Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm

Chương 75

Trác Tri Vi không trả lời, chỉ xấu hổ cúi đầu một chút, trong lòng có vài phần mong đợi.

Đêm đầu tiên ngủ chung giường.

Không khỏi mơ tưởng viễn vông, đúng không?

Trong đêm tối mịt mờ cùng ám muội.

Cô thật sự có thể khi dễ người trước mặt không? Hay là... bị nàng khi dễ.

Tim Trác Tri Vi đập mạnh mấy cái, vành tai vừa bị ngậm đã đỏ như máu.

Đồng tử hơi giãn ra, có chút kinh ngạc vì mình không biết xấu hổ.

Trác Tri Vi khẽ nhắm mắt lại, đánh tan dòng suy nghĩ khiến chân cô mềm nhũn, thanh âm từ trước đến nay luôn lạnh lùng mang theo chút ngọt ngào.

“Mọi người đang nhìn.”

Tiếng cười trầm thấp của Hạ Thanh Tây nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

“Nhìn thì sao?”

“Cậu để ý sao?” Hạ Thanh Tây nhíu mày, cố ý hạ thấp thanh âm ám muội: "Là ai vừa mới không biết ngượng nói muốn khi dễ tớ?”

“Ân? Làm sao chân tay đều mềm rồi?"

Chỉ có lúc này, Hạ Thanh Tây mới thể hiện sự cứng rắn cùng nửa bước phản kháng của chòm sao Sư Tử, không còn là một tiểu khả ái mềm mại đáng yêu làm nũng với cô nữa, vết sẹo mờ trên xương lông mày hiện ra mười phần tính xâm lược, hết câu này đến câu khác làm cô á khẩu không nói nên lời.

Trên đuôi mày đều có một loại du͙© vọиɠ nóng rực.

Giống như một quả cầu lửa bùng cháy trong trái tim cô, cháy đến yết hầu rồi đến tay chân cô.

Nhưng cho dù nàng như thế nào, Trác Tri Vi cũng đều cực kỳ yêu thích, hai chân trở nên mềm nhũn rơi vào vòng tay ấm áp của nàng.

Nhưng... lâu hơn một chút nữa sẽ thực sự không ổn.

Trác Tri Vi hơi giãy dụa: “Cậu buông tớ ra.”

Ngữ khí rất chậm, thanh âm nhàn nhạt trầm thấp lại mang theo một loại non nớt, giống như đang làm nũng.

Nghe thấy thanh âm này, Hạ Thanh Tây không chịu nổi, trái tim run lên, ánh mắt dần chìm xuống, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.

Nàng xem như không có chuyện gì buông tay ra, Trác Tri Vi khẽ cúi đầu xoay người lại, Hạ Thanh Tây cũng cúi mắt nhìn cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên đôi môi thủy nhuận, vuốt vuốt một hồi.

Trác Tri Vi vô tình thoáng thấy mặt nàng đỏ lên, ông mi cong cong, không khỏi vén tóc không yên phận ra sau tai, bịt tai trộm chuông xem như bình thường.

Yết hầu khẽ run, có chút hoảng hốt đi về phía đám người, trên đường đi vô tình va vào vai Sài Húc.

Sài Húc mếu máo, có chút đau oan ức ba ba đi tới chỗ Hạ Thanh Tây xoa xoa vai.

“Tây Tây.”

Hạ Thanh Tây đứng tại chỗ nhìn bóng lưng người kia, ngơ ngác không để ý tới Sài Húc đã đi đến bên cạnh nàng từ lúc nào.

"Tây Tây!"

Hạ Thanh Tây run lên bần bật, ánh mắt oán giận nhìn hắn: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì? Tớ đâu có bị điếc?"

Sài Húc định thần nhìn nàng một hồi, khẽ nói, "Không phải điếc sao?"

"Không chỉ bị điếc mà còn bị mù, thậm chí chị còn không nhận ra có một người sống như em đang đứng đây a."

Sài Húc nhìn về hướng nàng vừa nhìn, khó hiểu gãi đầu: "Có gì đáng nhìn sao? Tối om, chỉ nhìn thấy áo sơ mi trắng của Tri Vi tung bay, thật đáng sợ a."

Hạ Thanh Tây liếc hắn rồi chế nhạo: "Cẩu độc thân không được nói chuyện."

"Chị..." Sài Húc hít một hơi thật sâu, quyết định không tính toán. Dù sao tính toán cũng không đánh lại nàng.

Trong đầu hắn chợt hiện lên cái gì đó, trong mắt lóe lên một nụ cười xấu xa: “Vậy… Không phải Tây tỷ chị cũng là cẩu độc thân, vẫn chưa biểu lộ với Tri Vi sao?”

Hạ Thanh Tây im lặng, “...không có."

"Không biết nói thế nào."

Tâm tình rõ ràng hạ xuống.

"Hừm..." Sài Húc vốn chỉ muốn nói như vậy, nhưng kết quả lại vô tình đâm vào tâm tư của Hạ Thanh Tây.

Có chút ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Được rồi, Tây Tây chị cũng nên nói với cậu ấy sớm một chút, em không nghĩ cậu ấy là loại người không nói lý a.”

“Chị đều mười chín… à không, hai mươi rồi. Trải nghiệm tình cảm thực sự rất bình thường.”

Hạ Thanh Tây im lặng, nhưng lắc đầu cười khổ, sao có thể đơn giản như hắn nói được.

Giữa nàng và Phương Huyên Dao vẫn còn mười năm dây dưa, cho dù hết thảy yêu hay hận đều hoàn toàn thay đổi trong dòng thời gian mười năm đó là thật sự tồn tại.

Trong lòng có chút nặng nề, có lẽ là do màn đêm đã khiến nàng mềm lòng, Hạ Thanh Tây đột nhiên nhớ tới nữ nhân đã từng là nhân vật chính trong thế giới tình cảm của mình.

Nghiêng đầu đi.

“Chị ấy thế nào rồi?”

“Ai?”

“Phương Huyên Dao.” Hạ Thanh Tây nói xong liền lắc đầu, ánh mắt dần trở nên lương bạc, trầm giọng nói: “Quên đi, liên quan gì đến tớ."

Phương Huyên Dao nguyện ý quyên góp tất cả tài sản đến nơi có nhiều lửa đạn để làʍ t̠ìиɦ nguyện viên. Đó là việc riêng của cô ấy, cho dù cô ấy có chết cũng là định mệnh.

Khơi dậy nụ cười cực kỳ doanh nghiệp, chân dài bước đi.

Nàng vẫn là nhân vật chính tối nay, mọi người hảo tâm hảo ý tạo bất ngờ cho nàng vào ngày sinh nhật của nàng, cũng không thể phá hỏng bầu không khí.

Kỳ thực, Trác Tri Vi uống mấy ly vào bụng liền cười với nàng mấy lần, còn Hạ Thanh Tây thì bị mê mẩn đến mức tìm không thấy phương hướng, hoàn toàn quên mất thương cảm vừa rồi.

Có lẽ hầu hết mọi người trên thế giới này đều sẽ chấp nhất với mối tình đầu không kết quả, nhưng điều đó không bao gồm Hạ Thanh Tây.

Nàng chỉ chấp nhất với người trước mặt.

Sau khi ăn bánh rồi nhận quà, Hạ Thanh Tây hài lòng kéo Trác Tri Vi trở về phòng.

Không hài lòng duy nhất chính là...

Hạ Thanh Tây thừa dịp lúc Trác Tri Vi đang tắm, nàng mở quà ra nhìn một chút, Tại sao... không có quà của Trác Tri Vi?

Cậu ấy... quên sao? Cũng như mình sao?

Cho dù lý trí nói cho nàng biết là bọn họ quá bận, quên là chuyện bình thường, nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát.

Đây là sinh nhật đầu tiên của nàng sau khi hai người cùng một chỗ.

Quên đi, không phải con nít, quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Lại lên tinh thần.

Đếm ngày, sinh nhật của Trác Tri Vi chỉ còn một tháng nữa, đến lúc đó nàng nhất định sẽ chuẩn bị cho cô một bất ngờ, không bằng lấy ngôi nhà ở London trước kia đi?

Không phải Trác Tri Vi vẫn tò mò nàng phát hiện thích cô ở thời điểm nào sao?

Hạ Thanh Tây hít một hơi thật sâu, mặt mày cong cong, hơi cúi xuống cởi chiếc áo phông ra.

Trùng hợp là cửa phòng tắm khẽ mở.

Mặt Trác Tri Vi còn lấm tấm giọt nước, cầm khăn không ngừng lau tóc, nhìn thấy trên người Hạ Thanh Tây chỉ mặc nội y liền không khỏi đỏ mặt, khóe môi khẽ mở.

Hạ Thanh Tây cũng kinh ngạc mở to hai mắt, hoang mang nhìn bốn phía, tay run run nhanh chóng nhặt chiếc áo phông vừa cởi ra, che trước ngực.

“Vi Vi.”

Bả vai trơn bóng bại lộ trong không khí, da thịt trắng như sữa làm người khác chú ý.

Trác Tri Vi mờ mịt chớp mắt, mặt nóng bừng.

Cô áp chế du͙© vọиɠ trong lòng, thản nhiên nói: “Tớ... tắm xong rồi, cậu...có thể vào.”

Chỉ là thanh âm dừng lại, trì hoãn, lộ ra chút khẩn trương.

Hạ Thanh Tây hoảng hốt run lên, tầm mắt bất định: “Được, vậy tớ vào đây.”

Nàng ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Nhiệt độ vừa phải, Hạ Thanh Tây hơi ngẩng đầu lên, để nước chảy qua từng tấc da thịt của nàng.

Không phải chỉ là... nhìn bán khỏa thân thôi sao? Cũng không phải là nàng không có mặc, Vi Vi là bạn gái của nàng, có cái gì đâu!

Hơn nữa, đời trước nàng đã từng làm còn hơn cái này.

Lại nhớ về đêm đó, Hạ Thanh Tây không khỏi liếʍ môi, tâm tư dần dần bị âm thanh "Hạ Thanh Tây" chiếm lấy.

Nàng không khỏi nghĩ, coi như đó là ảo giác, đời này nàng cũng sẽ để Vi Vi ở trong ngực mà gọi tên mình.

Nàng lau khô người, hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.

Trác Tri Vi đã nằm xuống, Hạ Thanh Tây không chút biến sắc nhìn khoảng cách giữa hai chiếc giường đơn, khẽ nhíu mày.

Nàng muốn... ôm cô ngủ.

Coi như đó là quà sinh nhật.

Hạ Thanh Tây đường hoàng nghĩ.

Đi hai bước đến bên giường, dời cái bàn đầu giường ở giữa đi, Trác Tri Vi im lặng, chỉ mang dép vào rồi đẩy giường đến bên kia.

Khoảnh khắc hai chiếc giường được ghép lại, hai người nhìn nhau mỉm cười, trên má ít nhiều nhuộm một màu đỏ thẳm

Không biết là do ngại hay là do say.

Trác Tri Vi cắn cắn môi: “Tây Tây, tớ khát.”

Hạ Thanh Tây nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

Máy uống nước cách đó không xa, trong lòng có chút nghi hoặc.

Như người ngốc sững sờ ở đó.

“Tớ khát.”

Trác Tri Vi bấm đầu ngón tay lặp lại lần nữa, thanh âm mát mẻ mà thận trọng, nhưng yết hầu hơi lãnh lẽo khiến thanh âm có chút run rẩy.

“À.” Hạ Thanh Tây thành thật đi tới chỗ lấy nước, cúi người lấy cốc giấy dùng một lần ra, đang định nhận nước lại phát hiện phía sau có bóng người.

Khi vận may đến trong lòng liền một trận hồn xiêu phách lạc, nàng chợt hiểu ra.

Bất giác nhướng mày, đặt chiếc cốc giấy lại, đứng thẳng lên.

Trác Tri Vi trong bộ đồ ngủ đứng trước mặt nàng, cắn môi như có chút lo lắng, trong mắt lộ ra mê man.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người, ôm lấy cổ Hạ Thanh Tây, hơi nhón chân lên, đặt đôi môi đỏ mọng lên.

Hạ Thanh Tây vô thức siết chặt eo cô, người kia vừa đánh răng xong, đôi môi mềm mại hương bạc hà khẽ dán lên môi nàng khiến nàng tham lam muốn nhiều hơn nữa.

Mặc dù nàng và Phương Huyên Dao đã kết hôn được mười năm, nhưng số lần hai người hôn nhau cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, loại cảm giác này khiến nàng nhớ tới ký ức kia.

Phương Huyên Dao không thích hôn nàng, cô ấy buồn nôn, chán ghét môi cùng răng trao đổi nước miếng. Bây giờ Hạ Thanh Tây chỉ là thở hổn hển, tay chân có chút luống cuống, lo lắng mang đến trải nghiệm xấu cho Trác Tri Vi.

Trác Tri Vi có thể cảm nhận rõ ràng tia kích động cùng luống cuống của người kia, hai tay đang ôm eo cô đều run rẩy.

Cô không kìm được mà hơi cong môi, cảm xúc dâng trào trong lòng có lẽ được gọi là đắc ý.

Mùi bạc hà rất nồng lại quá mức mê người, Hạ Thanh Tây chỉ do dự một lúc, nhưng vẫn không kiềm chế được du͙© vọиɠ, sau đó rụt rè thè chiếc lưỡi mềm mại ra chạm vào môi cô.

Môi răng của người kia khẽ mở ra, tựa như đã chờ nàng rất lâu.

Phát hiện điểm này, cả người Hạ Thanh Tây liền hưng phấn, nhanh chóng tiết ra một lượng lớn dopamine và adrenaline, như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đầu lưỡi mềm mại dây dưa không dứt, quấn lấy không chịu buông ra.

Trác Tri Vi bị đưa vào du͙© vọиɠ, tiếp tục đáp lại.

Dần dần cô mềm nhũn ra, thay đổi từ chủ động thành bị động, dựa vào trong ngực Hạ Thanh Tây không cách nào kiềm chế.

Một lúc lâu mới rời môi.

Hạ Thanh Tây mê man mở mắt ra, nhìn cô gái trong ngực nàng, không biết từ lúc nào, tay nàng đã chui vào quần áo của người ta, trên eo không ngừng vuốt nhẹ.

Trác Tri Vi khẽ rên một tiếng, dùng đôi mắt mông lung ướŧ áŧ nhìn Hạ Thanh Tây, cách quần áo đè tay cô lại.

“Không thể ở đây.” Cô lắc đầu, ánh mắt có chút bối rối, khát vọng lại mang theo khẩn cầu.

Hạ Thanh Tây thở dồn dập, tâm cực nóng cũng dần dần lạnh, nàng gật đầu hai cái, tầm mắt bất định rút tay ra, vẫn ôm eo cô.

Trác Tri Vi dựa vào trong tay nàng thở dốc, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngậm lấy cằm nàng, cắn hai cái, không nỡ dùng lực, trái lại còn thấy ngứa ngáy, tâm khô nóng.

“Sinh nhật vui vẻ.” Cô thở ra.

“Cậu có hài lòng với món quà sinh nhật này không?”

Tim của Hạ Thanh Tây như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cắn chặt môi rồi ngậm lấy vành tai của người kia.

Thanh âm trầm thấp chứa đầy du͙© vọиɠ chưa được giải tỏa: “Rất hài lòng.”

“Nhưng nếu quà sinh nhật triệt để một chút thì càng hài lòng hơn.”

“Vậy cậu cởϊ qυầи áo đi.” Trác Tri Vi nói đùa với nàng.

Hạ Thanh Tây trợn to hai mắt, nhưng bàn tay khống chế eo vẫn không buông lỏng: “Không phải cậu là quà của tớ sao?”

“Đúng vậy, tay của tớ.”

Lông mày của Trác Tri Vi nhẹ nhàng cong lên, tay biểu diễn trên eo nàng một hồi, chưa bao giờ lớn mật như vậy.

Hạ Thanh Tây cắn cắn môi cười: “Cũng không phải là không thể.”

Ánh mắt đầy ám chỉ.

Nhưng bất kể là ai trong hai người đều cũng biết nơi này không phải là nơi tiếp tục.

Hiệu quả cách âm của khách sạn không tốt, nếu thật sự làm cái gì sợ là khách trên lầu sẽ nghe thấy.

Hạ Thanh Tây dụi cằm vào mặt cô, sau đó nhắm mắt lại để làm dịu nhịp tim.

"Vậy..." Trác Tri Vi nhẹ giọng nói, nhướng người định thần nhìn nàng: "Cậu đang giấu tớ chuyện gì?"