Cũng đúng!
Long Ngự Thiên thật sự muốn đối xử với cô như thế nào, cũng không có khả năng bắt cô từ trong Đề cung, khắp nơi trong Đề cung đều có camera giám sát, nếu cô thật sự mát tích, Long Ngự Thiên sẽ là người đầu tiên bị điều tra.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán đột nhiên quay đầu lại.
Cô liền nhìn thấy khóe miệng Long Ngự Thiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mái tóc bạch kim xõa xuống, cười như không cười nhìn cô: “Bị dọa rồi?”
Lâm Quán Quán rồng lên: “Long Ngự Thiên, anh điên rồi!”
Mẹ nó! Trên đường đi, cô sợ gần chết!
Mà Long Ngự Thiên biết cô sợ hãi đến chết đi sống lại, vậy mà còn tạo ra bầu không khí đáng sợ như vậy … đây không phải là bệnh hoạn chứ là cái gì!
“Anh, anh anh anh…”
“Mau xuống xe!”
Lâm Quán Quán tức giận xuống xe!
“Đi thôi!”
Long Ngự Thiên đi trước, Lâm Quán Quán đi theo ở phía Sau.
Đã hơn 1 giờ sáng.
Nhưng đèn đuốc biệt thự vẫn sáng trưng, vừa xuống xe, cửa cảm ứng của biệt thự đã được mở ra, Long Ngự Thiên điềm nhiên đi về phía trước, bọn họ đi qua sân lớn đến cửa phòng khách, giờ này mà người hầu vẫn chưa ngủ, cung kính đứng ở cửa hoan nghênh bọn họ về nhà.
“Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!”
“ÙP Lâm Quán Quán nhìn thấy một người quen trong đám đông.
Cô ngạc nhiên: “Hồng Vũ!”
Hồng Vũ trông như mới ngoài đôi mươi, khuôn mặt tròn bầu bĩnh trông trẻ trung và dễ thương hơn. Vào một ngày.
lạnh như vậy, vậy mà chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay màu trắng và một chiếc quần jean mỏng.
Thấy Lâm Quán Quán nhìn sang, cô ấy chớp chớp mắt với Lâm Quán Quán rồi cười thật tươi với cô.
Hồng Vũ này chính là cánh tay khác của Long Ngự Thiên, đồng thời là người đã dạy võ cho Lâm Quán hồi đó. Đừng bị vẻ ngoài dễ thương của cô ấy đánh lừa, võ thuật của cô ấy là đỉnh nhất.
Năm đó, Lâm Quán Quán đã học cách tự vệ dưới tay cô ấy và suýt bị cô ấy tra tần đến chết.
Nhưng sau một thời gian dài ở chung, hai người đã trở thành bạn rất thân của nhau, năm đó Long Ngự Thiên mang theo những người bên cạnh rời đi, Hồng Vũ cũng đã ôm cô khóc một hồi vì luyến tiếc cô.
Nhìn thấy người quen.
Trong lòng của Lâm Quán Quán cuối cùng đã được giải tỏa một nửa.
Tuy rằng Hồng Vũ là thủ hạ của Long Ngự Thiên, nhưng cũng là bạn tốt của cô, néu như Long Ngự Thiên đối xử tệ với cô, nhất định Hồng Vũ sẽ cầu xin cho cô.
Khu…
Mặc dù không biết cô ấy có quen với việc cầu xin không…
Trong khi suy nghĩ miên man, cô đã bị Long Ngự Thiên đưa tới phòng khách.
Long Ngự Thiên chưa bao giờ thiếu tiền.
Vì vậy, nơi ở của anh cũng vô cùng xa hoa lộng lẫy, với lối trang trí cổ điển thuần túy của Trung Quốc.
Lọt vào trong tầm mắt là một dãy bức bình phong được thêu tinh xảo, phía sau bức bình phong là đèn treo phục cổ, đồ dùng trong nhà bằng gỗ lịm, cửa hình vòm tròn, trang trí bằng gỗ chạm rỗng, bình hoa ngọc trắng tinh xảo, vật trang trí cũng bằng phi thúy tinh xảo, trên tường còn treo các bức họa của các nghệ nhân nổi tiếng. Tất cả đều thể hiện gu thầm mỹ cao cấp của chủ nhà!
Nhưng mà.
Còn không đợi Lâm Quán Quán thưởng thức, cô đã bị đẩy vào một cánh cổng bằng gỗ có chạm khắc rỗng!
Lâm Quán Quán giật mình!
“Long Ngự Thiên, anh muốn làm gì?!”