Lâm Quán Quán nói chuyện trên trời dưới đất với Giản Ninh: “Cậu làm ở công ty bao lâu rồi, mà sao tôi chưa từng gặp qua cậu, lúc trước chúng ta gặp mặt chắc lúc đó vẫn chưa vào công ty làm việc phải không, sao đột nhiên muốn Xin vào làm trợ lý?”
“Bởi vì cậu đó!” Ánh mắt Giản Ninh sáng ngời nhìn cô.
“Tôi?”
*Ừ!” Giản Ninh gật đầu thật mạnh: “Cậu có nhớ lần trước cứu tôi không?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì?”
Giản Ninh cười, ôm mặt nhìn Lâm Quán Quán đầy ngưỡng mộ: “Thật ra lúc đó tôi mới tốt nghiệp đại học, chuyên ngành ban đầu của tôi là y tá, sau khi tốt nghiệp thì ra làm y tá luôn. Y tá thay phiên ba ca, ngày đó cậu cứu tôi chính là vào lúc tôi vừa tan tầm. Sau ngày đó tôi có chút kinh hãi, ngẫm lại rồi quyết tâm bỏ việc luôn.”
Lâm Quán Quán gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi đọc thông tin tuyển dụng trên mạng và chỉ thấy Hoa Hạ đang tuyển trợ lý, sau đó tôi đến ứng tuyển!
Nhưng lúc đó suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Sau khi được nhận vào nhân viên chính thức, công ty sẽ cung cấp chỗ ở, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thuê nhà, càng quan trọng hơn là … tôi là trợ lý ở Hoa Hạ, nói không chừng có thể gặp được cậu!”
Hai mắt Giản Ninh sáng lên: “Không ngờ sau khi huấn luyện xong, tôi lại được giao cho cậu! Ha ha, tôi cảm thấy.
thật quá may mắn!”
Lâm Quán Quán bị cảm xúc cô truyền đến cũng cười rộ lên.
“Quán Quán, tôi đã xem cậu diễn bộ ‘Uyển Phi Truyện: rồi, cậu diễn tốt quá, tôi xem mà phải khóc rất nhiều lần. Kỹ thuật diễn của cậu so với lúc diễn vai quần chúng ở nước M đã tiến bộ lên, tôi thật sự rất vui mừng cho cậu!”
Cô cũng rất vui khi được gặp một người hâm mộ hết mình như vậy.
“Khu… Quán Quán, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng một chút.”
“Cậu nói đi.”
Giản Ninh ngượng ngùng nhìn cô: “Chuyện là… Công ty có quy định, không thể xin chữ ký nghệ sĩ trong công ty, khụ… Hiện tại không ở công ty, cậu có thể ký cho tôi được không?”
.. Khóe miệng Lâm Quán Quán giật một cái: “Như vậy thôi 4?”
Giản Ninh đỏ mặt, liều mạng gật đầu. . truyện kiếm hiệp hay
Điều này cũng không phải là quá khó khăn gì.
Lâm Quán Quán vươn tay: “Cậu có bút không?”
*Có có cói”
Giản Ninh nhanh chóng lấy trong cặp ra một cây bút và một quyển sổ, cô nhanh chóng đưa cho Lâm Quán Quán: *Cô muốn ký tên gì trên quyển sổ này cũng được.”
Lâm Quán Quán thản nhiên mở cuốn sổ và sửng sốt trong giây lát.
Notebook không phải là cuốn mới.
Nó chứa đầy những bức ảnh khác nhau.
Tắt cả đều là hình ảnh của các bộ phim truyền hình mà cô ấy đã tham gia và phần trước cơ bản đều là vai diễn quần chúng được thực hiện khi cô ở nước M.
Đều là một vài Screenshots từ video, độ phân giải cũng không tốt lắm, cho nên có chút mờ mờ.
Lật đến đằng sau.
Mặt sau đều là ảnh ‘Uyễển Phi Truyện’, tương đối tinh tế hơn.
Lâm Quán Quán cầm bút, không động đậy hồi lâu.
“Đây đều là những thứ mà tôi yêu quý, rất vất vả mới sưu tập được hết.” Ánh mắt Giản Ninh cuồng nhiệt.
Cô ấy đã sai.
Đây không phải là fan cuồng của cô ấy.
Mà là fan não tàn.
Lâm Quán Quán ký tên vào sổ, trả lại sổ cho cô, Giản Ninh lập tức cất kỹ, coi như bảo vật quý hiếm cất vào trong túi, vừa lòng vỗ vỗ túi.
Lâm Quán Quán đổ mồ hôi dữ dội.