Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nói với cậu: “Xin lỗi, chú ấy sớm đã bị loại rồi!”
Ngừng một chút, anh lại nói: “Theo quan hệ huyết thống, anh ta nên gọi chú là chú hai!”
*…” Duệ Duệ nghiền răng nghiền lợi: “Dù sao cũng phải có rất nhiều người đuổi theo mẹ của cháu.”
“Quả thực, mẹ cháu rất tốt. Chắc hẳn có rát nhiều người theo đuổi cô ấy. Trước đây ở nước M cũng có rất nhiều người theo đuổi.”
Duệ Duệ nâng cằm tự đắc: “Đó là đương nhiên!”
Tiêu Lăng Dạ cười tủm tỉm: “Vậy mẹ cháu cũng thích những người đó sao?”
Duệ Duệ không nói nữa.
*Trong nhiều năm như vậy, chú là người duy nhất khiến mẹ cháu rung động. Cháu nghĩ rằng nếu cô ấy bỏ lỡ chú, cô ấy sẽ gặp người mà cô ấy thích hơn sao?”
“Đừng quá tự luyến, mẹ của cháu nhất định sẽ gặp được người mà mẹ thích hơn.” Mặt Duệ Duệ đỏ bừng giận dữ nói: “Cho dù mẹ cháu không gặp được người mà mẹ thích thì vẫn còn có cháu, cháu sẽ ở bên cạnh mẹ mãi mãi. Mẹ là nữ thần của cháu, cháu sẽ bảo vệ mẹ cả đời. “
Tiêu Lăng Dạ gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao?”
“Khi cô ấy tuổi lớn hơn và cháu trưởng thành hon, khi có công việc vợ con ổn định rồi, cháu có thể ở bên mẹ 24/24 không?”
Thấy cậu bé không lên tiếng, Tiêu Lăng Dạ nói tiếp: “Cháu không thể chấp nhận chú, chú hiểu! Mẹ cháu rất yêu chú.
Nhưng cháu không thể ÿ vào việc cô ấy quan tâm đến chú mà tùy hứng chỉ vì cháu không thích chú. Liền phá vỡ hạnh phúc của cô ấy!”
Tiêu Lăng Dạ hiếm khi nói nhiều như vậy, nói xong cũng không nhìn mặt mũi xấu xí của Tiêu Duệ, trầm giọng nói: “Cháu hãy tự mình suy ngẫm đi, cái này đối với mẹ cháu mà nói thì có công bằng hay không?”
Tiêu Diễn lái xe chậm hơn.
Anh lo lắng liếc nhìn Duệ Duệ qua kính chiếu hậu.
Anh ơi, lời này có nặng quá không?
Duệ Duệ vốn đã không muốn tiếp nhận anh trai rồi mà còn nói chuyện với cậu như thế này … Không phải càng không được hoan nghênh sao.
Tiêu Diễn lo lắng gần như chết đi sống lại, vừa quay đầu lại đã thấy anh trai bình tĩnh vô cùng.
Hiểu rồi!
Quả thực Hoàng Thượng không vội mà thái giám đã sợ chết mà.
Phi phi phi!
Anh mới không phải là thái giám.
Tiêu Diễn trần tĩnh tinh thần, tập trung lái xe.
Trên ghế lái phụ.
Tiêu Lăng Dạ từ kính chiếu hậu liếc nhìn khuôn mặt của cậu bé, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu, mắt anh khẽ lóe lên.
Sau khi biết lý do tại sao cậu nhỏ này không nhận mình, anh đang nghĩ ra một cách, những lời này anh đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu.
Bây giờ có vẻ như …
Hẳn là có chút tác dụng.
Mặt khác.
9 giờ 50, Lâm Quán Quán và Giản Ninh đến trường quay quay quảng cáo.
Hôm nay muốn chụp chính là ảnh tĩnh.
Ảnh tĩnh là một thuật ngữ nhϊếp ảnh dùng để chỉ ảnh được chụp cho quảng cáo hoặc tạp chí.
Khi họ đến, các nhân viên và nhϊếp ảnh gia đều đã có mặt tại vị trí, giám đốc của bộ phận quảng cáo DM, đó là Triệu Tử Long cũng đến, anh và nhân viên DM mang theo rất nhiều quần áo thời trang của mùa xuân treo đây.
Không sai.
Chính là thời trang mùa xuân!
Những bộ quần áo này đều là những mẫu mới nhất của DM và chưa có mẫu nào trên thị trường.
DM là một thương hiệu hơi xa xỉ với phong cách giản dị.
Lâm Quán Quán đến quay quảng cáo, đi kèm là một nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm của Hoa Hạ. Nhà tạo mẫu chọn một vài bộ trang phục trong số các phong cách mới, để Lâm Quán Quán mặc vào và nhờ chuyên gia trang điểm cho cô kiểu trang điểm phù hợp.