Phương Huyên Dao nhìn thấy Hạ Thanh Tây khỏe mạnh, đầu tiên là không nhịn được chua xót, nhưng giây sau liền nhìn thấy hai tay đang nắm của hai người kia, ánh mắt lóe lên tia không thể tin, lảo đảo một bước, cô đến trễ một bước rồi sao?
"Tây, Tây Tây." Môi cô run run.
Hạ Thanh Tây có chút ngẩn ra, ngón tay hư nhược vẫn còn năm lấy cổ tay Trác Tri Vi, phản ứng của anh trai đã chứng minh tất cả những thứ này, nữ nhân này chính là Phương Huyên Dao, người nàng đã yêu hơn mười năm. Nàng nhìn chằm chằm vào người này, cố gắng tìm kiếm một tia rung động.
Nhưng sự thật là không có.
Người đứng trước mặt nàng là người xa lạ, tâm Hạ Thanh Tây như mặt hồ không nổi sóng, bình tĩnh đến lạ thường.
Điều này chắc chắn lo lắng của anh trai nàng là dư thừa, nàng không còn yêu người này nữa.
Hoãn hoãn thần.
Cùng lúc đó, Hạ Thanh Chu đi tới bên người Phương Huyên Dao, sắc mặt thâm trầm lại khổ sở, đây chính là người em gái khác hắn nhìn lớn lên, hắn từng ước nguyện sẽ bảo vệ bọn họ cả đời, nhưng hắn lại không ngờ có một ngày lại đi tới hiện trạng này.
Hắn nhấc mắt, cau mày nói: "Tiểu Tây bị cô hại còn chưa đủ thảm sao? Tôi nghĩ chuyện chúng ta cũng đã nói rõ ràng..."
"Coi như năm đó Hạ gia có lỗi với cô, chúng ta cũng đã cửa nát nhà tan, cô còn chưa hài lòng sao?"
Hắn chỉ về phía cửa: "Mời."
Hạ Thanh Tây cân nhắc một lúc, đột nhiên nói: "Chờ đã!"
"Chị tìm tôi làm gì?"
Phương Huyên Dao sửng sốt, lập tức mừng rỡ như điên. Tây Tây nguyện ý nghe cô nói, vậy có phải là nàng nguyện ý tha thứ cho mình không?
Cô vì kích động mà mặt có chút đỏ bừng, nói cũng không lưu loát: "Tôi, tôi đến thăm em một chút, tôi..." Đột nhiên cô có chút nghẹn ngào, buông xuống kiêu ngạo: "Tôi sai rồi... xin lỗi."
Nhìn dáng vẻ không chút đe dọa, Hạ Thanh Tây đăm chiêu nhìn cô.
Sắc mặc Hạ Thanh Chu lập tức trở nên khó coi, ánh mắt lúc sáng lúc tối: "Tiểu Tây."
Hạ Thanh Tây lắc đầu, nàng cảm thấy một tia quen thuộc từ trên người Phương Huyên Dao, nàng có quá nhiều nghi hoặc, người bạn gái trong quá khứ của nàng thực sự không phải là Trác Tri Vi sao? Tại sao không có cái bóng của Trác Tri Vi tồn tại trong quá khứ mà Hạ Thanh Chu nói với nàng.
Còn có, người bị nàng liên lụy, bị bắt gian tại trận trên giường với nàng là ai? Khi Hạ Thanh Chu nói đến chuyện này, hắn chỉ lướt qua, vẻ mặt còn có chút kỳ quái. Tại sao Phương Huyên Dao lại chọn người này, liệu có phải là Trác Tri Vi không... Những bí ẩn này giống như là một tầng sương mù, bao phủ lên sự thật của Hạ Thanh Tây, khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Mấy ngày nay, Hạ Thanh Tây phát hiện ra nàng tựa như có thể nhớ ra một vài tình tiết khi nhìn thấy người quen, ví dụ như nhìn thấy Trác Tri Vi nàng liền nghĩ tới chiếc đồng hồ, nghe Hạ Thanh Chu kể lại nàng cũng nhớ ra điều gì đó, là một vài hình ảnh rời rạc... Cho nên, nàng cũng muốn nói chuyện với Phương Huyên Dao xem có thể giúp nàng nhớ ra cái gì không.
"Em muốn nói chuyện với cô ấy." Hạ Thanh Tây vô thức dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn Trác Tri Vi, thanh âm trong trẻo hỏi ý kiến của cô: "Được không?"
Đôi mắt người này vẫn còn sạch sẽ đơn thuần như thời niên thiếu, nàng chưa từng thay đổi, nhưng cô đã già rồi, những năm tháng tĩnh lặng này tựa như đã mở ra một khoảng cách lớn giữa bọn họ, cô có tư cách gì đuổi theo ánh sáng sinh ra ở bên trong người này?
Ánh mắt Trác Tri Vi phút chốc mờ mịt, cô cắn cắn môi, để bản thân phải lý trí đối mặt với chuyện này.
Hạ Thanh Chu nhíu mày, vừa định từ chối: "Không được..."
Nhưng Trác Tri Vi đã đáp ứng trước hắn một bước: "Được" Cô gật đầu.
Tư thái trước sau vẫn ưu nhã, mê người không nói nên lời, lông mi cong vυ't, tim Hạ Thanh Tây càng đập kịch liệt hơn, sau đó lại nghe người kia dùng ngữ khí trầm ổn nói: "Có cần chúng ta ra ngoài không?"
"Được" Hạ Thanh Tây vô cùng vui vẻ nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Trác Tri Vi, chính là không thể chờ được nữa, miệng ngậm lấy vị đắng, cô chỉ là nói một đằng làm một nẻo hỏi một câu, ai biết được lại nhấc một tảng đá đập vào chân của chính mình...
Đồng tử lóe lên, cuối cùng đứng lên, như dùng hết khí lực đi về phía cửa, đồng thời cũng kéo cổ tay Hạ Thanh Chu đang đứng ở cửa.
"Đi thôi."
"Anh hiểu tính tình của em gái anh mà, anh không ngăn được em ấy, em cũng càng không được."
Vẻ mặt Hạ Thanh Chu không rõ liếc nhìn Hạ Thanh Tây, giằng co một hồi mới thở dài thỏa hiệp.
Như Trác Tri Vi đã nói, nếu chuyện Hạ Thanh Tây muốn làm, người khác liền không ngăn được. Huống hồ, Hạ Thanh Chu cũng tin tưởng em gái mình, tuy nàng là người tùy hứng kiêu căng, nhưng vẫn có khả năng nhận thức mọi chuyện. Hiện tại nàng đã biết Phương Huyên Dao đã từng đối xử với nàng như vậy, bất luận làm sao cũng sẽ không tha thứ cho người này.
"Được rồi" Hắn thấp giọng nói.
Cửa mở, Hạ Thanh Chu và Trác Tri Vi không yên lòng hai người kia một mình một phòng, Hạ Thanh Tây nhìn Trác Tri Vi rời đi, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Trác Tri Vi, rất lâu mới lấy lại tinh thần, đánh giá nữ nhân trước mặt.
Rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất, chỉ là không làm cho mình có cảm giác rung động như Trác Tri Vi.
Đúng thế, dù sao cũng là người hại nàng một đời, không có thù hận cũng là tốt lắm rồi.
Hạ Thanh Tây cũng lười nói chuyện, nàng có thể nhìn thấy Phương Huyên Dao đã thực sự hối hận, cho nên liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có thể hỏi, tại sao chị lại đưa tôi lên giường với Trác Tri Vi không?"
Phương Huyên Dao có chút không phản ứng kịp, vấp hai lần: "Cái, cái gì?"
Nhìn thấy phản ứng của Phương Huyên Dao, Hạ Thanh Tây càng xác định người đó là Trác Tri Vi.
Cho nên, nàng thực sự có cái gì đó với Trác Tri Vi, tuy làm chuyện quá giới hạn trong hôn nhân là điều đáng xấu hổ, thế nhưng nếu nàng cho người này đội nón xanh, là có ý đồ riêng lừa gạt kết hôn, liền không có vấn đề chút nào.
Thậm chí lại có chút thoải mái, cũng là một loại vui vẻ, thần bí, hân hoan.
Tâm nàng mềm mại, là Trác Tri Vi a...
Nắm nắm ngón tay nhìn về phía cửa, người kia đang ngồi xổm ở trên hành lang, ánh nắng buổi chiều chiếu vào người cô, hạt bụi bồng bềnh trôi theo tia sáng, cũng chiếu vào trên mặt của cô. Người kia lạnh lùng lại trầm tĩnh, có chút xinh đẹp đến khó tin, tựa hồ cô đặc biệt thích mặc áo sơ mi trắng, cổ áo tân trang lộ ra xương nhỏ nơi cổ họng vô cùng mê người.
Nhưng mà, nếu là Trác Tri Vi, tại sao anh trai lại không nói cho nàng biết? Hạ Thanh Tây có chút không rõ, nàng cũng không cảm thấy chính mình yêu đơn phương, Trác Tri Vi đã chờ nàng mười một năm, cho nên không có khả năng xem nàng là bạn bè được.
Hạ Thanh Tây liếc nhìn Phương Huyên Dao, đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc không rõ, nàng cảm thấy người này nhất định sẽ cho nàng câu trả lời.
Nàng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào xem Phương Huyên Dao là công cụ, lặp đi lặp lại một lần, nhưng lại không nói đến chuyện nàng mất trí nhớ.
Phương Huyên Dao như bị đón lấy một chậu nước lạnh, có chút sững sờ nhìn nàng. Cho nên, Hạ Thanh Tây vẫn hận cô đến tận xương tủy, nhưng nàng vừa mới tỉnh lại không bao lâu, tại sao câu hỏi đầu tiên của nàng lại là sự tình của nàng và Trác Tri Vi? Vừa rồi cũng thất thần nhìn Trác Tri Vi...
Phương Huyên Dao đã trải qua một lần nên không còn tự tin như trước nữa, cô hoảng hốt nhìn vào mắt Hạ Thanh Tây, hy vọng từ trong đó tìm thấy một tia hoài niệm.
Thế nhưng, không có.
Phương Huyên Dao không khỏi bi ai nghĩ, nàng vẫn là yêu Trác Tri Vi.
Hạ Thanh Tây bị cô nhìn có chút sợ hãi, cảnh giác lui về sau, như vậy bất cứ khi nào cũng có thể nhấn chuông báo động: "Chị muốn làm gì?"
Đây là... sợ hãi sao?
Có lẽ cô và Hạ Thanh Tây có duyên nhưng không nợ... Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác không cam lòng cùng hối hận, giá như lúc trước cô nguyện ý đối mặt với trái tim của mình, giá như lúc trước cô đối xử với nàng tốt hơn một chút, giá như lúc trước cô có thể kiên cường trước bờ vực...
Nhưng trên đời này lại không có giá như.
Định mệnh đã sắp đặt để cô trơ mắt nhìn Hạ Thanh Tây yêu một người khác.
Hai lần.
Cô mấy máy môi, đôi mắt giống như sắp khóc, như tự ngược mở miệng, thanh âm đều run rẩy: "Bởi vì cô ấy thích em, em có chuyện, bất luận thế nào cô ấy cũng tìm đến em..."
Toàn bộ thế giới như yên tĩnh lại, Hạ Thanh Tây trợn to hai mắt, tâm thoáng chốc nhảy lên một cái.
Cho dù đã chuẩn bị trước, trong đầu nàng vẫn không khỏi nổ pháo hoa đầy trời.
Em cũng thích chị... Nàng cúi đầu, cong khóe môi.
...
Trác Tri Vi ngồi xổm trên hành lang, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ trong phòng, đờ đẫn chớp mắt, chua xót dâng trào lên cổ họng.
Bất ngờ vĩnh viễn đến nhanh như thế. Trong mười một năm, cô đã vô số lần mơ tưởng có một ngày Hạ Thanh Tây tỉnh lại, hai người sẽ như bạn cũ, đồng thời lẳng lặng ngồi trên ghế trong hoa viên ngắm hoàng hôn. Đôi mắt cô có lẽ vẫn u ám cùng thâm trầm của cuộc đời, có lẽ nàng vẫn sẽ không yêu cô...
Cô nghĩ có lẽ hai người vẫn giúp đỡ lẫn nhau đến khi già đi, đó là ước mơ gần hai mươi năm của cô.
Điều duy nhất chưa từng nghĩ tới chính là, cuộc sống của nàng vẫn mãi tồn tại hình bóng của Phương Huyên Dao.
Nếu như có thể, Trác Tri Vi nguyện ý cho Hạ Thanh Tây tất cả mọi thứ cô có.
Nhưng mà... nếu nàng không muốn thì sao?
Nhìn dáng dấp của Phương Huyên Dao... có lẽ cô ấy đã hối hận rồi a.
Hạ Thanh Tây bị mất trí nhớ, có thể buông cô ấy xuống không?
Trác Tri Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Hạ Thanh Chu lo lắng nhìn cô: "Tri Vi."
Trác Tri Vi cay đắng cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn nam nhân có vài phần tương tự với người cô yêu, tự giễu nói: "Em không muốn buông tay, có phải rất đáng xấu hổ không?"
"Không" Vẻ mặt Hạ Thanh Chu phức tạp: "Tiểu Tây sẽ không làm em thất vọng."
Trác Tri Vi lắc đầu, nhìn xa xăm một lúc rồi thở dài: "Em ấy vĩnh viễn sẽ không làm em thất vọng, em tôn trọng tất cả lựa chọn của em ấy."
Cô đưa tay lau nước mắt, không muốn mình chật vật như vậy, cô muốn để lại một chút tôn nghiêm cho mình, ít nhất lúc Hạ Thanh Tây miễn cưỡng quay đầu nhìn lại còn để lại chút gì cho bản thân.
Cô nguyện ý đem phần tâm tư chôn vùi trong quá khứ, chỉ đơn thuần là tỷ tỷ của Hạ Thanh Tây.
Nếu đây là những gì Hạ Thanh Tây muốn.