Ông ấy vô cùng coi trọng Lâm Quán Quán, một hạt giống tốt như vậy, với điều kiện của cô, chắc chắn có thể tỏa sáng nỗi tiếng ở trong giới giải trí, nói không chừng… Nói không chừng có thể tạo ra bóng dáng grand slam tiếp theo, càng có thể, nếu như vận may tốt, nói không chừng cô có thể vọt tới độ cao như Tống Lâm, trở thành Tống Lâm tiếp theo.
Nơi như giới giải trí này.
Nói chuyện bằng các tác phẩm, muốn đứng vững trong giới giải trí, nhân phẩm là quan trọng nhát!
Cho nên, sau khi hôm qua nhận được điện thoại của Tiêu Lăng Dạ, trong lòng ông áy lo lắng, còn tưởng rằng ông ấy đã nhìn lầm người.
Vẫn may vẫn may.
Mọi thứ không phải như những gì ông ấy nghĩ.
Tiêu Lăng Dạ và Lâm Quán Quán là quen nhau theo kiểu nam nữ bình thường.
Lý Mưu thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Quán Quán…”
“Vâng!”
Sắc mặt Lý Mưu phức tạp nhìn cô, “Cô…
Lâm Quán Quán biết ông ấy đang băn khoăn cái gì, vội vàng nói, “Đạo diễn, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, ông hãy dùng thái độ trước kia đối với tôi, hoàn toàn không cần gánh nặng trong lòng!”
Cả người Lý Mưu thả lỏng.
Ông ấy muốn chính là thái độ của Lâm Quán Quán, đối với quay phim, ông ấy có suy nghĩ của mình, đương nhiên không muốn dỗ tổ tông ở đoàn làm phim.
“Đạo diễn, hôm nay phải quay cảnh gì, tôi sẽ lập tức đi trang điểm thay quần áo.”
“Được được được!” Lý Mưu liên tục gật đầu, “Cảnh quay hôm nay vốn là diễn xuất của cô và tổng giám đốc Tiêu, tối hôm qua các người đều xin nghỉ phép, vốn định đổi thành Cơ Dã Hỏa, tiểu tử đó lại đột nhiên bị thương, nên cảnh quay chỉ có thể thay đổi lần nữa. Cô vừa hay đến, hiện trường hôm nay đã được dựng ngày hôm qua, không cần phải thay đổi cảnh quay khác nữa.”
“Vậy tôi đi thay quần áo trước.”
“Được!”
Lâm Quán Quán vội vàng đi đến phòng trang điểm.
Tiêu Lăng Dạ lại không đi.
Bởi vì là tới đoàn làm phim, anh không mặc âu phục, mặc một bộ áo len màu xám, phối hợp với một chiếc quần dài giản dị, mặc dù là một thân trang phục giản dị, nhưng khí thế mạnh mẽ của anh đặt ở đó, vẫn khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng.
Lý Mưu có chút không chịu nổi khí thế của anh, sờ sờ mũi, vừa định tìm một lý do rời đi, lập tức nghe được giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Lăng Dạ, “Đạo diễn Lý!”
“Hả?” Bước chân Lý Mưu dừng lại.
“Quán Quán không muốn sống dưới ánh đèn dân chúng.”
Lý Mưu ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, vừa nghe đã thấu hiểu, ông ấy liên tục gật đầu, “Tổng giám đốc Tiêu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ một chữ.” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Tiêu Lăng Dạ gật đầu, “Phiền rồi!”
“Lời nói quan trọng lời nói quan trọng!”
Lúc này Tiêu Lăng Dạ mới xoay người, đi về phía phòng thay đồ.
Đằng sau.
Lý Mưu lau mồ hôi trên đầu.
Ở chung với loại nhân vật lớn này, thật sự rất áp lực mà.
Nhưng…
Trong đầu ông ấy nhớ lại tình huống của Lâm Quán Quán, càng nghĩ ông ấy lại càng thấu hiểu.
Khó trách lúc trước Lâm Quán Quán và Lâm Vi lại ầm ï như vậy, phương tiện truyền thông Hoa Hạ bên kia vẫn luôn ủng hộ cô, khó trách cô có thể thuận lợi ký hợp đồng với Hoa Hạ, cũng khó trách lúc trước quay phim “Uyễn Phi Truyện”, Tiêu Lăng Dạ tìm đến thăm lớp, càng khó trách lúc trước Lâm Song Song ầm ï, Lãnh Quân Lâm lại ra mặt chống đỡ cho cô!
Điều quan trọng nhát, rốt cục ông ấy cũng hiểu được vì sao Tiêu Lăng Dạ lại không yên làm đại tổng giám đốc, mà quý nào cũng chạy đến đoàn phim nhỏ của bọn họ đề diễn xuất.
Điều này rõ ràng chính là tới chống đỡ vợ mình mà.