**********
Nghĩ đến điều này, Thượng Vân Minh lập tức lớn tiếng nói: “Mộ Dung Kính, tôi cho cậu cơ hộ cuối cùng, nhanh giao Ban Hổ Châu ra đâu, cũng xin lỗi mọi người, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ mà tha thứ cho cậu.”
“Tha thứ?”
Sở Quốc Thiên phì cười một tiếng, nhìn Thượng Vân Minh nói: “Nếu tôi hiểu không lầm thì mấy người không muốn đem Ban Hổ Châu cho tôi đâu ha?"
"Ban Hổ Châu là đồ của Dược Các, có cho hay không, đương nhiên là do Dược Các quyết định!” Thượng Vân Minh lạnh lùng quát.
“Ha ha, thế thì dựa theo lời ông nói thì cái đại hội phân biệt dược kia của Dược Các tổ chức cũng chỉ là cho có, lừa đảo người khác à?”
Sở Quốc Thiên nói tới đây, vẻ mặt liền đen đi: “Tôi chẳng quan tâm mấy người lừa đảo ai nhưng mà tôi đã dựa theo quy tắc mà giành được quán quân, phần thưởng kia nhất định sẽ không trả lại!”.
Truyện Võng Du
Thượng Vân Minh cũng nhận ra được mình nói sai, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt không chút dao động của Sở Quốc Thiên, ông ta tức giận đến cực điểm, nói: “Cậu chắc chứ?”
Lời này vừa nói ra, không khí trên khán đài bỗng căng thẳng hẳn.
Tân Vận Hải ở bên cạnh cũng nheo mắt lại thành một đường, dù là ai cũng đều có thể nhìn ra được ý cười không thể kiềm lại trên gương mặt của gã.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Gã biết, khi “Mộ Dung Kính” nói ra lời này, đó sẽ hoàn toàn đắc tội Thượng Vân Minh, hoàn toàn đắc tội Dược Các, hoàn toàn không còn đường sống mà quay đầu, mà so với tội lỗi mà “Mộ Dung Kính” đã gây ra thì những gì gã đã làm lúc trước có thể xem như chút sai lầm nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Trừ đám người Tân Vận Hải, Ngữ Yến đứng ở phía sau đám người cũng nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, không chỉ có cô ta, dù là ai cũng sáng mắt lên mà nhìn về “Mộ Dung Kính”.
Không biết vì sao, cô ta cứ có cảm giác “Mộ Dung Kính” trước mắt có chút quen...!
Cảm nhận được hàng chục nghìn, hàng nghìn ánh mắt người ở phía dưới đều nhìn chằm chằm, Sở Quốc Thiên chẳng thấy áp lực chút nào, chỉ thấy anh từ từ bỏ Ban Hổ Châu vào l*иg ngực rồi nói với Thượng Vân Minh: “Đừng có nhiều lời nữa, muốn ra tay thì làm nhanh đi.”
Thượng Vân Minh nghe thế, lập tức liền hiểu Sở Quốc Thiên đã quyết tâm không trả Ban Hổ Châu về, ông ta giận tím mặt, lập tức ra lệnh: “Mọi người lên cho tôi, không quan tâm sống chết!” “Vâng!”
Một lượng lớn nhân viên công tác nói xong thì lập tức xông về phía Sở Quốc Thiên đánh.
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ đến gần thì đã phát hiện vô số tia chớp với sáng bạc bay về phía bọn họ, khi bọn họ chưa phản ứng lại thì đã thấy cả người cứng đờ, không còn tri giác nữa.
Mà Sở Quốc Thiên cũng nhân cơ hội này, cơ thể anh chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ, ngay sau đó, trên khán đài cao không ngừng liên tục vang lên tiếng kêu đau đớn, và tiếng bọn họ ngã gục xuống đất.
Cứ như thế, giằng co liên tục năm phút, ước chừng hơn ba trăm nhân viên công tác đều có quắp hoặc ngất đi mà ngã trên khán đài, thậm chí cũng có người bị văng ra khỏi khán đài.
Cái...!cái này sao có thể chứ?
Thượng Vân Minh mơ hồ, cả đám giáo khảo, khách quý mơ hồ, ngay cả hàng chục nghìn, hàng nghìn khán giả phía dưới khán đài và tuyển thủ cũng mơ hồ.
Đây có hơn tận ba trăm người đó, chỉ vài phút ngắn ngủi đều không còn nữa? Hơn nữa, nhìn có vẻ “Mộ Dung Kính” này giống như chẳng dùng chút sức nào cả, ngay cả hơi thở cũng chẳng loạn.
“Nhớ kỹ, tôi chỉ đang lấy những gì tôi nên lấy mà thôi!” Không đợi mọi người hồi hồn, Sở Quốc Thiên đã sải bước rời khỏi khán đài cao kia, đi ra phía bên ngoài hội trường.
“Đứng lại, Dược Các là nơi mà cậu muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”
Cuối cùng, Tân Vận Hải là người đầu tiên phản ứng lại, gã tức giận quát lên một tiếng, sau đó đuổi theo hướng của Sở Quốc Thiên, nào biết lúc nói lời này, Sở Quốc Thiên đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.
Mà khi nhìn thấy ánh mắt không có chút cảm xúc của Sở Quốc Thiên, Tân Vận Hải chỉ cảm thấy gã giống như đang bị một con Hồng Hoang mãnh thú nhìn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không thể nhúng nhích chân đi được.
Cũng không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Sở Quốc Thiên đã biến mất không còn nhìn thấy nữa, những người hội trường mới dần phản ứng lại, nghĩ lại tới cảnh tượng vừa xảy ra, bọn họ vẫn còn cảm giác sợ hãi như cũ.
“Trời ơi, vừa...!vừa rồi tôi đã nhìn thấy gì?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Quả thực không thể tưởng tượng được, sao một người lại có thể có thân thủ mạnh đến vậy,...!cậu ta chính là tên Mộ Dung Kính mà tôi đã biết hay sao?” “Mộ Dung Kính...”
So với mọi người đang khϊếp sợ và không tin được, Ngữ Yến ở trên khán đài cũng lặng lẽ gửi đi một cái tin nhắn: Nếu cậu không muốn gia tộc mình bị hủy diệt thì tốt nhất đừng có ý định trả thù thần y Sở y
Gửi tin xong, trên mặt của Ngữ Yến lập tức không còn chút máu nào, ngay lúc mặt cô và những người khác đều đầy vẻ u sầu, bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền vào tại của bọn họ.
“Rốt cuộc là ai cam đảm như vậy, dám dương oai ở Dược Các của tôi?”
Tiếng nói vừa dứt thì một lão giả tóc trắng tràn đầy uy nghiêm sải bước đi vào hội trường, ở phía sau ông ta còn có một đám nam, nữ khí thế không hề tầm thường.
“Các chủ!”
Thấy người tới, dù là Thượng Vân Minh hay những người khác đều khom người thi lễ.
Nhưng Các chủ lại không có phản ứng lại, lập tức đến gần Thượng Vân Minh, lạnh giọng hỏi: “Phó Các chủ Thượng, ông nói đi.”
“Vâng, Các chủ..."
Vì thế, Thượng Vân Minh liền nói rõ đầu đuôi câu chuyện vừa rồi.
Nghe xong Thượng Vân Minh kể lại, lại nhìn phản ứng của những người xung quanh, ánh mắt của Các chủ không khỏi lạnh lẽo: “Nếu tôi đoán không sai thì tên Mộ Dung Kính nay không phải là người thật!”
Cái gì?
Không chờ Các chủ giải thích, bỗng nhiên, trong đám người có một bóng người đi tới, run giọng nói: “Các chủ, tôi...!có thể đoán được “Mộ Dung Kính này rốt cuộc là ai....