“Ông thấy chưa! Tôi chỉ vừa mới yêu cầu ông tưởng tượng một chút, ông đã không thể chịu nổi … Hóa ra người nhà họ Tiêu của các người là người, còn người bên cạnh chúng tôi thì không phải là người? Chỉ dựa vào hành động của bà Tiêu, thay vào đỏ là thêm chút tâm lý nữa. Nói không chừng đã bị bà ta ép đến cùng đường. Nếu tôi bị ép thành như vậy, tôi cũng chỉ có thể nghĩ rằng mình xứng đáng?”
Ông Tiêu hít sâu một hơi giải thích: “Ý tôi không phải vậy … Cô Lâm, lời nói và việc làm của vợ tôi quả thật là có chỗ không đúng, nhưng bà ấy đã phải chịu áp lực tinh thần rất lớn vì chuyện của cô, trạng thái tinh thần của bà ấy vẫn không được tốt lắm trong khoảng thời gian này. Tôi chỉ không muốn tinh thần của bà ấy lại chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm nữa!”
Một chút Lâm Quán Quán cũng không nhường: “Nếu không muốn bà ta chịu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thì ông không nên đưa bà ta đến Cục Dân Chính! Hừ! Nói trắng ra là, ông vẫn dung túng bà ta tới đây đề khi dễ người khác. Ông Tiêu, tôi khuyên ông đừng quá song tiêu! Tuy rằng tôi không có ba mẹ chống lưng nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ tôi!”
Ông Tiêu á khẩu không trả lời được!
Trong xe yên lặng đến đáng sợ.
“Tống Liên Thành!
“A?
Lâm Quán Quán vỗ vỗ bờ vai của anh ấy: “Mở cửa xe!”
Tống Liên Thành yên lặng ấn một cái nút, “Rắc” một tiếng, cửa xe phòng liền tự động mở ra.
“Lâm Quán Quán…”
Ông Tiêu còn muốn nói cái gì nữa, Lâm Quán Quán đưa tay lên, trực tiếp ngắt lời: “ông Tiêu, ông vẫn nên đừng nói gì nữa! Hôm nay là ngày vui của tôi và Tiêu Lăng Dạ cùng đăng ký kết hôn, ngày lành kết hôn như vậy, cả đời cũng chỉ có một lần. Nếu ông còn có một tí xíu từ bi, xin hãy đưa vợ ông biến mất trước mặt tôi. Để sau này khi tôi nhớ lại ngày này, vẫn có một chút cảm giác hạnh phúc, được không?”
Ông Tiêu còn có thể nói gì nữa!
Ông ấy chỉ có thể ôm chặt người Khương Ninh, ngượng ngùng mà xuống xe.
“Đóng cửa!”
Lần đầu tiên Tống Liên Thành nhìn thấy Lâm Quán Quán một mặt hung dữ như vậy, anh ấy nuốt nước miếng một cái, vô thức đóng cửa xe lại.
“Lái xe đi!”
Tống Liên Thành sửng sốt: “Đi liền sao, cứ như vậy mà đi?”
Lâm Quán Quán nhìn anh ấy: “Nếu không thì?”
Cứ như vậy ném bác trai và bác gái Tiêu ở bên đường … Hơn nữa trạng thái tinh thần của bác gái rõ ràng không tốt lắm, bọn họ cứ như vậy mà lái xe đi?
Này… Không tốt lắm đâu!
“Chị dâu..
“Có đi hay không?!”
Tống Liên Thành do dự nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nhìn “Lái xe!”
Tống Liên Thành liếc nhìn tình trạng qua gương chiếu hậu mà da đầu tê dại, giẫm mạnh chân ga.
Xe chậm rãi rời đi!
Hai người trong gương chiếu hậu dần dần thu nhỏ lại đến khi không nhìn thấy … Tống Liên Thành lén lút trộm nhìn Lâm Quán Quán một cái, nhưng lại thấy cô đang khoanh tay ngồi trên ghế phụ, mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Nhìn cái gì?” . Đam Mỹ Hay
“Không, không có gì?” cổ Tống Liên Thành co rụt lại.
“Cảm thấy tôi vừa rồi quá hung dữ sao?”
“Không có, không có!”
“Hừ!”
Lâm Quán Quán hừ nhẹ một tiếng, không giải thích gì nữa.
Trong lòng cô kìm nén một cục tức!