Edit: Nynuvola
Mới vừa lập hạ, góc sân trước có không ít người lui đến, vài chùm dâu trên dàn trĩu xuống, thấp thoáng đàn chim sẻ non đang nghịch nước trong đài phun nước bằng đá, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, gió lùa vào hàng cây cối xanh tươi ngoài ban công mang theo một mùi hương tao nhã, không khác lắm so với tin tức tố của Lục Thượng Cẩm.
Drap trải giường của bé con đang được phơi trên giá, vạt nắng vàng chiếu xuyên qua khe hở trải lên bờ vai Ngôn Dật, nhuộm thành mau cam ấm áp của mật ong.
Lục Thượng Cẩm đặt cằm lên hõm vai cậu, hơi nghiêng người trao cho cậu một cái ôm, tay vuốt ve sau lưng Ngôn Dật, xương cốt cộm lên dưới bàn tay hắn khó lòng che giấu, chút thịt khó khăn lắm mới bù đắp vào khi mang thai giờ đây đã hao gầy hết.
Hắn vẫn chờ đợi một câu “Yêu anh”, nhưng từng phút từng giây trôi qua, huyền quan vẫn im lìm, hắn biết hôm nay lại chẳng thể đợi được rồi.
Vì vậy, hắn đổi thành câu hỏi “Anh có ích không?”, giống như đang cho Ngôn Dật có một vấn đề để trả lời.
Ngôn Dật có thể nhận thấy sự bất an của Alpha, cậu vỗ nhẹ bên hông rồi an ủi hắn, “Anh vẫn luôn là một người cha tốt.”
Đã lâu rồi cậu không dùng giọng điệu bình thường của Omega khi nói chuyện nhẹ nhàng với Alpha của mình, nó không khó xử như cậu nghĩ, ngược lại tựa hồ trút bỏ gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Cậu kiễng chân lên tiến gần Alpha hơn, dụi mũi vào cái cằm thô ráp của hắn, thi thoảng Ngôn Dật rất muốn thân cận với hắn một cách khó hiểu, nhưng vì trong lòng vẫn còn một số thứ mắc kẹt chưa thông suốt nổi, phảng phất như nếu cậu ôm trả người đàn ông trước mặt này thì lòng tự tôn lập tức vơi đi một chút.
Lục Thượng Cẩm không thể quan sát và thấu hiểu tường tận đến thế, đối với hắn mà nói, chỉ cần Omega đáp lại hắn, trái tim liền như được nhúng vào kem sữa, sẽ hạnh phúc ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu, vô thức phủ tay lên lưng quần rồi lần mò vói vào bên trong vạt áo của Ngôn Dật. Bàn tay hắn sẽ bất giác chạm vào vùng bụng phẳng lì của Omega, nôn nóng giống như một con chó bự tìm đường về nhà, dán vào vành tai cậu thở hổn hển không biết làm sao.
Alpha đã lâu không được trấn an, kỳ động dục đều dùng thuốc ức chế cực mạnh để hỗ trợ, kháng thuốc sinh ra rất nhanh. Hắn đã tiến vào trạng thái thường xuyên động dục từ lâu. Chỉ cần ngửi thấy một chút tin tức tố của Ngôn Dật thôi, tức khắc như lên cơn điên.
Tuyến thể hiện tại của Lục Thượng Cẩm có độ khớp cực kỳ cao với Ngôn Dật, hơn nữa mức nồng độ tin tức tố của cậu là cấp S4. Sức hấp dẫn đến từ một phía càng gia tăng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng nguyên thủy mạnh mẽ hơn, giống như những con thú đực trong tự nhiên cố gắng trở nên hoàn hảo để tranh chấp trước con cái cho ra đời sau, sức hút của cậu với Lục Thượng Cẩm có thể sánh ngang ma túy.
Ngôn Dật nhìn mạch máu sôi sục trên cánh tay và cổ Alpha, thấy Lục Thượng Cẩm bị tra tấn dày vò đến chết vì độ phù hợp bám lấy, hắn đang cố gắng chịu đựng, mồ hôi nóng hổi chảy từ cằm xuống cổ áo.
Một luồng tin tức tố dịu ngọt vô hình bắt đầu vuốt ve tuyến thể nóng bỏng của Lục Thượng Cẩm, xoa dịu ham muốn không thể kiểm soát và nỗi đau trong cơ thể hắn.
Lục Thượng Cẩn giật mình, dưới ánh nhìn ngầm cho phép của Ngôn Dật, hắn ôm cậu lên, xoay người đi xuống lầu vào phòng ngủ.
Hắn đã quen ngủ trên giường cứng, sợ tấm ván giường sẽ làm đau cơ thể gầy yếu của Omega, thế nên hắn trải một chiếc chăn ra, đặt người nằm xuống như đặt một món đồ sứ dễ vỡ, Lục Thượng Cẩm ngồi bên mép giường vuốt ve tóc và vành tai cậu.
Những nơi bàn tay to của Alpha chạm qua đều nóng rực, Ngôn Dật lưu luyến mùi hương trên tay hắn, nhưng không chủ động thân mật với Alpha.
“Ngôn Ngôn, hôn anh đi, hôn một chút thôi.” Lục Thượng Cẩm ôm cậu vào lòng, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, thân thể hai người dính sát vào nhau, hắn giống một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi yêu thích, cứ cầm mãi không nỡ buông tay.
Ánh mắt trốn tránh của Ngôn Dật cuối cùng cũng bằng lòng nhìn thẳng vào Alpha, đôi con ngươi của Alpha ẩn chứa một tia mong ngóng lấp đầy khi tầm mắt giữa họ giao hòa.
Cậu đã quên mất mình nên rụt rè vì điều gì, kỳ thật khi đối mặt với Lục Thượng Cẩm, cậu sẽ vô thức trở nên mềm nhũn tựa đường phèn thả vô ly nước đun sôi, tan chảy trên người hắn.
“Lúc trước anh từng nắm tay em rồi lén lút tự an ủi, có thấy ổn hơn không?” Ngôn Dật níu lấy những ngón tay ướt đẫm mồ hôi của Alpha, hơi xấu xa trêu đùa.
Lục Thượng Cẩm sững sờ vài giây, giả vờ nghiêng đầu sang chỗ khác ho khan, ngón tay vẫn nằm trong bàn tay Ngôn Dật, luyến tiếc không muốn buông ra.
“Anh nhớ em, mỗi ngày đều muốn ôm em tỉnh lại, buổi tối ôm vào giấc ngủ.” Hắn xoa nhẹ gáy Ngôn Dật, âm cuối chợt thay đổi, trầm thấp như thiêu như đốt, “Đã ba năm rồi, em không chịu tìm Alpha nào mình thích đi, cứ cố gắng nhẫn nhịn không thấy tủi thân à?” Khi nói ra những lời này, hắn cũng cực kỳ buồn bực.
Ngôn Dật cúi đầu tựa vào vai hắn, đôi mắt đỏ hoe chôn nơi áo hắn, nở nụ cười:
“Cũng ba năm rồi, nhẫn của em anh mua chưa?”
Mãi một hồi sau Lục Thượng Cẩm mới phả ứng lại, đột nhiên kích động trở mình đè Ngôn Dật dưới thân, hào hứng trả lời.
“Mua, mua, mua.” Hắn khẩn trương đến mức suýt cắn trúng lưỡi, câu cú không rõ ràng, “Nhẫn cũ vẫn đang ở trên người anh đây, chúng ta đi lĩnh chứng, kết hôn thôi.”
Hắn ngập ngừng thử hôn lên khóe môi Omega, rất dễ dàng cạy mở nó, Alpha không khỏi quỳ ngồi trên giường hôn cậu thật sâu, đầu lưỡi vói vào miệng Ngôn Dật, tham lam nhấm nháp vị ngọt của kẹo sữa.
Ngôn Dật chống lên thắt lưng gầy của hắn, cũng dùng đầu lưỡi đáp trả, nhất thời môi lưỡi cả hai quyện lại với nhau.
Thực ra, tha thứ hay không không còn quan trọng nữa. Alpha lạc lối đã tìm về tổ, chú thỏ con ngày nào vẫn sẵn lòng đợi hắn nơi ấy, không thể tách rời, cùng sưởi ấm cho đối phương.
Khi Lục Thượng Cẩm giúp Ngôn Dật nâng chân tiến vào, hắn ngay lập tức được bao bọc bởi sự mềm mại ấm áp.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến đôi mắt của Alpha chợt mất đi tiêu điểm, đôi cánh sau lưng mất khống chế mà xé toạc áo sơ mi, lông vũ tung bay lả tả xuống sàn nhà, mọi ngóc ngách trong phòng đều ngập trong hormone nồng đượm của Alpha, mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng tuyết bùng nổ.
“Nhà chúng ta có chuẩn bị đồ…” Ngôn Dật nhìn hắn chăm chú, vừa thở hổn hển vừa nói, “Phải mua áo sơ mi mới nữa rồi, sau khi anh phân hóa tốn quần áo quá đi mất.”
“Anh sẽ trả tiền cho em.” Lục Thượng Cẩm xúc động hôn lên tai thỏ của cậu.
Omega nằm duỗi thẳng người trông như một món đồ sứ trắng tinh hoàn hảo, những vết sẹo trước kia đã biến mất khi cậu phân hóa lên S4, tấm lưng bóng loáng mềm mại và cái đuôi thỏ đang khẽ run lên.
Lục Thượng Cẩm tách hai chân Ngôn Dật ra, hậu huyệt đã được mở rộng hơi đỏ ửng và sưng phồng, chờ đợi cơn đau sắp tàn phá từng chút một.
Ngôn Dật đã lâu chưa làm chuyện kia, vô thức choàng tay vòng qua cổ Lục Thượng Cẩm. Rèm cửa dày dặn che kín căn phòng ngủ trong bóng tối, cậu chỉ có thể ôm chặt lấy Alpha của mình, phải thừa nhận rằng cảm giác an toàn này đều xuất phát từ Lục Thượng Cẩm.
“Thả lỏng nào, có anh đây.” Lục Thượng Cẩm hôn gáy và môi Ngôn Dật, nhẹ giọng dỗ dành thỏ nhỏ đáng thương nhà mình, chậm rãi đẩy tính khí thô to đỏ sậm vào cửa miệng nhỏ bé.
Cho dù đã sinh nở thì nó vẫn căng chặt như lần đầu, côn ŧᏂịŧ lớn tiến vào vách trong mềm mại, du͙© vọиɠ được nụ hoa bao bọc dần dần thích ứng với va chạm mạnh mẽ.
Ngôn Dật siết cánh tay Lục Thượng Cẩm, cắn môi ngửa đầu, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống mang tai.
Lục Thượng Cẩm nhận ra cậu có chút đau đớn, chậm rãi phóng thích một lượng lớn tin tức tố xoa dịu, giống như cá gặp nước, Ngôn Dật lập tức thả lỏng trong luồng tin tức tố trấn an kia, răng môi khó nhẫn nhịn mà bật thốt ra những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, khẽ nâng cặp mông trắng nõn đón ý nói hùa với gậy thịt đang xâm nhập sâu thêm, đuôi thỏ run rẩy đến mức toàn thân cậu đều phủ một tầng hồng nhạt.
Ngôn Dật cố gắng thích ứng dươиɠ ѵậŧ to lớn đang chôn trong người, tựa hồ có vô số dòng điện nhỏ dẫn vào tận xương tủy, cậu cuộn tròn mình lại vì choáng váng, nức nở nắm chặt gối đầu.
Lục Thượng Cẩm ôm cậu lật người, thân thể của thỏ nhỏ vẫn mềm mại nhẵn nhụi dù bao nhiêu tuổi, hai chân mảnh khảnh quỳ trên chăn bông mềm mại để chống đỡ, chất lỏng trong suốt trơn bóng chảy xuôi theo đôi chân trắng mịn xuống đầu gối đang run rẩy, một chút còn dính vào cái đuôi cầu.
“Bé cưng, anh yêu em, không thể rời khỏi em…” Lục Thượng Cẩm cúi người ôm chặt cậu từ đằng sau, một tay nâng gáy, một tay cầm lấy tính khí của Omega tuốt cho cậu, đoạn khẽ cắn lên vành tai thỏ nhỏ, để Ngôn Dật cong lưng kêu thành tiếng trong vòng tay hắn.
Ngôn Dật lần mò bàn tay Alpha đang vuốt ve cổ mình, gắt gao víu lấy nó, tiếng rêи ɾỉ cứ bật thốt không kiểm soát được, chỉ có thể lẩm bẩm như đang nỉ non gọi hắn.
“Cẩm ca… nhẹ chút …”
Tuyến thể sau gáy đột nhiên bị đầu răng sắc nhọn xuyên thủng, Ngôn Dật không khỏi hét lên một tiếng, thân thể run rẩy dữ dội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun trào từ đầu nấm phấn hồng thấm đẫm lòng bàn tay Lục Thượng Cẩm.
Khí cụ của Alpha cũng chọc vào nơi sâu nhất miệng huyệt, phía trên phồng lên thành nút, từng đợt tinh hoa đặc sệt nóng hổi bắn đầy bαo ©αo sυ, giống như ống tay áo cao su thít chặt gậy thịt, Lục Thượng Cẩm thở hổn hển từ từ rút ra, mẹ nó đau muốn chết.
Lúc bế Omega suy yếu lên, thấy khuôn mặt cậu tràn ngập nước mắt, Lục Thượng Cẩm đau xót vô cùng, lập tức rút khăn giấy lau cho thỏ nhỏ rồi ôm cậu vào lòng dỗ dành.
Ngôn Dật gối đầu lên vai hắn, gáy vẫn còn sưng đỏ, dấu hiện sau khi rót tin tức tố vào sẽ hiện rõ trên làn da tuyến thể, ở đó đã tồn tại biểu tượng của chim ưng Peregrine.
“Em là của anh.” Lục Thượng Cẩm cúi đầu cọ cọ cậu.
Hoa ngôn xảo ngữ của Alpha khó lòng miễn dịch, và dấu hiệu mà hắn cắn xuống đã thay cho một khế ước toàn tâm toàn ý giao phó bản thân.
Ngôn Dật nắm đường viền cổ áo lỏng lẻo của hắn, đôi mắt hồng hồng nhìn Alpha, tiếp theo cậu được Alpha ôm tiến vào ổ chăn, cắn một ngụm trước ngực.
Một đêm là không đủ.
—–
Chính thức hoàn phiên ngoại chính~