Dấm Nghiện

Chương 5: Liễu tổng bảo đảm

Hoa Ngữ An nháy mắt liền lúng túng, nàng không nên tìm hiểu việc tư của tổng tài a, thời điểm đang muốn đem lời nói thu hồi lại, lại nghe thấy Liễu Khinh Ca mở miệng.

"Ta vội, hắn cũng vội."

Ngụ ý, chính là Liễu Khinh Ca cũng rất ít cùng Minh Dật Nhiên gặp mặt, bất quá là đôi trai tài gái sắc, vì cái gì Liễu Khinh Ca tựa hồ không muốn nhắc tới người này quá nhiều đây?

Hoa Ngữ An không dám hỏi nhiều, cúi đầu tiếp tục nhìn tư liệu, cũng không biết qua bao lâu, Hoa Ngữ An đã nằm trên bàn ngủ mất.

Chờ đến lúc Hoa Ngữ An tỉnh lại, đã là hai giờ sáng, mà ánh đèn phòng khách đã được điều chỉnh tối sầm đi, trái lại đèn nhà ăn vẫn còn sáng, vốn dĩ một bàn văn kiện hiện giờ hoàn toàn chuyển qua bàn trong nhà ăn. Mà tiểu ngoan ở trên sô pha ngủ đến chổng vó, thoạt nhìn thập phần thoải mái.

Liễu Khinh Ca vẫn còn lên tinh thần nhìn tư liệu trên bàn, làm một ít bút ký, thời điểm Hoa Ngữ An ngồi dậy, phát hiện trên người mình khoác một kiện áo khoác, theo động tác của mình chảy xuống.

Hoa Ngữ An tâm ấm áp, bắt lấy áo khoác, ném trên sô pha, đi đến nhà ăn, Liễu Khinh Ca lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Ngươi về phòng ngủ đi, còn lại một ít sắp xem xong rồi."

Liễu Khinh Ca không có trách cứ mình, ngược lại sợ mình mệt mỏi đến hỏng, Hoa Ngữ An như thể nào có thể mặc kệ để Liễu Khinh Ca một mình, nàng ngồi vào bên cạnh Liễu Khinh Ca, nói: "Ta bồi ngài xem xong đi!"

Hoa Ngữ An lấy một phần văn kiện, không cẩn thận đυ.ng tới tay Liễu Khinh Ca, mới phát hiện tay người này lạnh đến đáng sợ.

"Liễu tổng, ta rót cho ngài chén nước."

Hoa Ngữ An đi đổ một ly nước ấm đặt tới trước người Liễu Khinh Ca.

"Nhiệt, ấm áp tay."

Liễu Khinh Ca ngẩn người, gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Thời điểm ba giờ, hai người rốt cuộc cũng xem xong văn kiện, Liễu Khinh Ca cũng biết nên đưa ra quyết định gì rồi, đem văn kiện thu thập hảo, hai người đang chuẩn bị về phòng ngủ.

"Ngữ An."

Liễu Khinh Ca gọi Hoa Ngữ An một tiếng, Hoa Ngữ An tâm lập tức ấm áp, nàng quả nhiên rất thích cảm giác Liễu Khinh Ca gọi tên mình.

"Cảm ơn ngươi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hoa Ngữ An cũng nói một câu ngủ ngon rồi trở lại phòng, Hoa Ngữ An vẫn luôn nghĩ Liễu Khinh Ca...

Người này thoạt nhìn lạnh như băng, hơn nữa trên phương diện công tác quả thực giống như nữ vương, không chút nào hàm hồ, người phía dưới cũng không dám lỗ mãng...

Nhưng cố tình một người như vậy, sẽ đem tiểu miêu làm lễ vật nhận chức cho chính mình sao, lại còn ở thời điểm mình ngủ quên phủ thêm áo khoác cho mình, điều chỉnh ánh đèn tối sầm, cũng là một người như vậy, trước lúc ngủ sẽ nói với mình ngủ ngon sao...

Hoa Ngữ An thấy không rõ Liễu Khinh Ca, người này có quá nhiều mặt, thậm chí có đôi khi nàng nháy mắt sẽ biến thành ánh mắt lạnh lẽo, sẽ làm cho người khác càng sợ hãi, không biết chính mình rốt cuộc đã nói sai cái gì rồi.

Hoa Ngữ An nghĩ nghĩ, liền ngủ mất.

Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca quả nhiên trang điểm đậm, mà Hoa Ngữ An cũng đã quen, hai tuần này, Liễu Khinh Ca trang điểm đậm rất nhiều lần, bởi vì nàng thực sự quá mệt mỏi.

Sau khi Liễu Khinh Ca truyền đạt quyết định của mình, hai tuần kế tiếp các bộ phận bắt tay chuẩn bị bắt đầu công việc của hạng mục, lúc này Liễu Khinh Ca mới có thể có chút rảnh rỗi.

Hôm nay Hoa Ngữ An mới vừa ăn cơm trưa trở về, liền thấy một người nam nhân lên đây, Hoa Ngữ An có gặp qua hắn, là Minh Dật Nhiên, trong tay còn ôm một bó hoa hồng.

"Xin hỏi Liễu tổng có ở đây không?"

Minh Dật Nhiên rất có lễ phép, Hoa Ngữ An cũng biết quan hệ của hai người, tuy rằng biết không có hẹn trước, Hoa Ngữ An vẫn gật gật đầu.

"Ở."

Minh Dật Nhiên chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ chỉ cánh cửa kia, Hoa Ngữ An chỉ là lễ phép gật gật đầu, tỏ vẻ cho đi.

Minh Dật Nhiên cứ như vậy đi vào, đóng cửa lại.

Hoa Ngữ An trong lòng có chút hâm mộ, thoạt nhìn Minh Dật Nhiên thật sự thực để ý Liễu Khinh Ca, cũng thực sủng nịch nàng, chỉ là vì sao trong lòng trừ bỏ hâm mộ, còn có một ít cảm giác vắng vẻ, không quá thoải mái, nàng cũng không rõ lý do là gì.

Minh Dật Nhiên rất nhanh liền đi ra, đại khái cũng mười phút, thời điểm Minh Dật Nhiên đi ra, chỉ đối với Hoa Ngữ An lễ phép cười cười, sau đó lạnh mặt rời đi, thời điểm Hoa Ngữ An còn không biết đã xảy ra chuyện gì, điện thoại nội tuyến vang lên, là Liễu Khinh Ca.

"Ngươi tiến vào."

Ngữ khí thực lãnh, tim Hoa Ngữ An lại nhảy lên tới cổ, nàng thấp thỏm bất an mà gõ gõ cửa, nàng ẩn ẩn cảm thấy Liễu Khinh Ca gọi nàng là bởi vì chuyện Minh Dật Nhiên đi vào vừa rồi.

"Tiến."

Hoa Ngữ An đi vào, tay khẩn trương nắm thành một đoàn, nàng chột dạ mà nhìn Liễu Khinh Ca, nàng nhìn văn kiện vài lần mới nâng tầm mắt lên.

"Biết vì cái gì ta kêu ngươi tiến vào không?"

Liễu Khinh Ca lạnh lùng nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An há miệng thở dốc, nói không ra lời.

"Bất luận kẻ nào không có hẹn trước muốn gặp ta, đều phải báo trước cho ta một tiếng, biết không?"

Liễu Khinh Ca ngữ khí có chút không tốt, làm như có chút sinh khí, Hoa Ngữ An đảo mắt thấy bó hoa hồng bị ném vào thùng rác, trong lòng đánh giá chẳng lẽ là vợ chồng son cãi nhau?

"Đã biết, thực xin lỗi, lần này là ta tự chủ trương."

Hoa Ngữ An cúi đầu nhận sai, khí tràng lạnh lẽo của Liễu Khinh Ca mới hòa hoãn lại.

"Dù sao cũng là thời gian làm việc, ngươi cũng biết ta một ngày vội rất nhiều sự tình, người không có hẹn trước muốn gặp ta, ngươi vẫn nên hỏi trước ta một tiếng, bằng không có một số việc trì hoãn liền không tốt."

Liễu Khinh Ca ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều, thở dài, mím môi, nói: "Hôm nay buổi tối ăn một bữa cơm đi!"

Hoa Ngữ An ngẩn người, trong lúc nhất thời không tiếp thu kịp chuyển biến cảm xúc của Liễu Khinh Ca nhanh như vậy...

"Nga... Nga, hảo."

Sau khi rời khỏi phòng, Hoa Ngữ An lại thấy di động có tin nhắn, là Lạc Phỉ, một tháng qua, Lạc Phỉ tuy rằng không phải mỗi ngày đều tìm mình, nhưng ngẫu nhiên sẽ tìm nàng hẹn ăn cơm, nàng biết bởi vì công việc của hạng mục, Lạc Phỉ cơ hồ mỗi ngày đều ở lại tăng ca, mà mình cũng bởi vì lý do tăng ca mà cự tuyệt nàng mấy lần.

"Đêm nay ăn cơm không?"

Hoa Ngữ An không biết vì sao Lạc Phỉ đối với mình cứ bám riết không tha, nàng thở dài, trả lời : "Đã có hẹn."

"Ai nha, vẫn là chậm một bước."

Lạc Phỉ trả lời, Hoa Ngữ An cười khẽ, Lạc Phỉ này cũng thật sự thú vị vô cùng, một chút làm giá cũng không có.

"Ngày mai cơm trưa đi!"

Hoa Ngữ An thấy nàng hẹn mình nhiều lần như vậy, nên chủ động hẹn nàng ngày mai ăn cơm trưa.

"Hảo! Đúng giờ ở cửa chờ ta, ta đón ngươi!"

Lạc Phỉ thoạt nhìn rất cao hứng, Hoa Ngữ An cũng không khỏi bật cười, người này thật là...

Chờ đến giờ tan tầm, Liễu Khinh Ca mang theo Hoa Ngữ An đi ăn món Nhật Bản, hai người câu được câu không mà trò chuyện, nội dung phần lớn đều là về công việc.

Lúc này một bàn tay từ sau đặt lên vai Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An hiển nhiên hoảng sợ, nàng ngửi được một cổ mùi rượu, còn có một cảm giác ghê tởm mà nàng đặc biệt quen thuộc.

Nàng quay đầu lại nhìn, một nam nhân đầu trọc ước chừng 50 tuổi, tay đặt trên vai Hoa Ngữ An, trên mặt có chút hồng, bụng bự căng tròn , đầy người mùi rượu, làm người buồn nôn.

Liễu Khinh Ca ánh mắt lạnh lùng, mày nhíu chặt, lúc ấy lại chưa nói gì cả.

"Hoa... Hoa Ngữ An, ngươi thật đúng là làm hại ta hảo thảm a!"

Nam nhân say đến không nhẹ, Hoa Ngữ An hất bàn tay ra, né tránh đυ.ng chạm, vẻ mặt chán ghét.

"Đừng đυ.ng ta, ta cũng không muốn cùng ngươi nói chuyện."

Lúc Hoa Ngữ An tránh nam nhân kia, tay chân có chút run rẩy, thoạt nhìn nàng đối người nam nhân này ngoài chán ghét còn có sợ hãi.

Nam nhân kia hiển nhiên không chú ý tới Liễu Khinh Ca ở trước mặt, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hoa Ngữ An.

"Hoa Ngữ An... Ngươi hại ta bị xử phạt... Ta thật là..."

Nam nhân kia duỗi tay hướng về Hoa Ngữ An, lúc này Liễu Khinh Ca mở miệng, ngữ khí lạnh như bước ra từ hầm băng.

"Nếu ngươi không đi, chớ có trách ta không khách khí."

Liễu Khinh Ca gõ gõ ngón tay lên bàn, không biết đang trù tính cái gì.

"Ngươi là ai! Quan hệ gì đến ngươi!"

Thanh âm của nam nhân kia cực lớn, làm mọi người xung quanh chú ý, ngược lại Liễu Khinh Ca không giận phản cười, thân mình khuynh về sau, đôi tay ôm ngực, cái gì cũng không nói, chính là nhàn nhạt cười lạnh làm cho nam nhân kia thanh tỉnh vài phần, hắn như thế nào có cảm giác mình đã gặp qua nữ nhân này...

Lúc này, bảo an nhà ăn đã tới đem nam nhân kia đi.

"Liễu tổng thực xin lỗi, chúng ta lập tức xử lý tốt."

Nam nhân kia vừa nghe " Liễu tổng ", lập tức tỉnh rượu, tập đoàn Kỳ Ngự vừa muốn cùng tập đoàn Thiên Dực nói chuyện hợp tác làm ăn, mà Liễu Khinh Ca là nhân vật mấu chốt nhất, hiện giờ lại...

"Liễu... Liễu tổng...?"

Nam nhân kia kinh ngạc mà mở miệng...

Liễu Khinh Ca không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng, quay đầu đối với nam nhân kia nói: " Tập đoàn Kỳ Ngự đúng không, ta là tổng tài tập đoàn Thiên Dực, Liễu Khinh Ca, hy vọng về sau có thể chỉ giáo nhiều hơn..."

Liễu Khinh Ca dừng một chút, khóe miệng gợi lên một độ cong cực lãnh.

"Nếu còn có cơ hội nói."

Bảo an đem người kéo đi, nam nhân kia tựa hồ phi thường kinh hoảng, trong miệng đều là " thực xin lỗi, tha thứ ta ".

Liễu Khinh Ca làm như không thấy gì, ngược lại nhìn nhìn Hoa Ngữ An, người nọ hốc mắt đỏ bừng, thần sắc có chút sợ hãi, Liễu Khinh Ca vừa định nói gì đó, Hoa Ngữ An lại đứng lên.

"Thực xin lỗi Liễu tổng, ta đi toilet một chút."

Hoa Ngữ An nhanh chóng hướng toilet mà đi, Liễu Khinh Ca không yên tâm cũng đi theo, thời điểm vào cửa, chỉ thấy nàng kéo quần áo ra, không ngừng dùng nước chà bả vai mà nam nhân kia vừa rồi chạm vào, cuối cùng nàng ôm bồn nước nôn khan.

Liễu Khinh Ca tiến lên nhẹ nhàng vỗ về người nọ, Hoa Ngữ An quay đầu qua, nhìn thấy là Liễu Khinh Ca, cúi người đem người ôm lấy, trên người run rẩy tất cả đều truyền đến trên người Liễu Khinh Ca...

"Đừng sợ, ta ở đây."

Liễu Khinh Ca biết vừa rồi nam nhân kia chính là người đã quấy rối Hoa Ngữ An, phản ứng của Hoa Ngữ An chán ghét cùng ghê tởm, tất cả nàng đều xem ở trong mắt.

"Ta rất sợ hãi..."

Hoa Ngữ An không biết chính mình sợ hãi cái gì, thậm chí nghĩ đến nam nhân kia, nàng liền ghê tởm buồn nôn, cái loại cảm xúc ghê tởm tột độ.

"Ngươi sẽ không gặp lại nam nhân kia, ta bảo đảm."

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ Hoa Ngữ An, ý đồ trấn an cảm xúc của Hoa Ngữ An, không sai biệt lắm qua một phút đồng hồ, người nọ mới chậm rãi bình phục lại, trên mặt đều là nước mắt...

Liễu Khinh Ca rút khăn giấy, nhẹ nhàng vì Hoa Ngữ An lau đi nước mắt.

"Tốt rồi, được ta bảo đảm, còn sợ hãi gì nữa?"

Hoa Ngữ An nhìn bộ dạng nghiêm túc hống người của Liễu Khinh Ca, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, không thể tưởng tượng được người lạnh băng như Liễu Khinh Ca lại có thời điểm ôn nhu như vậy.

"Ân, không sợ hãi."

Hoa Ngữ An rửa mặt, lúc này mới giương mắt nhìn Liễu Khinh Ca.

"Liễu tổng, cảm ơn ngươi, thực xin lỗi, phiền thoái ngươi."

Liễu Khinh Ca lắc lắc đầu, thở dài, nói: "Còn muốn ăn không?"

Hoa Ngữ An nghĩ đến vừa rồi mới ăn được một nửa, lập tức đáp: "Đương nhiên ăn!"

"Đi thôi!"