Có Chồng Là Thần Y

Chương 23: Ngô Đức Thịnh tuyệt vọng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Sở Quốc Thiên nhìn Uông Giai Kỳ, bình tĩnh nói: “Chẳng qua tôi dùng kim bạc chặn lại huyết quản của bọn họ, khiến họ mất đi năng lực hành động mà thôi.”

Hô hấp Uông Giai Kỳ chợt căng thẳng.

Kim châm huyệt cũng không có gì đặc biệt hơn người, giống như Đông y cơ bản cũng có người có thể sử dụng kim bạc làm người bệnh mang vết thương nghiêm trọng chữa hoàn toàn khỏi bệnh.

Nhưng mà, để làm được những thứ này thì trước mắt phải thoả mãn một điều kiện quan trọng nhất, đó chính là người bị bệnh phải phối hợp cho châm cứu, nếu không dù y thuật có cao hơn nữa cũng không nắm chắc sẽ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân được.

Dù sao thì huyệt vị bên trong cơ thể rất nhiều, chỉ cần một chút không để tâm sẽ biến khéo thành vụng ngay!

Uông Giai Kỳ nhìn sâu vào mắt Sở Quốc Thiên, cô ấy suy nghĩ cẩn thận lại cảnh phi kim đúng huyệt vừa rồi, trong lòng bỗng sinh ra một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ anh thật sự là một bác sĩ sao?

Nhưng là ngay sau đó, Uông Giai Kỳ tự bác bỏ suy đoán của mình, bởi vì cô ấy càng tin tưởng Sở Quốc Thiên là một người luyện võ hơn, bằng không những thứ như kim châm cứu người kia vào tay Sở Quốc Thiên lại thành thứ đồ sắc bén có thể gϊếŧ người!

“Cảnh sát đây, toàn bộ ôm đầu ngồi xuống!”

Ngay lúc Uông Giai Kỳ đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên một đám cảnh sát chạy tới, Ngô Đức Thịnh thấy vậy vội vàng chỉ nhóm người đàn ông nói: “Đồng chí cảnh sát, các người mau chóng bắt bọn họ lại đi, quá doạ người rồi!”

Người đàn ông cầm đầu nghe vậy, cố nén chỗ đau đớn trêи cổ tay, to tiếng giải thích: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đồng chí cảnh sát...

“Có phải là hiểu lầm hay không chúng tôi điều tra xong sẽ rõ ràng, bây giờ tất cả người trong cuộc đều đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát!” Người cảnh sát đứng đầu vừa dứt lời, những cảnh sát còn lại dẫn tất cả người mang đi.

Cho đến buổi trưa, đám người Sở Quốc Thiên mới lấy xong lời khai, mà lúc này bọn họ cũng biết nguyên nhân vì sao đám người kia lại đến bắt Ngô Đức Thịnh.

Thì ra vào ba ngày trước, có một người đàn bà mang con gái mình tới bệnh viện Đông y Lâm thị cấp cứu, lúc ấy bác sĩ trực chính là Ngô Đức Thịnh.

Bệnh của bé gái thật ra cũng không nặng lắm, chỉ là viêm phế quản mãn tính mà thôi, loại bệnh này chỉ cần từ từ điều trị, nhưng lúc ấy Ngô Đức Thịnh vì muốn lấy nhiều tiền hoa hồng, nên cố ý dẫn dắt người nhà mua nhiều loại thuốc quý giá.

Nếu như những thuốc này uống tách ra sẽ không ảnh hưởng quá lớn, dù sao cũng chỉ là để bồi bổ cơ thể, cũng rất lành tính, nhưng Ngô Đức Thịnh lại không ghi rõ ràng, nên mẹ bé gái cũng không quá chú ý, sau khi về nhà cho bé gái uống mỗi loại một viên.

Mới đầu cơ thể của cô bé cũng không có phản ứng khác thường, nhưng trong cơ thể hấp thụ thuốc ngày càng nhiều, khiến cho bệnh viêm phế quản mãn tính bộc phát nghiêm trọng hơn, tối ngày hôm qua cô bé còn ho ra máu.

Mẹ bé gái hoảng sợ liên lạc với bố bé gái, cả nhà đưa cô bé đến một bệnh viện khác khám, sau khi bác sĩ chẩn đoán mới biết là bởi vì Ngô Đức Thịnh cho quá nhiều loại thuốc không có lý do nên mới khiến bệnh tình của bé gái ngày một nặng thêm.

Bố bé gái dưới cơn nóng giận liền gọi một nhóm xã hội đen muốn trói Ngô Đức Thịnh tới để đưa ra một câu trả lời hợp lý, ai ngờ lại đυ.ng phải Sở Quốc Thiên.

Ngô Đức Thịnh thấy ánh mắt lạnh như băng của Uông Giai Kỳ nhìn mình, anh ta rụt cổ lại, ánh mắt tránh né nói: “Bác sĩ Uông, tôi...”

Anh ta còn chưa nói được một câu thì bất ngờ điện thoại di động trong túi vang lên.

“Ngô Đức Thịnh, mày đừng tưởng rằng hôm nay cảnh sát giúp mày thì sẽ không sao, con gái tao bị mày hại thành ra như vậy, nếu con bé xảy ra chuyện gì không may, tao nhất định sẽ chôn mày theo con bé!”

Điện thoại vừa mới thông thì một giọng nam lạnh lẽo truyền đến tại Ngô Đức Thịnh, “Chiều hôm nay, tao sẽ đích thân đến tìm mày nghe giải thích, nếu như mày không thể cho tao một lời giải thích hoàn hảo, vậy thì chờ đơn kiện từ toà án đi!”

“Chờ một chút... Trong lòng Ngô Đức Thịnh hoảng sợ, muốn nói điều gì đó nhưng đối phương đã thẳng tay cúp điện thoại rồi.

Uông Giai Kỳ thấy vậy tức muốn nổ phổi, trừng mắt oán hận Ngô Đức Thịnh, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngô Đức Thịnh ơi Ngô Đức Thịnh, tôi không nghĩ anh lại là con người như vậy đấy.

“Bình thường đi trễ về sớm cũng được đi, nhưng anh làm sao có thể chỉ vì lợi ích nhỏ của bản thân mà làm điều trái với đạo đức nghề nghiệp của anh như vậy chứ!”

Lúc này Ngô Đức Thịnh cực kỳ sợ hãi, dù Uông Giai Kỳ nói chuyện sỉ nhục anh ta cỡ nào đi nữa anh ta cũng không dám nói lại nửa lời, Sở Quốc Thiên nhìn thấy không khỏi âm thầm thở dài.

Vốn dĩ anh cũng không muốn dính vào chuyện này, nhưng dù sao Ngô Đức Thịnh cũng là bác sĩ của bệnh viện Đông y Lâm thị, dù nói thế nào đi nữa bệnh viện cũng phải gánh một phần trách nhiệm, đến lúc đó nếu như bị người ngoài cố ý đồn thổi sai lệch, như vậy bệnh viện Đông y Lâm thị cũng sẽ bị phá huỷ theo.

Anh có thể mặc kệ những kẻ khác, nhưng lại không muốn Lâm Thanh Di chịu tổn thương và oan ức dù chỉ là một chút...

Nghĩ đến đây, Sở Quốc Thiên nhìn về phía hai người nói: “Các người đừng có gấp, không phải là người nhà bệnh nhân muốn đến bệnh viện đòi giải thích sao? Đến lúc đó tôi giúp các người chữa khỏi cho bệnh nhân là được.”

“Anh sao?”

Nghe lời Sở Quốc Thiên hời hợt nói, Ngô Đức Thịnh theo bản năng cười chế nhạo thành tiếng, anh ta khinh thường nói: “Anh còn chẳng phải là bác sĩ kia mà, dựa vào cái gì mà đòi khoác lác vậy?”

Uông Giai Kỳ cũng nhíu mày, mặc dù trước đó cô ấy cảm thấy Sở Quốc Thiên không đơn giản, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô ấy cũng đã bình tĩnh lại hơn.

Bệnh tình của bệnh nhân bây giờ không phải bác sĩ bình thường có thể chữa trị được, nếu không thì người nhà của bệnh nhân cũng sẽ không chọn phương thức cực đoan như vậy để đòi công bằng.

Sở Quốc Thiên thấy hai người này không tin mình, anh cũng không giải thích gì thêm, một tiếng sau ba người đón xe trở lại bệnh viện Đông y Lâm thị.

“Khụ khụ khụ..."

Ba người vừa trở về khoa cấp cứu lại phát hiện không biết từ bao giờ bên trong đã nhiều hơn hai người.

Sở Quốc Thiên nâng mắt nhìn lên thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt bất lực đang ôm một bé gái mang vẻ mặt đau đớn, tình huống hiện tại của bé gái cực kỳ không khả quan, liên tục ho khan tới nỗi không có sức lực.

Lúc Ngô Đức Thịnh nhìn thấy hai người, chỉ thấy khuôn mặt của anh ta vốn đang đỏ thắm đột nhiên trở nên vô cùng ảm đạm, cả người không nhịn được run rẩy.

Nhìn phản ứng của Ngô Đức Thịnh, Uông Giai Kỳ phần nào đoán được thân phận của hai người kia, chẳng qua cô không nghĩ tới đối phương lại đến nhanh như vậy.

“Trong các người ai là Ngô Đức Thịnh?” Ngay lúc này, người đàn ông trẻ tuổi trong phòng cũng chú ý đến ba người, anh ta nâng cặp mắt âm u không ngừng liếc nhìn Sở Quốc Thiên và Ngô Đức Thịnh.

Ngô Đức Thịnh nghe vậy chợt giật mình, trong nháy mắt người đàn ông trẻ tuổi đã đoán được người nào là Ngô Đức Thịnh, anh ta tức giận nói: “Đồ bác sĩ rởm! Mày nhìn xem con gái tao bây giờ như thế nào rồi, tất cả đều là do mày gây ra! Nếu như mày không cho tao nghe một câu trả lời hài lòng, vậy Trần Đức Sinh này kể cả có phải bán xe bán nhà cửa cũng sẽ kiện mày tan nhà nát cửa!”

Ngô Đức Thịnh bị lời nói đầy oán giận của Trần Đức Sinh dọa cho xanh mặt, anh ta nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Anh Trần, xin đừng nóng giận, hãy nghe tôi nói đã...

Thấy Ngô Đức Thịnh bị dọa sợ đến mất bình tĩnh, Uông Giai Kỳ tiến lên phía trước một bước, nhỏ giọng