Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 513

Mọi người cũng không biết, Tiêu Lăng Dạ ra khỏi cửa cũng không có xuống lầu. Sau khi anh vứt rác thì lập tức đi đến nhà cạnh Lâm Quán Quán, bắm mật khẩu sau đó đi vào.

Căn nhà giống nhau, bố cục trong nhà gần như cũng giống nhau.

Thời điểm Tiêu Lăng Dạ vào phòng, Tiêu Diễn đang mở.

máy tính, bộ dạng khổ sở ngồi trên sô pha tăng ca.

28Tháng chạp.

Người khác đều chuẩn bị đón năm mới còn anh thì ngồi đây khổ cực làm việc.

Bất quá, bất quá nhìn thấy anh trai của mình quay trở lại, tâm lý anh rốt cuộc cũng láy lại điểm cân bằng.

Ha ha ha.

Anh cười ha ha, khép máy tính lại thò đầu qua tới: “Anh, sao anh không ngủ ở chỗ tiểu Quán Quán vậy, có phải anh bị Duệ Duệ đuổi ra ngoài rồi không?”

Biểu hiện vui sướиɠ khi người gặp họa này trắng trợn tới mức muốn giấu cũng giấu không được.

Tiêu Lăng Dạ cởi ra áo khoác, nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang một cái: “Rảnh rỗi lắm sao?”

Tiêu Diễn giật mình một cái, nhanh chóng đoan chính ngồi xuống: “Bận bận bận! Bận muốn chết!”

“Vậy mà còn rảnh đi nhiều chuyện à?”

“Ai nha, em làm việc đây, anh đừng có quấy rầy em nữa.”

Nói xong, anh mở máy tính ra tiếp, làm bộ như mình rất bận vậy.

Trong lúc ăn tết, công ty nghỉ, bọn họ cũng có được giây phút nhàn rỗi hiếm hoi, Tiêu Lăng Dạ đổ ly trà nóng, anh ngồi trên sô pha sát cửa sổ, nhìn bên ngoài bông tuyết bay lả tả, anh ngồi hưởng thụ thời gian nhàn hạ khó có được.

Trong phòng khách.

Tiêu Diễn chỉ nhịn một lát rồi lại không nín được, anh thăm dò hỏi: “Anh, Duệ Duệ biết anh ở sát cạnh cậu bé không?”

Tiêu Lăng Dạ nhấp miếng trà nóng, lại lần nữa liếc anh một cái: “Em không nói, cậu bé sẽ không biết.”

“Em thề, tuyệt đối sẽ không nói cho cậu bé.”

Tiêu Lăng Dạ lúc này mới thu hồi ánh mắt.

“Keng keng keng.”

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Tiêu Lăng Dạ móc di động từ trong túi ra, nhìn tên hiện lên, lông mày anh hơi nhíu lại.

“Ai vậy?”

“Bên nhà chính.” Tiêu Lăng Dạ tùy tay ném điện thoại cho Tiêu Diễn: “Em nghe đi.”

*AIP Tiêu Diễn ấn nút nghe.

Người gọi điện thoại tới chính là Khương Ninh, điện thoại mới vừa được kết nói, thanh âm nhu hòa của Khương Ninh vang lên: “Lăng Dạ.”

*Khụ, mẹ, là con!” Tiêu Diễn mở miệng.

“Sao lại là con, anh con đâu?” Giọng điệu Khương Ninh lập tức thay đổi.

Khóe miệng Tiêu Diễn giật mình: “Mẹ, sao mẹ không nói dịu dàng với con giống như nói với anh trai, mà mỗi lần nói chuyện với con thì giống như ăn bom vậy. Con không biết con có phải con ruột của mẹ không nữa.”

“Mẹ lại hy vọng con không phải là con trai ruột của mẹ, con là nghịch tử khuỷu tay quẹo ra ngoài.”

Bởi vì anh nói thay cho tiểu Quán Quán máy câu, mẹ liền ghỉ hận anh luôn à?

Ách!

Còn anh trai mỗi ngày ở chung với Lâm Quán Quán thì sao, sao không thấy mẹ răn dạy anh ấy đi.

Tiêu Diễn hoài nghi cuộc đời.

Anh sẽ không thật sự là được nhặt về đấy chứ.

“Mẹ”

“Để anh trai con nghe điện thoại đi.”

Tiêu Diễn nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ bưng một chén trà nóng uống một ngụm, bộ dạng như không nghe thấy mẹ nói gì hết.

TÀ: ” Tiêu Diễn ho nhẹ một tiếng: “Anh con đang bận.”

“Tiêu Diễn, con làm như mẹ bị ngốc hở. Nay là 28tháng chạp, toàn thể công ty đều nghỉ, còn bận cái gì?”

*Có cái dự án nước ngoài, nước ta nghỉ Tết nhưng người ta thì không nha.”

“Nó thật sự bận sao?”

“Còn thật hơn cả vàng.” Tiêu Diễn nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp.