Lúc này Lâm Quán Quán không nhìn thấy, ánh mắt Tiêu Lăng Dạ tựa như hàn đàm.
Thanh âm của anh vẫn nhẹ nhàng như trước, “Sau đó thì sao?”
“Lúc yêu đương, hai người bọn em đã ước định xong rồi, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Kết hôn!
Khá lắm!
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ càng thêm ảm đạm, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em bị ép chân.”
Lâm Quán Quán nghiền răng nghiền lợi nói, “Lúc em biết quan hệ của anh ta và Lâm Vi, cảm thấy như bầu trời sụp đổ! Thật đấy! Em không hiểu, Lâm Vi chính là bạch liên hoa, hơn nữa bạch liên hoa rõ ràng như vậy, sở trường của cô ta là giả bộ đáng thương giả vờ nhu nhược để lầy lòng. Rõ ràng diễn xuất vụng về như vậy, hết lần này tới lần khác đàn ông đều thích bộ dạng của cô ta! Sau đó, trong một thời gian dài, một bên thì em hận bọn họ, một bên thì chìm sâu vào sự hoài nghi của em.”
“Hửm?”
“Rõ ràng em xinh đẹp hơn Lâm Vi, dáng người cũng đẹp hơn cô ta, tại sao Tiêu Dục thích cô ta mà không thích SIN ạ “Bởi vì anh ta bị mùi!”
Lâm Quán Quán ho nhẹ một tiếng, “Sau này em mới nghĩ rõ… nhưng bởi vì đoạn tình cảm này, nên em đã trở nên rất tự ti, nhất là sau khi có Duệ Duệ, em càng không muốn yêu đương kết hôn nữa. Em nghĩ kiếm thêm tiền, gom đủ phí phẫu thuật của Duệ Duệ, nuôi cho sức khỏe nó tốt hơn một chút… ai ngờ sau đó lại gặp anh.”
Lâm Quán Quán nói có chút bát đắc dĩ.
“Anh… không tốt sao?”
Nhìn sắc mặt anh đen như mực, Lâm Quán Quán nhịn không được, cô xoa xoa mặt anh, nhăn mũi nói, “Anh đâu phải không tốt, anh chính là quá tốt, nên khiến cho em có cảm giác không chân thật. Giống như đang nằm mơ, sợ: một ngày nào đó sẽ tỉnh lại…”
Tiêu Lăng Dạ nghe rõ.
Sắc mặt anh không lo lắng, “Em là đối với tương lai của chúng ta không có lòng tin sao!”
Lâm Quán Quán cẩn thận nhìn Tiêu Lăng Dạ, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt anh tối tăm, Lâm Quán Quán chọc chọc bả vai anh, “Giận rồi sao?”
“Không!” Giọng điệu của anh khó khăn.
“Còn nói không, trên mặt cũng sắp cạo sương rồi” Lâm Quán Quán ôm lấy cánh tay anh, hôn một cái lên mặt anh, “Đừng tức giận! Nếu không phải vì anh, em đâu có can đảm để yêu nữa.”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lúc này mới chuyển biến tốt hơn một chút.
Anh vươn cánh tay ra, Lâm Quán Quán tự giác kê lên cánh tay anh.
“Anh không phải giận.”
“Hửm?”
“Là anh làm không đủ tốt, khiến cho em không có lòng tin.”
Lâm Quán Quán đổ mồ hôi.
Trời àI Anh dịu dàng săn sóc cô, luôn chiều theo cô, cô nghĩ đến, không nghĩ đến, anh đều làm được, vậy còn muốn tốt như thế nào nữa chứ.
Cô vội vàng mở miệng, “Tiêu Lăng Dạ!”
“Ngoan! Nói cho anh biết, em đang lo lắng về điều gì?”
Lâm Quán Quán rũ mắt xuống.
“Nói cho anh biết.”
“Tiêu Lăng Dạ, tuy rằng Duệ Duệ và Tâm Can đều đã bốn tuổi, nhưng thật sự mà nói, hai chúng ta ở chung mới hơn nửa năm, anh có thể còn chưa đủ hiểu rõ em. Con người em, ngoại trừ khuôn mặt, không có lợi thế khác! Nhưng khuôn mặt này của em ở chỗ anh, hẳn cũng không phải ưu thế. Thân phận địa vị của anh, người đẹp nào mà chưa từng thấy qua. Khuyết điểm của em rất nhiều, đợi anh thật sự hiểu, nói không chừng sẽ không muốn ở bên em.”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, “Ngươi nói xem, khuyết điểm gì!”
Lâm Quán Quán vặn vẹo di chuyển mông, không lên tiếng.
“Giải quyết vấn đề.”
Có nghĩa là để cho cô nói ra vấn đề và sau đó giải quyết vấn đề.
Quen anh trong một thời gian dài, cô đã có thể hiểu được nghĩa của những lời ngắn gọn của anh.