Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 994

Rõ ràng biết cô bé này là con gái của Tiêu Lăng Dạ, nhưng anh ta phát hiện mình lại không thể ghét được.

Long Ngự Thiên vươn tay, đặt ở trên đỉnh tóc Tâm Can, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô bé.

Tâm Can nửa híp mắt, giống như một chú mèo được hưởng.

Phía bên kia.

Duệ Duệ nhìn hai người họ tương tác, lông tóc dựng ngược, cậu bé sợ Long Ngự Thiên sẽ làm gì với Tâm Can, bước nhanh qua, nắm lấy cổ tay Tâm Can kéo cô bé ra sau lưng.

Tâm Can bất mãn, “Anh trai, anh làm gì vậy?”

Anh nói, chú ta không phải người tốt!”

“Không thể nào…”

Duệ Duệ nhìn hai mắt cô bé cơ hồ bốc lên tình yêu màu hồng, tức giận cắn chặt răng, “Tiêu Tâm Gan! Em câm miệng lại!”

Tâm Can ấm ức bĩu môi.

Hu hu!

Anh trai hung dữ quá!

Tại sao không để cho cô bé đến gần chú, chú cười ấm áp như vậy, đẹp như vậy, sao có thể là người xấu chứ!

Tâm Can cảm thấy anh trai đã suy nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng bàn tay Duệ Duệ đổ mồ hôi, nắm chặt tay Tâm Can, dùng thân hình gầy gò che Tâm Can, nâng cằm lên, quật cường giằng co cùng Long Ngự Thiên.

Long Ngự Thiên nhìn thấy hai đứa trẻ bình an xuất hiện bên cạnh, cũng không sốt ruột, bưng một chén trà, cười như không cười nhìn Duệ Duệ, “Chắc chắn chú là người xấu như vậy sao?”

Duệ Duệ mím môi, phân tích lý trí, “Nếu như chú thật sự quen với mẹ cháu như vậy, chú biết cháu bị bắt cóc, hiện tại chạy tới nhờ chú giúp đỡ, thì chú sẽ lập tức gọi điện thoại cho mẹ cháu, mà chú lại không như vậy!”

Long Ngự Thiên nhấp một ngụm trà, không thể không phủ nhận.

Duệ Duệ tiếp tục nói, “Chú là tổng giám đốc tập đoàn Long thị, nơi này là nơi ở của chú, người như chú, trong biệt thự nhất định sẽ có rất nhiều người giúp việc, nhưng vừa rồi khi cháu và Tâm Can xông vào, không gặp người giúp việc nào cả!”

Vậy thì sao?

“Không sao cả!” Duệ Duệ bình tĩnh nói, “Biệt thự của chú chỉ cách một bức tường bên cạnh, cháu không tin, những gì đã xảy ra bên cạnh chú không biết gì cả! Nếu cháu đoán không lầm, người giúp việc trong biệt thự của chú, tất cả đều đến biệt thự bên cạnh để tìm người nào đó! Chú chính là ‘cậu chủ’ trong miệng đám người đó!”

Long Ngự Thiên buông chén trà sứ thanh hoa xuống.

Ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn Duệ Duệ trong chốc lát, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, “Cháu và mẹ cháu… không giống nhau!

Duệ Duệ thấy anh ta không phủ nhận, tâm hung hăng trầm xuống.

Cậu bé hít sâu một hơi, ánh mắt xoay quanh trong phòng khách, xem mình và Tâm Can có khả năng trốn thoát hay không!

“Cậu nhóc kia, quả thật cháu rất thông minh!” Long Ngự Thiên tán thưởng nhìn cậu bé, “Nhưng… chú khuyên cháu, những người thông minh như cháu… tốt hơn là không nên sử dụng sự thông minh đó trước mặt chú!”

Duệ Duệ nhíu mày.

Long Ngự Thiên đứng dậy từ trên ghế, chậm chạp đi tới trước mặt cậu bé ngồi xổm xuống, anh ta duy trì tư thế bình đẳng với Duệ Duệ, dùng một ngón tay nâng cằm cậu bé lên, cười như không cười nhìn cậu bé, “Hôm nay chú nói cho cháu biết một đạo lý… ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối, bất kỳ sự thông minh nào cũng là vô ích!”

Duệ Duệ quay đầu, hất ngón tay anh ta ra, lạnh lùng nói, “Chú muốn thế nào?!”

Ánh mắt Long Ngự Thiên rời khỏi cậu bé, chậm rãi rơi vào trên người Tâm Can phía sau cậu bé, dừng lại.

Duệ Duệ giống như gặp phải người nguy hiểm, cả người đều dựng thẳng lên, cậu bé nắm chặt tay Tâm Can, liên tục lui về phía sau hai bước, trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh, “Không cho chú làm hại Tâm Can!”

Long Ngự Thiên cười nhưng không nói gì.

Tuy nhiên.

Anh ta càng như vậy, Duệ Duệ lại càng bất an.

“Rốt cuộc chú muốn thế nào?”