Tiêu Lăng Dạ cắn răng, cầm áo ngủ, vòng qua cuối giường, bước tới mép giường, anh khom lưng lắc lắc bả vai cô, “Quán Quán? Tỉnh lại đi!”
Lâm Quán Quán liền lắm bẩm kêu nóng, đôi mắt như thế nào cũng không mở ra được.
Tiêu Lăng Dạ lại lần nữa do dự một giây, cuối cùng, anh vẫn là vươn tay, ấn ấn vào vạt áo cô.
Rõ ràng có thể đi xuống dưới lầu tìm người giúp việc nữ đi lên hỗ trợ, nhưng anh cũng không muốn làm như vậy.
Lâm Quán Quán là của anh!
Ai cũng không thể xem!
Nữ cũng không được!
Tiêu Lăng Dạ nâng dậy Lâm Quán Quán, sợ chính mình không kiềm chế được bản thân, anh nhắm hai mắt, dựa vào cảm giác cởϊ áσ lông cho cô ra.
Khoảnh khắc ấy…
Đầu ngón tay chạm vào làn da non mềm cô, giống có một chuỗi điện, khiến cho ngón tay Tiêu Lăng Dạ tê dại.
Anh bị điên rồi mới nghĩ thay quần áo cho cô!
Quả thực là tự tra tấn chính mình.
Đã uống say rồi còn không ngoan ngoãn, ở trong lòng ngực anh xoắn xuýt vặn vẹo, khiến cho Tiêu Lăng Dạ thân hình cứng đờ.
“Đừng nhúc nhích!”
Anh nhắm hai mắt, khẽ quát một tiếng, Lâm Quán Quán ủy khuất ưm một tiếng, nghe lời không có lại tiếp tục lộn xộn.
Tiêu Lăng Dạ nhát thời nhẹ nhàng thở ra.
Cởϊ áσ lông ra, bên trong cô mặc một cái bra, Tiêu Lăng Dạ nào dám cởi cái này cho cô, nhắm hai mắt, động tác hoảng loạn mặc áo ngủ cho cô.
Mặc xong, anh mới dám mở to mắt.
Thay có một bộ quần áo mà mắt tới mười phút. Đêm thu lạnh lẽo như vậy mà trên người Tiêu Lăng Dạ toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cả người anh như có lửa nóng, đặc biệt là chỗ thân thể dính vào nhau càng nóng hơn.
Anh một chút cũng không dám trì hoãn, thay quần áo ngủ cho cô xong liền mang cô lên giường, chỉ sợ vào phút sau anh sẽ hóa thành sói làm chuyện gì không tốt.
“Rằm.
Lâm Quán Quán đập đầu lên đầu giường, phát ra một tiếng trầm vang.
Tiêu Lăng Dạ hoảng sợ, vừa muốn đi xem xét, liền nghe được cô kêu lên một tiếng, ôm đầu mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy.
Tiêu Lăng Dạ một lòng nháy mắt nhắc tới cổ họng.
hUjm Đau quát”
Lâm Quán Quán ôm đầu, mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Lăng Dạ trong lòng “thình thịch” một chút, không đợi Lâm Quán Quán hỏi, anh giả vờ bình tĩnh giải thích.
“Em uống say, anh tự thay quần áo cho eml”
Lâm Quán Quán ôm đầu, cô tựa hồ nghe đã hiểu lại tựa hồ không nghe hiểu, ánh mắt mê man.
Ánh mắt kia giống như nai con không rành thế sự, thanh triệt lại ngây thơ, làm người nhịn không được tâm sinh thương tiếc.
Tiêu Lăng Dạ một lòng mềm tối tinh rối mù.
“Quán Quán?”
Không đợi Tiêu Lăng Dạ tiếp tục nói chuyện, liền đến ngồi ở trên giường Lâm Quán Quán cảm giác có chút không thoải mái sau đó tay xuyên qua trong áo ngủ, chắp tay sau lưng ở phía sau lưng động tác máy lần, sau đó Tiêu Lăng Dạ Liền trợn mắt hốc mồm thấy được cô vậy mà tại không cởϊ áσ ngủ ra, nhưng đã cởi bỏ bra!
Tiêu Lăng Dạ quả thực chắn kinh rồi.
Đây là cái kỹ năng ma quỷ gì vậy!
Không đợi anh phản ứng liền nhìn đến Lâm Quán Quán tùy tay ném, bra đã bị ném tới trên thảm, cả người cô phảng phát trói buộc đã được giải thoát, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười.
*Thoải mái!”
Lâm Quán Quán một lần nữa ngẳng đầu, nhìn đến Tiêu Lăng Dạ, cô đột nhiên sửng sót, sau đó, đáy mắt bộc phát ra một đạo nóng rực quang mang. . Ngôn Tình Tổng Tài
Cô giống như sói đói chụp mồi, cả người nhào về phía Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ sợ cô từ trên giường ngã xuống, hoàn toàn không dám trốn, cho nên, anh lập tức bị Lâm Quán Quán nhào vào lòng.
*Ngao ngao ngao hảo soái tiểu ca cal”
Anh thu hồi vừa rồi khen còn khen cô tựu lượng khá!
“Tiểu ca ca, anh nhìn qua có chút quen mắt.” Anh cúi đầu, liền nhìn thấy cô nghiêng đầu, bưng lấy mặt của anh, một bộ trầm tư suy nghĩ” “Để tôi ngẫm lại xem giống ai. Tôi nhìn kỹ xem, tôi nghĩ tới.”
Tiêu Lăng Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Còn tốt.
Không có say quá lợi hại, còn nhận thức anh.
Kết quả…