“Không biết sao? Không biết là cậu đã giỡn với tôi lâu lắm rồi sao?” Hoàng Thế Quân tức giận: “Ninh Tuấn Vũ, nếu sợ thì có thể rút lui, chuyện này sẽ do nhà họ Hoàng tôi gánh vác!”
Ninh Tuấn Vũ nghẹn giọng, sở dĩ anh ta gọi điện như vậy không phải là vì muốn biến chuyện lớn hóa nhỏ, mà chỉ có cách này, người trung gian như anh ta mới có thể thoát tội.
Nhưng bây giờ Hoàng Thế Quân rõ ràng là không bao giờ muốn thay đổi quyết định, nếu không có gì đó dữ dội hơn có lẽ ông ta vẫn không đổi ý.
Ninh Tuấn Vũ nhìn chăm chú, phẫn nộ nói: “Hoàng Thế Quân, tôi thật lòng nhắc nhở anh, sao anh lại nói vậy chứ? Nếu anh thật sự muốn chết, Ninh Tuấn Vũ tôi cũng không cản nữa!”
Hoàng Thế Quân sững sờ, anh không ngờ rằng Ninh Tuấn Vũ, người luôn lịch sự với ông ta lại đột nhiên hét lên với mình, nhưng lúc này ông ta cũng nhận ra rằng sự việc có thể nghiêm trọng hơn ông ta nghĩ.
Ngừng một chút, ông ta nhẹ giọng nói: “Được tôi, cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ bảo thuộc hạ của tôi quay lạicho tất cả thuộc hạ của mình trở lại, hy vọng chuyện này sẽ kết thúc.”
Nhưng mà, lúc ông ta vừa định cúp máy thì nghe thấy giọng của Ninh Tuấn Vũ vang lên: “Không được! Sở thần y đã bắt đầu hành động rồi, mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế được đâu!”
“Sẽ không kết thúc? Ninh Tuấn Vũ, ý cậu là sao, tôi là vì nể mặt cậu nên mới bỏ qua chuyện trước đó, lẽ nào cậu còn muốn nhà họ Hoàng tôi phải cúi đầu xin lỗi sao?”
“Không sai.
Ninh Tuấn Vũ trịnh trọng nói.
Nghe vậy, Hoàng Thế Quân không kiềm chế được nữa, hung hăng hét lên: “Ninh Tuấn Vũ, cậu điên rồi sao? Có biết cậu đang nói gì không vậy?”
“Hoàng Thế Quân, tôi đang cứu anh đấy!”
“Cứu tôi? Vậy nói cho tôi biết tiểu tử đó có lai lịch như thế nào mà ngay cả nhà họ Hoàng bọn ta cũng phải cúi đầu xin lỗi?”
“Tôi không thể nói.” Ninh Tuấn Vũ trả lời theo bản năng, anh ta có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay chủ yếu là nhờ có ông chủ lớn đứng phía sau.
Hoàng Thế Quân suýt nữa tức điên lên, nhưng đã đè nén cơn giận trong lòng lại và nói: “Ninh Tuấn Vũ, tôi cảnh cáo cậu, đừng cố làm ra vẻ huyền bí trước mặt tôi, nếu cậu không cho tôi một lý do đáng tin, tôi sẽ nhất định không cúi đầu xin lỗi, nếu còn giỡn mặt với tôi, có tin giờ tôi sai người gϊếŧ cậu không!”
Nói xong, không đợi Ninh Tuấn Vũ đáp lại, ông ta liền cúp điện thoại.
Sở Quốc Thiên không biết là vì ý của mình mà Triệu Thiên Hoằng đã hoạt động triệt để, cùng với Quách Tiên Nhan quét sạch Bát bộ ám vệ, việc này đã làm giảm bớt tiếng thở dài phiền muộn trong lòng.
Tuy nhiên, sau việc này, anh cũng biết được lý do tại sao Bát bộ ám vệ không cứu Lâm Thanh Di, hóa ra Trương Hùng đã phát ra tai mắt của nhà họ Sở đang thăm dò nghe ngóng tin tức của Sở Quốc mà người của bên kia đang ở gần Vạn Thịnh Tân Thành, cho nên Trương Hùng đã cử người đi tìm hiểu thông tin, từ đó dẫn đến cái của Lâm Thanh Di.
Sau khi nghe được tin này, Sở Quốc Thiên không khỏi nheo mắt lại, anh biết quyết tâm lần này của nhà họ Sở ở Yên Kinh có thể lớn hơn anh tưởng tượng.
Mặc dù anh ta rất yên tâm với sức mạnh của Bát bộ ám vệ, nhưng nếu cứ để Bát bộ ám vệ ra mặt bảo vệ gia đình và bạn bè của anh thì thân phận của anh cũng bị lộ.
Cuối cùng, anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định loại bỏ Bát bộ ám vệ và thay thế bằng thuộc hạ của Dương Cảnh, như vậy cho dù bị nhà họ Sở nhìn chằm chằm thì anh cũng sẽ không nghĩ đến Tây Kỳ
Trời đã về đêm, sau khi Sở Quốc Thiên giải quyết xong một số chuyện vụn vặt, anh định rời đi, nhưng khi đi ngang qua một tiệm karaoke, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tại sao Uyển Vy lại ở đây?” Một sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Sở Quốc Thiên.
Lâm Uyển Vy là em họ của Lâm Thanh Di, nếu có người gây ấn tượng tốt với Sở Quốc Thiên trong cả nhà họ Lâm thì chắc chắn chính là Lâm Uyển Vy đang ở trước mặt anh.
“Anh Thiên?”
Ngay khi Sở Quốc Thiên đang sững sở, Lâm Uyển Vy cũng phát hiện ra anh, sau khi reo hò, cô liền chạy tới.
Theo đạo lý, Lâm Uyển Vy nên gọi Sở Quốc Thiên là anh rể, nhưng không