"Cậu cho rằng tôi không dám nói sao? Hôm nay bất luận kẻ nào, tôi đều sẽ gϊếŧ cậu!"
Thẩm Hải Phong gần như hoàn toàn tức giận.
Người này dù có thực lực đến đâu cũng chỉ là một người bình thường, còn ông ta có nhà họ Thẩm ở phía sau, một mình Sở Quốc Thiên có thể chiến đấu sao?
Rõ ràng, điều này là không thể.
Nhưng mà, Thẩm Hải Phong chưa kịp nói xong, Sở Quốc Thiên đã xuất hiện ở trước mặt Sở Quốc Thiên trong chốc lát.
“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Hải Phong giật mình trong chốc lát, sau đó vô thức lui về phía sau, cảnh giác hỏi.
“Ha Sở Quốc Thiên không thèm đếm xỉa, trực tiếp giơ tay lên, hung hăng đánh vào mặt Thẩm Hải Phong.
Có lẽ là vì anh dùng sức quá mạnh, Thẩm Hải Phong bị đánh đến xoay người mấy vòng mới ổn định được thân thể, trên mặt hiện lên một vết tát sưng đỏ.
"Mẹ kiếp!" "Người này dám đánh cả ông Thẩm sao!" "Anh Sở, chuyện này.".
Triệu Lạc Dĩnh và Lăng Ngọc Vẫn không kịp ngăn anh lại, cả hai người đều giật mình trước hành động của Sở Quốc Thiên.
Vẻ mặt của tất cả những người có mặt đều đầy kinh hãi, ai cũng há hốc miệng, dù sao thì danh tiếng của nhà họ Thẩm cũng đủ đáng sợ rồi.
Bây giờ người nắm quyền trong nhà họ Thẩm đã bị Sở Quốc Thiên đánh bại, điều này...!“Mày dám đánh tao?” Thẩm Hải Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Quốc Thiên, vẻ mặt tức giận đè nén.
Hôm nay ông ta phải chịu nỗi nhục nhã này, nếu như bị truyền ra ngoài thì nhà họ Thẩm sau này làm gì còn cửa lập nghiệp ở Hoan Châu? "Ông Thẩm! Vừa rồi tôi quên nói cho ông, thứ tôi ghét nhất chính là bị uy hϊếp, kẻ uy hϊếp tôi, kết cục cuối cùng sẽ rất thê thảm!" "Cái tát vừa rồi là do ông uy hϊếp tôi!" Sở Quốc Thiên vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Thần y Sở, Thẩm Hải Phong tôi thề với trời, nếu hôm nay tôi không gϊếŧ được cậu, thì tôi làm con cậu!” Thẩm Hải Phong nghiến răng, cảm xúc gần như sắp bùng nổ.
“Lời tôi vừa nói, ông không nghe rõ đúng không?” Sở
Quốc Thiên vẻ mặt lạnh lùng, “Vậy thì đừng trách tôi vô lễ với ông!”
Nói xong, Sở Quốc Thiên tung ra một cước đạp mạnh vào ngực Thẩm Hải Phong, trực tiếp đá văng đối phương ra ngoài.
Thẩm Hải Phong ngã trên mặt đất và trượt đi khoảng năm sáu mét trước khi dừng lại, cuộn người lại vì đau đớn, máu trào ra từ khóe miệng.
Cú đạp vừa rồi gần như đánh văng nội tạng của Thẩm Hải Phong ra từng mảnh.
Sở Quốc Thiên vẻ mặt lạnh lùng đi tới, nằm lấy tóc ông ta, không cảm xúc nói: “Ông Thẩm, lần này, tôi mong ông có thể nhớ lâu!" Thẩm Hải Phong cười lạnh, nôn ra một ngụm máu, "Tôi đường đường là gia chủ nhà họ Thẩm, cậu sỉ nhục tôi như vậy, hôm nay cậu không gϊếŧ tôi, Thẩm Hải Phong tôi sẽ không buông tha cho cậu!"
Ông ta đang rất kích động, khuôn mặt đó càng thêm gớm ghiếc và đáng sợ.
Sở Quốc Thiên giễu cợt nhìn Thẩm Hải Phong, trịch thượng nói, “Con trai ông chắc đang ở nhà khóc lóc không ngừng nhỉ!"
Mỗi khi nhắc đến Thẩm Công Thành, Thần Minh Phong đều vô cùng tức giận.
Phải biết là, sau khi con trai ông ta trở về nhà, anh ta không ngừng khóc lóc, cho dù đã đưa đến bệnh viện để khám cũng không tìm ra nguyên nhân.
Ngay cả khi ông ta đến đây, con trai ông ta vẫn đang cười!
Thẩm Hải Phong cũng là một người học cao hiểu rộng, nhưng ông ta chưa bao giờ gặp phải căn bệnh quái gở như vậy.
"Tôi có lòng nhắc nhở ông một điều rằng, nếu không được điều trị kịp thời, nội tạng của con trai ông sẽ vỡ ra và chết, nhưng người có thể cứu chữa cho con trai của ông, chỉ có tôi."
Sở Quốc Thiên không cảm xúc nói: “Muốn con trai ông sống sót, thì nghĩ cách xin lỗi tôi đi"
Thẩm Hải Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Quốc Thiên, “Cậu sỉ nhục tôi như vậy, cho dù có chết tôi cũng không nhận sai!"
Nhưng!
Ngay sau khi ông ta vừa dứt lời, điện thoại trong túi ông ta vang lên..