Editor: Sasaswa
Qυầи ɭóŧ còn bên chân cậu, Tô Thần vội vàng cầm qυầи ɭóŧ mặc vào. Nhưng mắt cá chân bị thương, mặc vào cũng không tiện, mới vừa mặc được một nửa, Tần Tu Trạch đã đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Thấy Tần Tu Trạch tiến vào, động tác mặc qυầи ɭóŧ của Tô Thần ngừng lại, tâm lý buồn bực suy nghĩ: Sao hắn lại vào? Lẽ nào hắn không nghe lời mình nói sao?
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần bán nằm trên đất, qυầи ɭóŧ chỉ kéo đến giữa chân, sửng sốt một chút, cau mày nói: "Ngã nặng như vậy mà nói không có chuyện gì." Nói rồi đi đến bên người Tô Thần, cúi người xuống, muốn đỡ Tô Thần lên.
Tô Thần vội vàng ngăn cản nói: "Tần ca, chờ một chút. Chân phải tôi rất đau, chắc bị trặc rồi." Vừa nói vừa vội vã mặc qυầи ɭóŧ vào.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần mặc vào vất vả, do dự một chút, nửa người ngồi xổm xuống, tay khoát lên trên eo Tô Thần, giúp cậu mặc qυầи ɭóŧ.
Tô Thần cả người cứng đờ, đến lúc cậu lấy lại tinh thần thì qυầи ɭóŧ đã mặc xong.
Tô Thần lành làm gáo vỡ làm muôi* nghĩ, đều là đàn ông, không có gì phải xấu hổ cả.
*lành làm gáo vỡ làm muôi: nghĩa bóng là không sợ đυ.ng chạm, không sợ hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống (theo báo Người lao động).
Tần Tu Trạch sau đó cầm lấy cổ chân bị thương của Tô Thần, muốn kiểm tra thương thế của cậu.
Tô Thần tê một tiếng, "Đau... Đau! Tần ca, anh nhẹ chút!"
Tần Tu Trạch sâu sắc liếc mắt nhìn Tô Thần một cái, giờ khắc này trên mặt người thanh niên lộ ra vẻ hồng hào sau khi tắm xong. Không biết là do đau hay là do vừa tắm xong mà lúc này Tô Thần viền mắt ửng đỏ, đôi mắt ướŧ áŧ, lông mi rung động nhè nhẹ. Còn có vẻ ẫn nhẫn chịu đựng sự đau đớn. Sự kết hợp này làm người khác chỉ muốn trêu ghẹo cậu, bầu không khí có chút ám muội dị thường.
Tần Tu Trạch rũ mắt xuống, hàng lông mi dày đặc che đi đôi mắt âm trầm bên trong, tay cũng theo bản năng thả nhẹ lực đạo.
Chỗ bị thương được bàn tay khớp xương rõ ràng, hơi chút thô ráp của người đàn ông nắm chặt, tỉ mỉ kiểm tra, ấn nhẹ.
Tô Thần không được tự nhiên động động ngón chân tròn trịa đáng yêu, "Tần ca, có nghiêm trọng không?"
Tần Tu Trạch nhìn kỹ bàn chân có chút sưng lên của Tô Thần nói, "Không nghiêm trọng, mấy ngày nay đừng vận động mạnh là được." Nói xong một bàn tay vòng qua sau lưng Tô Thần, một tay kia nâng giữa chân cậu lên, trong lúc Tô Thần còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã được người kia nhẹ nhàng bế lên.
Bị một người đàn ông ôm kiểu công chúa, Tô Thần không thoải mái động động, quẫn bách nói: "Tần ca, tôi có thể tự đi."
Tần Tu Trạch cảnh cáo nói: "Cậu tốt nhất là đừng lộn xộn, tránh để bị thương nặng hơn." Nghe nói như thế, Tô Thần lập tức đàng hoàng lại.
Tần Tu Trạch ôm Tô Thần đi thẳng tới phòng ngủ, Tô Thần vội vàng nói: "Tần ca, anh thả tôi ở ghế sôpha là được rồi." Cậu cũng không muốn lát nữa lại bị người bế lại sôpha.
Tần Tu Trạch không cho phản bác nói: "Tối nay cậu ngủ trên giường đi, sô pha quá hẹp, cẩn thận đυ.ng tới chân."
Tần Tu Trạch đem Tô Thần đặt trên giường, đỡ cậu bán dựa vào đầu giường, dặn dò: "Đừng lộn xộn!"
Chỉ chốc lát sau Tần Tu Trạch trong tay cầm một cái khăn bọc đá với một ly sữa đi vào. Hắn đặt ly sữa lên đầu giường, nhấc chân bị thương của Tô Thần lên, đặt khăn lạnh lên chân cậu: "Chườm đá lạnh chân sẽ đỡ đau hơn."
Điều hòa trong phòng mở rất cao nhưng Tô Thần vẫn bị khăn lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cơ thể run lên. Tần Tu Trạch cầm chăn bông lên khoác lên người Tô Thần, rồi cầm ly sữa dê nóng đưa cho cậu: "Tranh thủ uống lúc còn nóng, sẽ ấm hơn."
Tô Thần nhận lấy ly sữa ấm, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Buổi trưa cậu chỉ thuận miệng nói mỗi ngày mình đều phải uống một ly sữa dê vậy mà Tần Tu Trạch lại nhớ rõ vậy. Tô Thần thật tâm nói: "Cám ơn anh, Tần ca."
"Uống sữa xong thì lập tức đi ngủ, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về."
Tô Thần gật gật đầu, cậu không nghĩ Tần Tu Trạch biết chăm sóc người khác như vậy, điều này làm cậu nhất thời cảm giác quan hệ của hai người thân cận không ít, Tần Tu Trạch mang đến cho cậu một cảm giác không còn xa cách, cao cao tại thượng nữa.
Không trách Chu Nhã Thiến chủ động theo đuổi hắn nhiệt tình đến vậy, đàn ông ôn nhu nhã nhặn như hắn, nếu mình là con gái thì cũng động tâm rồi!
Sau khi Tô Thần uống hết sữa, Tần Tu Trạch nhận lại ly, đỡ cậu nằm xuống, rất nhanh sau đó Tô Thần đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Lúc còn đang nửa tỉnh nửa mê thì Tô Thần cảm giác có người nắm lấy chân mình, hẳn là Tần Tu Trạch đổi đá lạnh cho cậu. Tô Thần nhỏ giọng nói: "Tần ca, anh thật tốt." Sau đó liền ngủ thϊếp đi.
Buổi sáng Tô Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhận ra là tiếng chuông điện thoại của mình, cậu thanh tỉnh không ít.
Tô Thần liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện Tần Tu Trạch không ở treng phòng. Cậu nhanh tay cầm điện thoại đặt trên đầu giường, là Cường Tử gọi đến, cậu ngáp một cái rồi mới nhận điện thoại, "Mới sáng sớm đã gọi cho tao, có chuyện gì?"
Cường Tử ấp úng nửa ngày mới nói: "A Thần, mày vẫn còn làm lơ Từ Khải sao? Anh em nhiều năm như vậy, mày muốn không để ý tới nó thì cũng phải có lý do a."
Tô Thần cau mày nói: "Nó tìm mày?"
Cường Tử nói: "Nó chỉ hỏi tao mày ở đâu để tới tìm, nó đến nhà mày mấy lần nhưng không gặp."
"Mày nói cho nó biết?" Tô Thần hỏi.
Cường Tử chột dạ nói: "Nó nói nếu tao nói cho nó biết mày đang ở đâu, nó sẽ không ngại việc tao theo đuổi Tiêu Nhã nữa. Mày cũng biết tao thích Tiêu Nhã mà." Tiêu Nhã xem như là bạn giá chính thức mà Từ Khải từng qua lại, cho dù bọn họ chia tay, Cường Tử tiếp tục theo đuổi, vẫn là phạm vào kiêng kỵ. Bất quá nếu như bản thân Từ Khải không ngại, việc này cũng không sao.
"Mày nói cho nó biết rồi thì còn gọi tao làm gì? Trọng sắc khinh bạn! Không nói với mày, tao còn có việc."
Tô Thần vừa muốn cúp điện thoại, Cường Tử sốt ruột nói: "Vậy mày có giận tao không?"
Tô Thần lườm một cái nói: "Có khi nào tao giận mày chưa? Mày tăng sức, tranh thủ theo đuổi Tiêu Nhã sớm một chút đi." Cô gái Tiêu Nhã kia cũng không tệ lắm, đời trước cuối cùng Cường Tử cũng truy được người tới tay.
Cường Tử thấy Tô Thần không tức giận, vui vẻ nói: "Quả là anh em tốt! Chờ sức khỏe ba mày tốt hơn một chút, tao mời mày bữa cơm!"
Sau khi cúp điện thoại với Cường Tử, Tô Thần kiểm tra chân phải của mình một chút, đã bớt sưng so với hôm qua rồi. Tô Thần thử đứng lên, phát hiện chỉ cần không dùng sức thì sẽ không đau. Cậu mơ hồ nhớ lại đêm qua Tần Tu Trạch liên tục giúp mình chườm đá, Tô Thần đột nhiên cảm thấy con người Tần Tu Trạch quả thật không tệ! Nếu đổi lại là Cường Tử hay Từ Khải làm vậy, cậu sẽ không cảm thấy điều gì, dù sao bọn họ cũng là bạn tốt nhiều năm. Thế nhưng Tần Tu Trạch không giống vậy, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn còn là một người cao cao tại thượng như vậy.
Tô Thần vừa rửa mặt xong, Tần Tu Trạch đã trở lại.
Hắn thấy Tô Thần có thể tự do đi lại, dặn dò: "Mấy ngày nay tuyệt đối đừng vận động mạnh."
Tô Thần đáp lại, thấy Tần Tu Trạch mặc đồ thể thao, hỏi: "Tần ca, anh tập thể dục buổi sáng sao?"
Tần Tu Trạch gật gật đầu, "Tôi mỗi buổi sáng đều phải tập thể dục. Chuẩn bị đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ lập tức trở về."
Đi chơi còn kiên trì vận động, không trách dáng người đẹp như vậy, đợi sau khi trở về cậu cũng phải kiên trì luyện tập mỗi ngày, không thể bữa đực bữa cái* như trước nữa, Tô Thần âm thầm nghĩ.
*câu gốc là "Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới": nghĩa là không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.
"Nhà cậu ở đâu? Lát nữa tôi đưa về, chân cậu bị thương cũng không thể lái xe được." Tần Tu Trạch nói.
"Vậy để Đình Đình lái xe đi."
"Tôi vừa hỏi Nhã Thiến, cô ấy nói Đình Đình lái xe không đáng tin cậy. Cậu vẫn nên để xe ở đây đi, trở về kêu người khác đến lấy."
Tô Thần cũng không tiện từ chối nữa, cuối cùng bốn người ngồi trên xe Tần Tu Trạch quay về.
Căn cứ theo khoảng cách xa gần, Tần Tu Trạch trước tiên đưa Chu Nhã Thiến về, xong đưa Dư Đình Đình, cuối cùng là Tô Thần.
Đưa Dư Đình Đình và Chu Nhã Thiến về, hai người trực tiếp đến bệnh viện, Tần Tu Trạch hỏi: "Sao lại đi bệnh viện? Chân vẫn còn đau sao?"
Tô Thần lắc đầu nói: "Ba đang nằm viện, tôi đi bệnh viện ở với ông."
"Bệnh gì? Nghiêm trọng không?"
Tô Thần nhìn bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "U não, vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ đang tiếp nhận hóa trị."
Tần Tu Trạch liếc mắt nhìn Tô Thần một cái, thấy vẻ mặt Tô Thần cô đơn, vừa muốn mở miệng, điện thoại hắn lại vang lên.
Tần Tu Trạch nhận điện thoại, không biết bên kia nói cái gì mà lông mày hắn nhíu lại, nhẹ nhàng đáp lại hai tiếng sau đó nói: "Tôi lập tức trở về." Sau khi cúp điện thoại, tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn so với lúc nãy.
"Tần ca, anh bận thì đi trước đi, tôi đón xe là được."
Tần Tu Trạch không dừng lại, tiếp tục đưa Tô Thần đến bệnh viện. Tô Thần chuẩn bị xuống xe thì Tần Tu Trạch lấy một tấm danh thϊếp ra đưa cho cậu nói: "Tôi có quen một chuyên gia trị u não ở nước ngoài, nếu cần thì gọi tôi. Hôm nay tôi có chút chuyện, không thể chào hỏi Tô tiên sinh được."
Tô Thần nhận danh thϊếp, sau khi nói cám ơn thì trực tiếp đi đến phòng bệnh của cha Tô. Chân không dám dùng sức nên đi có hơi chậm. Lúc đi ngang qua cây liễu, dưới tàng cây bỗng nhiên xuất hiện một người chắn đường Tô Thần.
Tô Thần ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Từ Khải. Đường nét gương mặt Từ Khải thâm thúy, rất anh tuấn, bên môi thường xuyên mang ý cười xấu xa. Vẻ ngoài hắn như vậy nên rất được các cô gái yêu thích.
Tô Thần không ngờ Cường Tử mới buổi sáng nói cho hắn biết cậu ở đâu, vậy mà bây giờ đã nhanh chóng đến chặn người, tốc độ này rất nhanh.
Không đợi Tô Thần mở miệng, Từ Khải cau mày hỏi: "Sao mày lại bước xuống từ xe của Tần thiếu? Hai người quen nhau lúc nào?"
Editor: Tui up chương này là lúc 12h30 tối, mới đăng kí môn xong và khá vui vì đúng lịch tui xếp sẵn nên tự nhiên nổi hứng lên up chương mới cho mọi người nè!