Có Chồng Là Thần Y

Chương 219: Sợ Cái Gì Thì Cái Đó Tới

Là hạng ba đại luật sư của tỉnh Hoãn, Cung Tường Vân biết rất rõ sự tồn tại của Tần Phong và Kiều Trí Đông.

Tần Phong tuy rằng là người mới, nhưng gần đây cũng đã có danh tiếng, địa vị cũng ngày một tăng, mà Kiều Trí Đông ở Yên Kinh là luật sư tiếng tăm lừng lẫy, nếu hai người bọn họ thật sự liên hợp đối phó với ông ta, ông ta thật sự đúng là không có phần thắng.

“Cậu Sở? Người luật sư phụ trách của cậu không phải là Tần Phong đấy chứ?” Cuối cùng, Cung Tường Vân vẫn không nhịn được hỏi một câu.

“Không sai, chính là Tần Phong.

Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.

“Vậy sao cậu lại quen biết Kiều Trí Đông vậy?” Cung Tường Vân tiếp tục hỏi.

“Bởi vì anh ta là bề trên của bạn tôi, lúc trước Kiều Trí Đông vốn là đại diện bên đối thủ của tôi cùng chúng tôi thưa kiện, nhưng mà cuối cùng, bề trên của anh ta lại bắt anh ta bồi thường hợp đồng vì bỏ vụ án này.” Sở Quốc Thiên kể đúng sự thật.

Nghe xong lời này, Cung Tường Vân hoàn toàn mất tự tin, nếu hai người này ra tay, ông ta còn chưa nắm chắc phần thắng, bây giờ hai người liên hợp lại, phần thắng của ông ta dường như là không đáng kể.

Vừa nghĩ đến việc chính mình sắp phải đón nhận lần đầu tiên thua kiện, trong lòng ông ta liền lập căng thẳng, cuối cùng, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Linh nói: Hạ, thực xin lỗi, vụ án này tôi không nhận nữa!”

Nói xong lời này, ông ta liền mang theo người của mình, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

“Chờ một chút.

Luật sư Cung…"

Hạ Linh đột nhiên luống cuống, cô ta muốn ngăn Cung Tường Vân lại, nhưng Cung Tường Vân nghe được tiếng cô ta, lại càng chạy nhanh hơn.

“Tại sao lại như vậy?” Nhìn thấy đám người Cung Tường Vân dần biến mất, Hạ Linh Hoãn toàn tuyệt vọng.

Cung Tường Vân chính là át chủ bài cuối cùng của cô ta, bây giờ Cung Tường Vân chạy rồi, vậy bọn họ tranh đoạt gia sản như thế nào bây giờ? Không có tài sản của nhà họ Triệu, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ...!

Trong lúc Hạ Linh đang suy nghĩ miên man, Lý Phát Nhân cũng từ từ phục hồi lại tinh thần, bà thất vọng nhìn về phía đám con cháu nhà họ Triệu, nói: “Thật ra, các người ngay từ đầu đã sai rồi, muốn có được một ít đồ vật, hoàn tòan có thể dựa vào chính đôi tay mình, nhờ sự nỗ lực của bản thân để thu hoạch, chứ không phải khom lưng uốn gối, đánh mất tôn nghiêm đi xin người khác!”

Dừng một chút, Lý Phát Nhân lại tiếp tục nói: “Về phần tài sản, tôi sẽ không lấy thêm phần nào cả, đồ của ai người nấy dùng, sau này các người sống như thế nào, thì phải xem vào các người!”

Sở Quốc Thiên nghe vậy, lặng lẽ thở dài một tiếng, anh biết, bà ngoại vẫn là người mềm lòng, nhưng dù sao đây cũng là bản tính con người, dù gì, hổ cũng không ăn thịt con, có cha mẹ nào lại tàn nhẫn nhìn con mình trải qua những ngày tháng nghèo khổ đâu?

“Bà nội, cháu sai rồi, xin bà đừng bỏ chúng cháu!”

“Mẹ! Chúng con sai rồi...”

Vào lúc này, một phần con cháu nhà họ Triệu bắt đầu khóc, nhưng Lý Phát Nhân thất vọng hoàn toàn với họ rồi, không hề dao động.

Lau lau nước mắt ở khóe mắt, Lý Phát Nhân mỉm cười một cái nói: “Sở Quốc Thiên, chuyện hôm nay thật sự ít nhiều đều nhờ cháu, nhưng mà bà ngoại không cùng các cháu ra ngoài ăn cơm nữa, các cháu tự đi đi.”

Sở Quốc Thiên có chút đau lòng ôm Lý Phát Nhân, sau đó cười nói: “Bà ngoại, nếu như vậy, cháu cũng lập tức về Hoan Châu đây, hy vọng bà có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cháu!”

“Được, Tâm Di cũng cần cháu, bà ngoại không giữ cháu nữa, trên đường chú ý an toàn!” Lý Phát Nhân có chút không nỡ nói.

“Bà ngoại, giữ sức khỏe!” Sở Quốc Thiên nói xong, liền sải bước rời khỏi đại sảnh.

Các ông chủ giàu có tỉnh Hoãn thấy thế, vội vàng chào Lý Phát Nhân, sau đó nhanh bước đuổi theo Sở Quốc Thiên.

“Cậu Sở, xin đợi một chút!”

“Cậu Sở, tôi cử xe tiễn cậu về!” Sở Quốc Thiên vừa ra khỏi trang viên nhà họ Triệu, nghe thấy vậy, nghĩ một lúc, cuối cùng dừng bước lại.

“Các ông chủ, tâm ý của mọi người tôi biết, như tôi đã nói, chuyện trước đây tôi sẽ không trách mọi người nữa, cho nên mọi người cũng không cần phải lo lắng tôi sẽ trả thù mọi người đâu.”

Các ông chủ nhìn nhau không ai dám lên tiếng.

Sở Quốc Thiên thấy thế, bất đắc dĩ nói: “Đều giải tán đi, chỉ cần các ông quên những chuyện hôm nay đã xảy ra, quên đi thân phận của tôi, bảo đảm các ông sẽ bình an!”

“Thật vậy sao?” Mọi người vui mừng khôn xiết.

“Các ông chắc hẳn là cũng nhìn ra được, tôi không phải người thích bị đề cao, nếu không phải các ông bắt nạt gia đình tôi, tôi cũng sẽ không lựa chọn hành động, cho nên, chỉ cần các ông ngoan ngoãn thay tôi giữ bí mật này, đừng để người khác quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi, tôi khẳng định sẽ không chủ động gây phiền phức cho các ông.”

Mọi người nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, nhưng cục đá