Editor: Sasaswa
Tô Thần cảm giác đầu mình có chút choáng váng, cậu nhấc cái đầu mê muội lên nhìn người nửa ôm nửa đỡ mình.
Vừa ngẩng đầu lên, Tô Thần đã bị một đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy nhìn chằm chằm.
Giờ khắc này sắc mặt Tô Thần tái nhợt gần như trong suốt, nước mắt sinh lý bởi vì đau đớn mà quẩn quanh trong viền mắt, chân mày hơi nhíu lại, nét mặt mang theo một tia mê man. Cả người lộ ra sự suy yếu khó nói, nhìn qua phi thường đáng thương. Nếu không có cái bộ dáng ngốc ngốc thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Trong lúc đầu Tô Thần còn đang mê man thì một tiếng nói ôn nhu từ tính vang lên: "Cậu khỏe không?"
Tô Thần lúc này mới phát hiện mình đã nằm nhoài trên người đối phương rất lâu. Cậu vội vàng lấy hết khí lực đứng thẳng dậy, có chút lúng túng nói: "Tôi rất khỏe, cám ơn anh!"
Người đàn ông thấy Tô Thần có thể tự đứng vững thì lễ phép buông tay đang đỡ cậu ra nói: "Nếu cơ thể không khỏe thì nên đi kiểm tra một chút đi."
Tô Thần gật gật đầu, đang định nói chuyện thì thấy dì Tần đã đi trước mấy bước đang quay lại, lo lắng hô: "Thần Thần, cháu không sao chứ? Không khỏe chỗ nào? Đúng lúc ở bệnh viện, chúng ta đi kiểm tra chút rồi về nhà." Dì Tần vừa nói vừa đi đến chỗ Tô Thần.
Tô Thần đã nhiều lần dặn dì Tần trước mặt mọi người đừng gọi cậu là "Thần Thần", dì Tần cũng nhớ kỹ, trước mặt mọi người đều gọi là Tiểu Thần, nhưng vừa nãy có thể là do quá sốt ruột nên mới buộc miệng gọi "Thần Thần" trước mặt nhiều người như vậy. Tô Thần có chút lúng túng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình.
Tô Thần vội vã nói với đối phương: "Tôi đi trước", nói xong liền kéo dì Tần đi ra ngoài. Không biết có phải do ảo giác hay không, cậu hình như nghe được tiếng cười khẽ.
Sợ dì Tần kiên trì kêu cậu đi kiểm tra sức khỏe nên Tô Thần giải thích: "Dì Tần là do cháu hai ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, trở về ngủ một giấc là ổn thôi. Chúng ta mau về thôi, cháu muốn ăn thức ăn dì nấu."
Sau khi về đến nhà, Tô Thần lập tức đi tắm, ăn một bát mì lớn, uống một ly sữa lớn rồi lập tức lên giường nằm. Vốn nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ giống mấy ngày trước, nhưng không nghĩ tới lưng chạm giường chưa bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh sau đó đã ngủ thϊếp đi. Có thể là do cuộc phẫu thuật của cha Tô tiến hành thuận lợi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm nên bây giờ có thể an ổn ngủ một giấc. Mãi đến trưa ngày hôm sau Tô Thần mới tỉnh lại.
Tô Thần sau khi tỉnh lại thì đi rửa mặt, thay quần áo, ăn cơm xong thì nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Cha Tô vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Thần đến bệnh viện cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn nhưng vẫn không thấy ai.
Tô Thần kêu trợ lý Trương đem một ít tư liệu của công ty đến bệnh viện, sau khi trợ lý Trương đưa tư liệu cho Tô Thần thì nói: "Tô thiếu, kết quả kiểm tra sản phẩm trước đó Tô tổng kêu đi điều tra không phát hiện vấn đề gì."
Cha Tô một năm sau sẽ bị đưa đi kiểm tra, nhất định trong một năm này sản phẩm đã xảy ra vấn đề, chỉ là chưa bị phát hiện mà thôi. Bây giờ điều tra vẫn chưa có kết quả, Tô Thần hỏi: "Có phải lấy mẫu kiểm tra không?"
Trợ lý Trương gật đầu, Tô Thần lại nói: "Kiểm tra một lần nữa, lần này mở rộng diện tích kiểm tra."
Biểu tình trợ lý Trương có chút khốn đốn nói: "Tô thiếu, như vậy chi phí rất cao."
Tô Thần nói: "Không sao, chi phí không thành vấn đề. Chuyện này đừng để quá nhiều người biết."
Trợ lý Trương tuy rằng không đồng ý với hành động lần này của thiếu gia, thế nhưng người ta là ông chủ cơ mà? Kêu hắn làm cái gì thì phải làm cái đó. Thêm cả Tô tổng trước khi tiến vào phòng phẫu thuật đã nói với hắn, chuyện gì cũng phải nghe theo thiếu gia. Hắn thật không hiểu Tô tổng nghĩ thế nào mà lại đem công ty giao cho con trai mình - người không có chút kinh nghiệm nào, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, vậy mà ông chủ cũng có thể yên tâm.
Tô Thần dự định sau khi có kết quả kiểm tra an toàn thực phẩm, không cần biết kết quả như thế nào, cậu cũng sẽ lập tức bán công ty đi. Cậu hiện tại muốn đi học, muốn chăm sóc cha mình, căn bản không có khí lực để quan tâm đến thứ mình không quá để ý. Hơn nữa cái công ty này sâu mọt quá nhiều, không phải một mình cậu nỗ lực là có thể xoay chuyển.
Sau khi cha Tô chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì ông nằm trong phòng bệnh VIP. Vì mới phẫu thuật xong nên ông nói chuyện không quá lưu loát, ăn không được bao nhiêu, cũng không thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn cho nên phần lớn thời gian Tô Thần cũng chỉ yên tĩnh chăm sóc cha mình.
Hôm đó Tô Thần đang ngồi trên ghế salong của phòng bệnh xem tài liệu công ty thì cảm giác điện thoại của mình đang không ngừng rung lên, là cuộc gọi tới của trợ lý Trương, cậu đứng dậy đi ra phòng bệnh nhận điện thoại: "Alo?"
Trong điện thoại truyền ra tiếng trợ lý Trương: "Tô thiếu, bên thực phẩm sạch sẽ tổ chức gọi thầu vào ngày mốt, chúng tôi cần cậu ký vào hồ sơ dự thầu."
Nghe trợ lý Trương nói thế, Tô Thần mới nhớ tới còn cuộc đấu thầu này. Lúc đó vừa biết cha Tô bị bệnh, cậu lập tức quên mất chuyện này.
Tô Thần nói: "Anh thông báo với mọi người, một tiếng sau sẽ mở cuộc họp, tôi lập tức đến đó."
Tô Thần trở lại phòng bệnh dặn dò hộ lý vài câu, liên tục nhấn mạnh là trừ khi có sự cho phép của cậu thì không được để ai đi vào, sau đó đối với cha Tô nói: "Ba, con đến công ty một chuyến, một lát sẽ về, ba nghỉ ngơi cho tốt." Thấy cha Tô gật đầu, Tô Thần mới rời khỏi.
Tô Thần đến công ty rồi đi vào phòng họp, mọi người gần như đã đến đông đủ. Sau khi Tô Thần ngồi xuống thì trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Hủy cuộc đấu thầu này đi."
Sau khi nghe Tô Thần nói thì trong phòng họp nhất thời vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Chú của Tô Thần - Tô Kế lên tiếng khiển trách: "Tô Thần, cháu biết mình đang nói cái gì không? Mọi người tăng ca suốt mấy tháng nay chỉ để chuẩn bị hồ sơ dự thầu lần này, mấy ngày gần đây còn suốt đêm không ngủ. Cháu vừa vào đã nói không đấu thầu, cháu giải thích với mọi người như thế nào đây? Tụi chú kêu cháu tới ký tên cũng là vì nể mặt Kế Văn. Không có chữ ký của cháu chúng ta cũng có thể tham gia đấu thầu. Kế Văn đem công ty giao cho cháu, không phải là để cho cháu làm bừa, nếu như cháu còn có thái độ như vậy, chú bây giờ lập tức gọi cho Kế văn." Tô Kế Văn chính là cha của Tô Thần.
Nghe Tô Kế muốn gọi cho cha mình, Tô Thần không vui nhíu mày. Cậu biết mình một khi nói không đấu thầu thì phải đưa ra lý do hợp lý, nếu không thì không thể thực hiện được. Nhìn vẻ mặt của những người này, Tô Thần biết không có ai đồng ý với ý nghĩ của mình.
Cậu bây giờ vẫn còn quá trẻ, danh tiếng trước đó cũng không tốt, những người ở đây căn bản không để cậu vào mắt.
Trong lúc Tô Thần đang lúng túng thì điện thoại vang lên. Cậu định không nghe máy nhưng khi nhìn thấy thông báo là số điện thoại bàn ở bệnh viện, Tô Thần hướng mọi người nói: "Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.", nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi phòng họp nhận điện thoại: "Alo".
Âm thanh cha Tô suy yếu, đứt quãng nói: "Tiểu Thần, ba vừa gọi cho trợ lý Trương, hắn nói kết quả kiểm tra an toàn thực phẩm không có vấn đề. Nếu như vậy thì cứ tiếp tục đấu thầu đi. Nếu có đơn hàng lớn này thì khi công ty bán ra ngoài giá trị cũng sẽ tăng lên rất nhiều."
Tô Thần nói: "Ba, lần trước chỉ là kiểm tra bộ phận, con kêu trợ lý Trương mở rộng khu vực kiểm tra rồi, kết quả vẫn chưa có. Với cả ba cũng nói chuyện công ty giao hết cho con xử lý rồi mà. Ba bây giờ mới phẫu thuật xong, đừng quản những chuyện này nữa."
Cha Tô bỗng nhiên thở hổn hển nói: "Con đứa nhỏ này, mở rộng khu vực điều tra tốn rất nhiều chi phí. Hơn nữa lần đấu thầu này mọi người bỏ ra rất nhiều công sức, làm sao có thể nói hủy là hủy. Con vừa vào công ty đã làm mọi người không vui thì sau này làm sao có thể để mọi người cam tâm tình nguyện làm việc cùng con? Nhất định phải để ba bây giờ qua đó ký tên sao?"
Tô Thần sợ cha Tô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng động viên nói: "Ba, ba đừng kích động, con toàn bộ đều nghe theo, hiện tại lập tức trở lại ký tên. Bác sĩ nói tâm trạng bây giờ của ba không thể biến động quá lớn, ba phải bình tĩnh lại. Hơn nữa không phải bác sĩ nói mấy ngày này không thể để ba dùng điện thoại sao? Con hiện tại cúp trước được không?"
Cha Tô nói: "Đừng nói lời vô dụng, nhanh chóng quay lại ký tên đi."
Tô Thần thấy cha Tô tỉnh táo lại mới hơi hơi thả lỏng nói: "Được, con đi ký ngay đây."
Tô Thần âm thầm thở dài, vừa đi vừa nghĩ, ít nhất bây giờ sức khỏe của cha Tô đã ổn định. Hiện tại cậu chỉ hy vọng, sản phẩm gặp vấn đề vẫn chưa bị bán ra. Tô Thần cứ như vậy trở lại phòng họp, ký tên xong liền lập tức rời đi. Nhìn đám người bên ngoài cung kính nhưng bên trong xem thường, Tô Thần một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này thêm nữa.
Cuộc đấu thầu ba tháng sau mới có kết quả, Tô Thần hiện tại chỉ mong đừng trúng thầu.
***
Rất nhanh báo cáo bệnh lý đã có, kết quả không quá như ý muốn, phân tích bệnh lý nghiêng về hướng khối u ác tính. Tuy bác sĩ nói việc cắt bỏ đã gần như sạch sẽ, thế nhưng vẫn cần phải hóa trị thêm.
Tô Thần hầu như mỗi ngày đều ở bên cha mình, bởi vì có hộ lý riêng nên cậu cùng không cần làm gì nhiều, chỉ là đôi khi cùng cha Tô ra ngoài tản bộ một chút rồi xoa bóp cho ông. Thời gian còn lại Tô Thần dành để điều tra một ít thông tin liên quan đến việc chuyển nhượng công ty.
Nếu công ty có văn kiện cần cậu ký tên thì cũng là trợ lý Trương mang đến bệnh viện. Trước đây, lúc cha Tô còn quản lý công ty, ông hận không thể 24 giờ đều cắm cọc ở văn phòng. Hiện tại đến lượt Tô Thần quản lý công ty, nhân viên cơ hồ không thấy được cậu, bất quá bọn họ cũng đã quen.
Trải qua từng đợt hóa trị, sức khỏe cha Tô càng ngày càng yếu, thường xuyên cảm thấy uể oải, buồn nôn. Loại dằn vặt này làm tâm tư của cha Tô cũng dần phai nhạt, chuyện trong công ty cũng dứt khoác buông tay.
Một hôm Tô Thần đang tra tư liệu thì bỗng nhiên điện thoại cậu rung lên, cậu nhìn thông báo là Dư Đình Đình thì không khỏi ngây người một lúc. Bây giờ nhận được cuộc gọi của Dư Đình Đình, Tô Thần cảm thấy hơi xa lạ, dù sao bên trong tiềm thức của cậu, hai người đã hơn một năm không có liên lạc.
Cậu nhận điện thoại nói: "Đình Đình?"
Tô Thần vừa nói xong liền nghe tiếng đối phương oán giận nói: "Anh đang bận lắm sao? Một cuộc gọi cũng không có."
Tô Thần thành thật nói: "Cha anh nằm viện, anh phải ở bên chăm sóc ông."
"Nghiêm trọng không? Hôm nào em sẽ ghé thăm."
Tô Thần không nghĩ Dư Đình Đình chủ động như vậy, trước đó lúc hai người qua lại cũng chưa từng đề cập tới chuyện gia đình của đối phương, có điều Tô Thần vẫn đáp: "Được, đến lúc nào cũng được." .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Qua Thành Vị Hôn Thê Của Vai Ác |||||
Dư Đình Đình hỏi: "Em nghe Cường Tử nói anh bây giờ đang phải quản lý công ty đúng không?"
Tô Thần ừ một tiếng.
Nghe Tô Thần thừa nhận, Dư Đình Đình giống như rất vui vẻ, nàng nói rất nhiều, đại ý là khuyên Tô Thần nên cố gắng, cuối cùng lại nói: "Chị họ em rất thân với Tần Tu Trạch, hôm nào em kêu chị ấy hẹn anh ấy ra cho hai người gặp mặt, quen biết nhiều người thì vẫn tốt hơn."
Tô Thần thật lòng nói cảm ơn: "Cám ơn em! Đình Đình."
Dư Đình Đình gắt một cái nói: "Quan hệ của chúng ta là gì mà cần phải nói cảm ơn, em bây giờ lập tức gọi cho chị họ, hỏi bọn họ khi nào có thời gian."
Từ sau khi tiếp quản công ty, Tô Thần vẫn luôn để ý đến tình hình của các công ty lớn nhỏ trong cùng ngành. Tình hình của Tần gia cậu cũng chú ý tới, quy mô công ty của bọn họ rất lớn, liên quan đến nhiều lĩnh vực.
Tuy rằng Tần gia sẽ không có hứng thú đối với công ty nhỏ của gia đình cậu nhưng bất quá Tô Thần vẫn muốn gặp Tần Tu Trạch, dù sao cơ hội này đối với rất nhiều người là cầu cũng không được.
Cha mẹ Dư Đình Đình đều là giảng viên đại học nhưng xuất thân của chị họ Dư Đình Đình là Chu gia thì không tầm thường, nghe nói là làm về lĩnh vực chính trị.
Mẹ Dư Đình Đình và mẹ của chị họ cô Chu Nhã Thiến là chị em ruột. Quan hệ của Dư Đình Đình cùng Chu Nhã Thiến vẫn luôn rất tốt. Đời trước Dư Đình Đình chưa từng giới thiệu cho hai người quen biết. Hiện tại có thể xem là sau khi Tô Thần tiếp quản công ty, Dư Đình Đình muốn cho cậu một ít nhân mạch đi.
Khoảng thời gian vừa chia tay Dư Đình Đình, Tô Thần đau buồn rất lâu. Sau đó công ty có chuyện, cha Tô bị điều tra, người thân, bạn bè tránh né cậu còn không kịp. Khi đó không ai giúp đỡ, tứ cố vô thân, không thể làm gì chỉ có thể thấp thỏm lo âu cùng tuyệt vọng sợ hãi, làm Tô Thần sâu sắc cảm nhận được lòng người dễ thay đổi. Cũng là khi đó Tô Thần mới thật sự hiểu, tình yêu ghi lòng tạc dạ của cậu kỳ thực cũng chỉ là việc nhỏ không đáng kể, không đáng để nhắc tới.
Về phần mối quan hệ hiện tại của cậu và Dư Đình Đình, Tô Thần cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Đương nhiên cậu vẫn sẽ hảo hảo quý trọng, không làm ra chuyện vô liêm sỉ như đời trước. Dù sao Dư Đình Đình cũng không làm gì sai, cậu không muốn bỏ qua một cô gái tốt như vậy.
Editor: Lời tác giả muốn nói đoạn cuối là cảm ơn một bạn đọc giả nào đó đã đọc truyện nên tui xin phép không edit đoạn đó!