*Câu nào?”
Sắc mặt Long Ngự Thiên căng thẳng, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Nhớ tới thủ đoạn của anh, nhất thời Lâm Quán Quán không kiềm được, cả người đều sợ: “Tôi… không muốn bất cứ ai thay đổi cuộc sống của tôi?”
“Trước đó một câu!”
“Tôi hài lòng ghê ghớm với cuộc sống hiện tại?”
“Câu trước đó!”
Phhil Chết thì chết thôi!
Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, tức giận hất tay Long Ngự Thiên ra, rồi nói: “Long Ngự Thiên! Rốt cuộc anh muốn cái gì, có thể bỏ cái vẻ mặt cười cợt đó không! Mẹ nó! Không sai, năm đó là tôi tự đồng ý gật đầu làm bạn gái anh, không có ai ép buộc tôi! Cho tôi hỏi một câu, trong khoảng thời gian xác định quan hệ với anh thì tôi có làm không tốt trách nhiệm của một người bạn gái không? Mẹ nó, lúc đó mỗi ngày tôi đều làm món ngon cho anh, cũng không hề ra ngoài lén phén với ai khác! Rõ ràng chính anh đã rời đi mà không nói lời nào, con mẹ nó anh còn muốn tôi đợi anh cả đời à!”
Lâm Quán Quán cũng không để ý tới biểu hiện trên mặt Long Ngự Thiên, trực tiếp nói ra tất cả bất mãn trong lòng.
*Năm đó, anh để lại số điện thoại di động và số Wechat rồi biến mắt không tăm tích, giống như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy! Anh còn nói với tôi khi gặp chuyện không giải quyết được thì cứ liên lạc với anh. Nói cũng thật dễ nghe, đến khi tôi thật sự gặp khó khăn, quyết định liên lạc với anh, thậm chí bóng dáng anh tôi còn không thấy đâu!”
Long Ngự Thiên lộ ra vẻ sửng sót.
Anh nheo mắt đánh giá cô: “Cô có liên lạc với tôi?”
“Đã từng liên lạc!”
“Khi nào?”
Lâm Quán Quán nhìn anh một cách nghỉ ngờ: “Anh ngốc thật hay là giả ngu vậy? Mùa hè năm ngoái, sau khi tôi trở về nước, lúc Duệ Duệ mát tích, tôi đã gọi đến số điện thoại mà anh để lại cho tôi. Điện thoại rõ ràng đã đỗ chuông, nhưng không ai bắt máy! Anh không muốn nhận điện thoại của tôi, không phải nói rõ là không muốn liên lụy đến tôi nữa saol”
Không biết Long Ngự Thiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt anh lạnh lại!
Lâm Quán Quán giơ bàn tay lên: “Những thứ này đều đã qua rồi, không còn quan trọng! Quan trọng là hiện tại tôi đã có bạn trai, cũng đã có cuộc sống riêng. Long Ngự Thiên, anh vẫn luôn rất thần bí, hơn nữa anh cũng ưu tú như vậy, với điều kiện của anh, không thiếu phụ nữ đi theo đâu!
Mặc dù bây giờ tôi đẹp hơn một chút, có vóc dáng chuẩn hơn, và có tính cách hào phóng… À! Ý tôi là, mặc dù tôi xuất sắc về mọi mặt, tôi vẫn nhận thức rất rõ ràng về chính mình. Tôi chưa kết hôn đã có thai, còn sinh con, càng quan trọng hơn là, tuy rằng lúc trước trên danh nghĩa chúng ta yêu nhau trên một năm, nhưng trên thực tế hình thức chúng ta ở chung căn bản không giống người yêu.
Căn bản cũng không có lý do gì ở anh khiến tôi nhớ mãi không quên!”
Trên hành lang.
Bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Long Ngự Thiên nhướng mày: “Cho nên?”
“Cho nên… néu như anh có tình cảm với tôi sớm hơn 800 năm trước, khi tôi nói chuyện với Cơ Dã Hỏa ở nước M, lẽ ra anh phải xuất hiện. Cho nên, nói trắng ra là lần này anh về nước, cũng không phải vì tôi mà về. Tâm tư anh rất khó lường, tôi không biết anh đang muốn làm gì, càng không biết vì cái gì anh bỏ chức tổng giám đốc tập đoàn để chạy đến đóng phim ở đoàn phim. Hiện tại tôi chỉ biết là tôi có bạn trai rồi và không có khả năng liên quan tình cảm gì với anh nữa.”
Khóe miệng Long Ngự Thiên nhấc lên: “Lý do của Tiêu Lăng Dạ cũng chính là của tôi!”
Mẹ nó.
Đùa cô hả.
Đương nhiên Tiêu Lăng Dạ là vì muốn bảo VỆ cô.
Dù sao lời nói cũng đã nói ra, Lâm Quán Quán dứt khoác nói ra hết tiếng lòng: “Long Ngự Thiên, tôi cầu xin anh đừng làm chuyện vô nghĩa. Tôi không thể chia tay với Tiêu Lăng Dạ.”
“Cô thực sự có một tình yêu sâu đậm với anh ta.” Anh cười nhưng sâu bên trong mắt anh đã lạnh rồi.
“Không sai, tôi yêu anh ấy!” Lâm Quán Quán nói một cách quyết tâm: “Trừ phi Tiêu Lăng Dạ làm chuyện gì chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chia tay với anh ấy.”
“Hả?” Long Ngự Thiên hỏi một cách thích thú: “Giới hạn cuối cùng của cô là gì?”
Lâm Quán Quán duỗi ngón tay, mở to mắt trả lời: “Ví dụ như lừa gạt tôi, bạo lực gia đình! Nhưng anh từ bỏ hy vọng đó đi, Tiêu Lăng Dạ sẽ không bao giò làm những chuyện này với tôi!”
Long Ngự Thiên nở nụ cười khó hiểu: “Phải không!”
“Đương nhiên!”