Nhưng Hoàng Thế Vũ cũng biết giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, nhà họ Hoàng bị người khác làm khó, thân là chủ nhà ông ta buộc phải xử lý.
Nếu không, không chỉ là ông ta mà cả nhà họ Hoàng và võ đường Hoàng Hà cũng sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác, đó chính là vết thương chí mạng.
Lúc đám người Hoàng Thế Vũ đang vội vã quay trở lại nhà họ Hoàng thì một đám mặc đồng phục học viên võ đường Hoàng Hà đã chạy đến nhà cũ nhà họ Hoàng.
“Thả ông lớn ra!”
Một đám người bao vây Sở Quốc Thiên ba vòng trong rồi lại thêm ba vòng ngoài, tiếng hô vang vọng khắp trời.
Còn Hoàng Thế Quân như người sắp hết hơi, nhìn thấy quân tiếp viện lập tức phấn chấn trở lại, hung hăng nói: “Sở thần y, có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi! Tôi dám bảo đảm, chỉ cần anh dám gϊếŧ tôi thì anh cũng không còn mạng ra khỏi cửa nhà họ Hoàng!"
“Vậy sao?” Sở Quốc Thiên thôi không nhìn về phía đoàn người nữa, lòng bàn tay quy tụ sức mạnh, nói: “Các người chắc chắn không nói cho tôi biết Hoàng Thế Công ở đâu sao?”
“Dừng tay, thả ông lớn ra, hiệu trưởng của chúng ta sẽ sớm tới đây, đến lúc đó cho dù anh có xin tha cũng đã muộn!” Nhìn thấy Hoàng Thế Quân mặt cắt không còn giọt máu, đám học viên giận dữ gào lên.
Nhưng Sở Quốc Thiên lại chỉ lạnh lùng nở nụ cười, anh dùng Hoàng Thế Quân làm gậy đánh đám người đó.
“Bùm, bùm, bùm..."
Đám học viên không sao nghĩ đến Sở Quốc Thiên sẽ đột ngột làm thế này, bọn họ mất cảnh giác, cả hàng trước đều bị chân TQ đạp ngã xuống đất.
Các học viên ở đằng sau muốn tiến lên nhưng lại không dám, sợ sẽ làm Hoàng Thế Quân bị thương.
Còn Hoàng Thế Quân bị khống chế bởi đôi tay của Sở Quốc Thiên, ông ta cảm thấy nếu không thoát ra được thì thật sự sẽ chết trong tay Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, định chủ động tấn công lần nữa, nhưng lúc này, dường như anh đã cảm nhận được điều gì đó, sau khi ném Hoàng Thế Quân sang một bên, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa.
Ngay khi mọi người đang khó hiểu, cửa sân đột nhiên bị một lực đẩy từ bên ngoài tác động, tiếp theo đó một nhóm người hùng hổ xông vào.
“Kẻ nào bạo gan như vậy, dám đến nhà họ Hoàng gây rối?” Hoàng Thế Vũ còn chưa xuất hiện, giọng nói của ông ta đã văng vắng.
Sở Quốc Thiên đang định nói, đột nhiên, ánh mắt của anh chú ý vào cô gái trẻ đi cạnh Hoàng Thế Vũ.
Mà cô gái trẻ đó cũng cảm nhận được ánh mắt của Sở Quốc Thiên, toàn thân sửng sốt, không biết tại sao, cô thực sự cảm thấy trong mắt Sở Quốc Thiên có một cảm giác quen thuộc.
Hoàng Thế Vũ lại không để ý đến chi tiết này, nhìn thấy Hoàng Thế Quân đã bị ném sang một bên, ông ta lập tức khó chịu, tức giận nói với người ở giữa đám đông - Sở Quốc Thiên: “Xin hỏi anh là ai? Nhà họ Hoàng chúng tôi có thù với anh sao? Tại sao anh lại đến đây gây sự hả?”
Nếu là bình thường, gặp những chuyện này Hoàng Thế Vũ đã sớm ra lệnh ra tay bắt người rồi, nhưng ông ta quan sát hiện trường thấy có quá nhiều đệ tử và vệ sĩ của nhà họ Hoàng đều đã bị thương, nếu động thủ sợ rằng không ổn.
“Ông chính là người đứng đầu nhà họ Hoàng, Hoàng Thế Vũ đúng không?” Sở Quốc Thiên định thần, nhàn nhạt cất lời.
Thế nhưng trong lòng anh lại hết sức bất ngờ, anh chưa từng nghĩ tới việc đến nhà họ Hoàng để báo thù lại gặp được người nhà họ Sở, may mà anh đã có chuẩn bị trước, dùng thuật dịch dung trước rồi mới tới, nếu không anh nhất định sẽ bị nhận ra ngay.
“Không sai, chính là tôi.”
Hoàng Thế Vũ nghiêm giọng: “Tôi không quan tâm anh là ai.
Hôm nay anh đã làm rất nhiều người nhà họ Hoàng tôi bị thương, chuyện này tôi phải tính toán rõ ràng!”
“Tính nợ với tôi sao?” Sở Quốc Thiên thấy tức cười, chắp tay lạnh lùng nói: “Con trai ngoan Hoàng Thế Công của ông suýt chút nữa hại chết vợ tôi.
Sau đó, anh trai Hoàng Thế Quân của ông lại sai người đến ám sát tôi, kết quả là làm bạn của tôi bị thương nặng.
Vậy món nợ này tôi nên tính sổ với ai đây?”
Hoàng Thế Vũ sửng sốt, ông ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Thế Quân hỏi: