Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 99

Ở dưới cái nhìn chăm chú gần như hoảng sợ của quân đoàn trưởng xung quanh, một mảnh huyết đằng đột ngột ngoi lên, chim ưng tinh thần lực khổng lồ hung hãn lung lay hai vòng, vô thanh vô tức ngồi bẹp xuống ống thoát nước.

Bụi mù tung bay, nguyên soái bọn họ anh minh thần võ ngăn cơn sóng dữ đang ôm tiểu thê tử khóc đến bùm bùm, luống cuống tay chân mà lập tức xin lỗi khuyên hống. Nguyên soái phu nhân cuộn ở trong khuỷu tay rắn chắc cường hãn của nguyên soái, đôi mắt nháy nháy, nước mắt liền lạch cạch lạch cạch mà nện lên mu bàn tay của nguyên soái.

Nhóm quân đoàn trưởng cảm thấy nguyên soái của bọn họ rất có thể đã bị nện thành ngốc.

Cố Quy bị nện ngốc chân tay luống cuống, nửa điểm không rảnh lo lá chắn tinh thần lực đã cùng tâm thái sắp hoàn toàn hỏng mất, ôm ái nhân uống rượu hóa học cẩn thận vỗ về: “Không khóc, là ta không tốt, đều là ta không tốt—— lần sau không bao giờ đánh, chờ về nhà cho em đánh lại, đánh mấy cái cũng được……”

Tình hình trước mắt cũng không tính khẩn cấp, hệ thống không hỗ trợ áp chế men say, mặc cho ký chủ uống rượu hóa học say đên mê mang, ghé vào trong lòng ngực nguyên soái ủy ủy khuất khuất chùi nước mắt: “Tam cái?”

“30 cái, tự thân em đánh.”

Cố Quy nắm tay y ôn nhu hống, lấy lòng bàn tay cẩn thận giúp cậu lau sạch nước mắt: “Không khóc, được không?”

Tiểu hamster tinh thần lực hưu một tiếng chui vào góc, đệ nhất quân đoàn trưởng run lập cập, mắt ghé vào thân huyết đằng lộ ra hoảng sợ.

Nguyên soái của bọn họ đánh nguyên soái phu nhân!

Còn đánh nguyên soái phu nhân tay không đập vỡ bàn đến khóc, cái loại hống cũng hống không tốt này!

Tưởng tượng không ra lực đạo có thể đánh nguyên soái phu nhân khóc đến cùng là bao nhiêu tàn nhẫn, đệ nhất quân đoàn trưởng lo lắng sốt ruột, cảm thấy chính mình tựa hồ vô ý đánh vỡ nội tình hắc ám phức tạp bên dưới bề ngoài ngăn nắp của nhà nguyên soái.

Nguyên soái phu nhân gối lên đầu vai nguyên soái, hơi nước ngăn không được từ đáy mắt đen nhuận mạnh mẽ trào ra bên ngoài, một bên giơ tay lau nước mắt, một bên tận lực muốn số xem 30 lần với ba lần cái nào càng nhiều hơn.

Hamster tinh thần lực trộm hướng lên trên chui đi, dẫm lên bánh xe cơ giáp xoay hai vòng, nôn nóng mà tự hỏi muốn đi an ủi nguyên soái phu nhân hay không.

“Kêu bọn họ nội trong một tuần lập tức làm xong cơ giáp cho em chơi, ta tự mình dạy em.”

Cố Quy hôn tóc ngắn trên trán tiểu thê tử, lòng bàn tay kiên nhẫn chậm rãi vỗ vễ trên sống lưng đơn bạc, tiếp tục ôn nhu hống cậu: “Muốn chơi đùa như thế nào cũng được, nếu cảm thấy sân huấn luyện mô phỏng không đã ghiền, chúng ta liền đi tìm đàn nặc lỗ đặc thú, hảo hảo đánh một hồi.”

Lục Trì Thu ngẩng đầu, thuận lợi bị y trật lực chú ý, mắt đen nhuận chớp chớp hơi nước: “Màu bạc?”

“Màu bạc, ta cố ý dặn bọn họ.”

Mắt thấy tìm được hy vọng hống ái nhân, ánh mắt nguyên soái sáng ngời, không chút do dự bán thuộc hạ: “Vừa lúc ngày mai duy tu, ta sẽ trở về một lát, bắt đệ nhất quân đoàn trưởng đổi thành co giáp kia màu khác, rồi sơn cho em một đài màu bạc, sơn hai lần, còn thêm bột huỳnh quang.”

Đệ nhất quân đoàn trưởng:?!

Cảm giác say rồi bị gió thổi qua liền khó chịu đến lợi hại, Lục Trì Thu xoa đôi mắt, mệt đến đã có chút không mở ra được, nhưng vẫn gian nan cố giữ một đường lương tri: “Đệ nhất quân đoàn trưởng sẽ không cao hứng……”

“Để hắn sơn thành màu cầu vồng, hắn sẽ rất cao hứng.”

Thần sắc Cố Quy càng nhu hòa, nhìn trên lông mi dày của tiểu thê tử còn treo nước mắt trong suốt, cười bất đắc dĩ, giơ tay hủy diệt lau sạch ánh nước trên lông mi: “Ta cảm thấy hắn rất thích hợp với màu này, bay ở phía sau chúng ta cũng đẹp……”

Đệ nhất quân đoàn trưởng:?!?!

Lục Trì Thu ngửa đầu nhìn y, ánh mắt mông lung nỗ lực ngưng tụ, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mặt mày rốt cuộc hoà thuận vui vẻ cong lên, giơ tay đi chạm vào lông mi bị mặt trời lặn mạ lên một tầng vàng kim của nguyên soái: “Đẹp.”

Hống một chút liền cười.

Tiểu thê tử cho dù uống say cũng ngoan, nhìn đôi mắt đen nhuận đôi đầy ánh sáng nhỏ vụn, đầu Cố Quy như có dòng nước ấm chảy qua, đem người hướng trong lòng ngực hộ hộ: “Lại cho ta một chút thời gian, rất nhanh sẽ xong.”

Tuy rằng rất muốn hống tiểu thê tử càng cao hứng hơn nữa, nhưng rốt cuộc vẫn còn chuyện phải xử lý xong. Cố Quy nắm bàn tay đang sờ loạn, đặt ở bên môi chạm chạm, ngẩng đầu ngồi dậy, ý cười trong mắt nhạt đi.

Y còn có chút chuyện cần phải biết rõ ràng.

Đấu tranh chính trị là đấu tranh chính trị, vô luận thế nào cũng không nên can thiệp đến việc tác chiến.

Y nguyện ý nhường nhịn những người này, là bởi vì y trừ bỏ là nguyên soái quân bộ ra, thì vẫn là người thứ hai trên đỉnh đế quyền lực của quốc, vị trí y đang ở này, vô luận y có nguyện ý hay không, những chuyện này cũng không phải do y—— cho nên y cũng thà rằng mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng một khi có người bắt tay duỗi đến chiến trường, y sẽ không thể tiếp tục làm như không thấy.

Chuyện khác có thể giao cho hoàng đế cùng tổ điều tra phụ trách, y ít nhất phải tìm ra phản đồ phá hư phòng tuyến, cho dù năng lực tác chiến có mạnh, loại người này cũng không thể lưu lại quân bộ ——

Ý niệm còn chưa hoàn toàn rõ ràng, tình hình trước mắt đã khiến áp lực trầm trọng trong lòng nguyên soái đột nhiên không kịp đề phòng mở to hai mắt.

Vội vàng hống ái nhân khóc đến lợi hại trong lòng ngực, y cư nhiên không chút nào nhớ tới huyết đằng còn đang cần xử lý. Trước lúc cảm xúc của Lục Trì Thu ổn định xuống, huyết đằng sinh trưởng bừa bãi đã ở một bên khóc đến lá cây bay loạn, một bên đuổi theo trói lên mười mấy người.

Quân đoàn trưởng thứ mười tám bị trói đặc biệt chặt, cái mồm to hung tàn như bồn máu huyết đằng treo ở đỉnh đầu trên hắn, ai đi lên kéo thì hiện ra cả hàm răng. Trừ trong đám người thật vất vả chạy tới, cũng có vài đạo thân ảnh đang lặng lẽ chui ra bên ngoài, bị huyết đằng một cái không chừa lao ra buộc cứng, mạnh mẽ trói kéo về.

“Nguyên soái ——”

Mắt thấy nguyên soái rốt cuộc không ra tay, quân đoàn trưởng mười chín tiến lên một bước, muốn y mau chóng để phu nhân trấn an huyết đằng xuống, lại bị quân đoàn trưởng mười bảy một phen kéo lại: “Bớt tranh cãi, không phải chuyện của ngươi.”

Nhóm quân đoàn trưởng bị thân đằng lung tung rối loạn vây quanh, nhưng phần lớn không gặp được đãi ngộ gì không tốt, cố tình cũng chỉ có một mình quân đoàn trưởng thứ mười tám bị trói cứng ngắc. Phản ứng hơi nhạy bén chút, nhận ra ánh mắt nhìn qua đã ẩn ẩn hiện ra chút ý vị không tốt.

Lục Trì Thu là đã từng đơn thương độc mã đánh cướp cơ giáp đem nguyên soái mang về, bất luận kẻ nào cũng có thể gây bất lợi cho nguyên soái, chỉ có thanh niên thanh tú nhu hòa kia tuyệt đối sẽ không.

Ngay lúc đó tình hình quá mức khẩn cấp, ai cũng nói không rõ phòng tuyến tại sao lại đột nhiên bị phá, nhưng nguyên soái gặp phải nguy hiểm gần như tuyệt mệnh lại xem đến rõ ràng.

Trong thời đại tinh tế nhân loại đột phá tiến hóa lên ba cấp, chiến tranh đã một lần nữa trở về hình thức lấy chiến đấu cá nhân làm trung tâm. Thực lực của nguyên soái đặt ở chỗ đó, chỉ cần y còn có thể chiến đấu, chính là một con đê bảo hộ Sorin tinh cầu.

Mà toàn bộ chuyện bọn họ có thể làm, chính là tận lực bảo đảm dẫn đường phân tán thú triều đánh sâu vào, bảo vệ tốt sau lưng nguyên soái, để đài cơ giáp thuần đen kia có thể không lo lắng phía sau mà đầu nhập chiến đấu.

Nhóm quân đoàn trưởng phối hợp tác chiến với nhau quá nhiều lần, tình hình chiến đấu ngay lúc đó vốn cũng hoàn toàn không quá ác liệt, phòng tuyến bị phá chỉ có thể là có người cố tình làm.

Chỉ cần phòng tuyến vừa vỡ, Cố Quy liền thân hãm nguy cơ, vì tránh đại quy mô đàn thú theo sau sẽ không có người ứng phó nổi, chỉ có thể lựa chọn tổn thất hy sinh một bộ phận để bỏ dở chiến đấu. Đến lúc đó dân chúng nhất định sẽ sinh ra hoài nghi đối với quân bộ, những chính khách đó liền thuận lý thành chương tiến hành công kích nguyên soái.

Con đê ngàn dặm, sụp vì tổ kiến. Loại đồng bạn này, bọn họ đồng dạng cũng một chút nghĩ không muốn.

Tầm mắt nhóm quân đoàn trưởng sôi nổi nhìn qua nguyên soái, Cố Quy thu hồi ánh mắt, cánh tay hơi siết chặt, ánh mắt dừng ở trên người ái nhân trong lòng ngực.

Tiểu thê tử ngủ đến say mềm, thân thể nóng hầm hập ghé vào đầu vai, hai cánh tay thân mật ôm lấy bả vai, gương mặt mềm mại không hề phòng bị dán ở cổ, hiển nhiên là không thích hợp cứ như vậy kêu cậu dậy thu hồi huyết đằng.

Vậy không thu.

Thân hình nguyên soái vẫn trầm ổn hiên vĩ, áo khoác đen rộng rãi che gió lạnh, hoàn toàn ôm trọn người trong lòng ngực. Đang muốn xoay người rời đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng loạn: “Cố Quy —— Cố Quy!”

Cố Quy theo tiếng xoay người, ánh mắt ở trên người người nọ dừng lại một chút, đỉnh mày hơi khơi lên: “Chân bộ trưởng có việc?”

Tuy rằng không thường tham gia chính sự, nhưng Cố Quy đối với những người này rốt cuộc cũng còn có hiểu biết cơ bản nhất. Vị trước mắt này là anh họ của bộ trưởng bộ tài nguyên tinh cầu, tên là Chân Phồn Nhậm, trước mắt là người cạnh tranh mạnh mẽ nhất của chức chủ nhiệm văn phòng đế quốc.

Trừ bỏ quân đoàn trưởng thứ mười tám, người này đại khái là bị dây đằng trói cứng nhất.

Tuy rằng không biết tiểu thê tử là dùng biện pháp gì phân biệt ra trận doanh của những người này, thế nhưng tự động tìm hắn phiền toái, nhất định không phải bởi vì tên này nhìn đặc biệt phiền người.

Mắt thấy Cố Quy dù bận vẫn ung dung, hiển nhiên không có ý tứ muốn ra tay giải cứu. Chân Phồn Nhậm cắn chặt răng, trong mắt hiện ra chút hung ác, dùm tinh thần lực truyền âm qua uy hϊếp.

“Ta biết ngươi là cái gì, cũng biết cái Omega kia của ngươi là chuyện như thế nào…… Đừng ép ta vạch trần ngươi! Ngươi cho rằng quân đoàn trưởng mười tám kia của ngươi vì cái gì lại bỗng nhiên phản bội ngươi? Ngươi có thể thử xem xem, dân chúng cùng quân đội có thể tiếp thu một nguyên soái không phải Alpha hay không ……”

“Ngươi có thể nói ra, dù sao ta chỉ cùng lắm là không còn kỳ nghỉ.”

Tinh thần lực của hắn còn chưa kịp nói hết, Cố Quy đã nhàn nhạt bứt lên khóe môi, mở miệng đánh gãy lời hắn nói, thuận tay mở ra chế độ công cộng, ánh mắt đảo qua thần sắc khác nhau trên mặt mọi người: “Nguyên bản cũng không có gì phải giấu —— ta xác thật không phải Alpha gì, Trì Thu cũng không phải Omega.”

Tiếng y vừa dứt, đám người liền nháy mắt yên tĩnh xuống.

Thân phận của Cố Quy vẫn luôn là cơ mật tối cao của đế quốc, chỉ có số rất ít nhân tài biết, hoàng đế cũng lệnh cẫm khẩu nghiêm khắc. Mặc kệ có phải ngươi biết chuyện này trước đó hay không, vô luận như thế nào cũng không có thể tưởng tượng được, chuyện này cuối cùng cư nhiên lại bị chính y chính miệng nói ra dễ dàng như vậy.

“Các ngươi có thể không tín nhiệm ta, chờ đến khi Alpha tiếp theo đủ để đảm nhiệm vị trí nguyên soái lên thay, ta lập tức sẽ tự động nhường lại vị trí này.”

Ở trong ánh mắt những người đó rõ ràng thấy được khϊếp sợ cùng kinh ngạc, Cố Quy không muốn tiếp tục suy sét xem những cảm xúc cất giấu bên dưới đó đến tột cùng là hoài nghi hay là mâu thuẫn, chỉ là chậm rãi đi trở về trước cơ giáp thuần đen khổng lồ, giơ tay đỡ lên thân máy vết thương chồng chất.

Mọi người nhìn chăm chú, nguyên soái từ trước đến nay trầm ổn sắc nhọn kiên cố không phá vỡ nổi ánh mắt hạ xuống, lần đầu lộ ra ý cười thậm chí có thể xưng là nhu hòa trước mặt mọi người, thân hình lại ẩn ẩn sinh ra một tia mỏi mệt chói mắt không thể xem nhẹ.

“Ta trước sau càng nguyện ý tin tưởng, dân chúng tin cậy ta, là bởi vì ta bảo hộ gia đình của chúng ta, chiến hữu ta tín nhiệm ta, là bởi vì ta dẫn dắt bọn họ lấy được thắng lợi.”

“Hôm nay cùng chúng ta chiến đấu chính là loại đàn nặc lỗ đặc thú nhỏ, căn cứ theo kinh nghiệm, nhiều nhất một tháng, còn có đàn thú đại quy mô xâm lấn, kia sẽ là trận chiến quyết định sinh tử tồn vong của tinh cầu chúng ta——thỉnh cầu duy nhất của ta, chính là mong các ngươi giữ lại tín nhiệm với ta đến khi tràng chiến dịch kia kết thúc.”

Nguyên soái một thân mặc áo lông cừu âm thanh trầm tĩnh, trong lòng ngực y vẫn ôm ái nhân ngủ say, kiên nghị cùng mềm mại an tĩnh đối lập rõ ràng, bỗng nhiên đem y từ trong ấn tượng máy móc chiến đấu đã cố định từ xưa vô hạn kéo gần, kéo về bên người mọi người, kéo thành hoàn toàn chân thật, đầy đủ cảm xúc.

“Tuyến đường đàn nặc lỗ đặc thú đi qua, trong vòng ba mươi năm đã không bất luận đàn thú nào tới gần —— chờ đánh giặc xong, các ngươi đem sẽ không gặp lại ta ở vị trí nguyên soái. Hoặc là nguyên soái ta chết trận, hoặc là ta thắng lợi trở về, đem nó trả lại cho các ngươi.”

Mơ hồ nghe thấy y nhắc tới từ ngữ chói tai kia, Lục Trì Thu nhanh chóng bừng tỉnh, theo bản năng ngẩng đầu, Cố Quy cúi đầu nhìn cậu cười, trấn an mà xoa xoa cổ tiểu thê tử, cúi đầu hôn xuống.

Bọn họ đương nhiên phải hảo hảo sống sót, sau đó y liền mang theo tiểu thê tử của y đi ngao du tinh tế, có thể đi Úc Tạp tinh cầu nhìn xem, lại đi thu thập thu thập rượu ngon ở các tinh hệ khác.

Làm nguyên soái bận quá, cũng chưa thể kịp bồi ái nhân hảo hảo đi nơi nào vui chơi.

Lục Trì Thu chớp chớp mắt, mơ mơ màng màng ngẩng đầu.

Đám người hoàn toàn an tĩnh lại.

“Hiện tại —— xin cho phép ta làm nguyên soái giao mệnh lệnh, nặc lỗ đặc thú xâm lấn, tuyên bố khẩn cấp toàn đế quốc chuẩn bị chiến đấu, hết thảy lấy chiến sự làm đầu.”

Mặc áo lông cừu che cậu lại, dứt khoát lưu loát cắt đứt những ánh mắt có tâm sự khác nhau. Cố Quy phóng xuất tinh thần lực, hơi gật đầu với những quân đoàn trưởng còn lại: “Cả đội trở về, nay —— sáng mai đến phòng họp quân bộ tổng kết kinh nghiệm chiến đấu, đêm nay mỗi người trở về viết tự trình hội báo một vạn chữ, giải tán đi.”

Nhóm quân đoàn trưởng không bị huyết đằng dọa ngược lại cũng không bị nguyên soái không phải Alpha đánh bại thế nhưng nháy mắt bị một vạn chữ đánh sập, thất hồn lạc phách muốn đi lên ngăn cản nguyên soái, Cố Quy đã ôm Lục Trì Thu xoay người rời đi, tinh thần lực một lần nữa hóa thành chim ưng khổng lồ, vươn hai cánh, vững vàng chở hai người nhập vào không trung.

……

Trận chến bắt đầu và kết thúc quá mức nhanh chóng, lúc hoàng đế mang theo người vội vàng chạy tới, quân đoàn trưởng đã lập tức giải tán đi về viết từ trình. Không trong sân chỉ còn lại đài cơ giáp thuần đen dữ tợn kia, và huyết đằng sinh trưởng bừa bãi trầm mặc trấn thủ.

Những thân ảnh bị trói giữa thân cây đó, đều đã liền kinh hoảng sợ muốn chết ngất hết.

“Bệ hạ…… Quản không?”

Mới vừa ở kho hàng ngoại ô bị huyết đằng dọa qua một lần, các hộ vệ phía sau hoàng đế một chút cũng không muốn quản, đối với huyết đằng không ngừng phe phẩy đầu hà hơi tới gần, hận không thể tự động đem hai tay trói lại.

Hoàng đế trầm mặc thật lâu, ánh mắt cùng mấy đạo thân ảnh bị thân cây gắt gao thít chặt kia đối diện: “Hoàng thúc, trẫm còn đang tìm ngươi.”

Bên trong đế quốc loạn tới tình trạng này, là thất trách của người làm hoàng đế là hắn này.

Thời điểm Cố Quy dẫn người nghênh chiến, hắn cũng đang tiêu trừ đảng làm phản. Có Cố Quy kịp thời ra tay, đại bộ phận đảng làm phản đã kịp thời đền tội, cũng chỉ còn dư lại vị hoàng thúc này của hắn không biết chạy trốn tới phương nào.

Hắn nhận được tin báo, nói là đối phương lẫn vào đám người nghênh đón quân đội trở về, cố ý dẫn người vội vàng chạy tới, lại không nghĩ rằng Lục Trì Thu còn xuống tay nhanh hơn hắn một bước.

Người nọ cũng không nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng dời ánh mắt. Hoàng đế cũng không cho rằng đối phương ngang ngược, chỉ phóng nhẹ lực đạo đẩy dây mây ra, tiếp tục đi qua phía trước.

Không thể cho Cố Quy đầy đủ bảo hộ, thậm chí bức Cố Quy không tiếc tự nói ra thân phận, thậm chí nói ra chuyện từ chức—— đồng dạng cũng là thất trách của người làm hoàng đế là hắn.

“Bệ hạ!”

Hoàng đế đang buồn đầu đi tới, bên sân bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi cấp bách.

Là một đồng âm non nớt, hoàng đế hơi kinh ngạc, theo tiếng nhìn qua, là một đám nam hài tử đang mặc tiểu quân trang của trường quân sự Sorin tinh cầu, sau tiếp trước vượt qua dây đằng bò lại đây.

Thiếu niên cầm đầu chạy nhanh nhất, khuôn mặt non nớt đã bởi vì chạy nước rút cùng giá lạnh mà có vẻ đỏ bừng, thở hồng hộc đứng thẳng thân thể.

“Có thể thỉnh ngài —— thỉnh ngài chuyển lời cho nguyên soái không? Bọn ta không để bụng y có phải là Alpha hay không, bọn ta chỉ biết mỗi một lần y đánh lui thú triều, hôm nay lão sư của bọn ta còn kể chuyện xưa của y…… Y là nguyên soái vĩ đại nhất Sorin tinh cầu! Chúng ta cũng muốn cùng y đánh giặc! Có thể hay không kêu y ——kêu y từ từ bọn ta, bọn ta rất nhanh là có thể trưởng thành……”

Hoàng đế ngơ ngẩn một lúc lâu, đáy mắt dần dần tràn ra sắc ấm, mỉm cười hướng hắn vẫy tay, cúi đầu nói nói mấy câu.

Thiếu niên ánh mắt sáng ngời, dùng sức gật đầu, xoay người cũng không quay đầu lại mà chạy như bay trở về.

Lục Trì Thu ở trên đường trở về lại tỉnh thêm lần nữa, lập tức dưới sự vỗ về nhu hòa trên lưng, một lần nữa khép mắt hôn hôn trầm trầm ngủ say.

Cố Quy trước sau vững vàng ôm lấy cậu.

Áo khoác dày hoàn toàn ngăn cách gió lạnh, chỉ còn lại có lòng ngực ấm áp. Tiếng tim đập chân thật cách ngực dán vào nhau, một phần nghĩ mà sợ mãnh liệt kia mới ẩn ẩn tiêu tán.

Thiếu chút nữa đã đánh mất.

Đánh lại luyến tiếc đánh, nói lại luyến tiếc nói, tiểu thê tử của y chỗ nào cũng tốt, chính là điểm không rên một tiếng liền đem mệnh lệnh của y ném xuống này, đến ——

Phải cũng cậu sửa.

Nhớ tới lựa chọn mình đưa ra kỳ thật cũng không chỗ nào tốt đẹp, trên mặt nguyên soái ẩn ẩn nóng lên, theo bản năng nắm thật chặt cánh tay, đem người kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu vùi vào cần cổ ái nhân, để tâm thần căng chặt của mình dần dần thả lỏng lại.

Tạm thời giải quyết uy hϊếp của thú triều, một bên khác vẫn như cũ như nghẹn ở yết hầu. Y hôm nay rút củi dưới đáy nồi mà chặt đứt đường của những gia hỏa đó, lại còn không biết cử động như vậy sẽ thu được dạng hưởng ứng gì.

Nếu có thể đem người giấu ở trong lòng thì tốt rồi.

Giấu ở đầu quả tim, lấy máu trong tim bọc, ai cũng không thể gây tổn thương, ai cũng không chạm vào được.

Cố Quy thở sâu, tận lực chớp đi đáy mắt hơi ẩm, đang muốn căng người ngồi thẳng, lại bỗng nhiên bị chuyện khác thường phía dưới hấp dẫn lực chú ý.

Gió lạnh thấu xương, càng ngày càng nhiều người đi ra cửa, hô lớn, nhảy lên, liều mạng phất tay với chim ưng khổng lồ—— y nghe không rõ những người đó đều đang nói cái gì, cũng không thấy rõ biểu tình bọn họ, nhưng thân cận cùng tín nhiệm tinh thần lực truyền qua lại không hề giữ lại truyền hết lại đây, hình thành lực lượng ấm áp vô hình, không ngừng rót vào trong tinh thần lực của y.

Quân bộ vốn nên xếp hàng chỉnh tề, cơ giáp nghi thức nổ vang chậm rãi bay lên không, trầm mặc thực hiện nghi thức thăm hỏi tối cao.

Cố Quy cúi đầu, thần sắc dần dần hòa hoãn xuống, chim ưng khổng lồ réo rắt hót vang trả lời.

Lục Trì Thu giật giật, ở trong lòng ngực y mở to mắt, để hệ thống tạm thời giúp chính mình áp chế cảm giác say rượu, thẳng người nhìn qua bên đó.

Mọi người đôi khi sẽ nhanh chóng quên một ít thứ, thậm chí sẽ trong lúc bị mê hoặc và kích động làm ra phán đoán cùng lựa chọn sai lầm, nhưng dù sao bọn họ cũng sẽ sửa —— đại bộ phận nhân tâm đều vẫn chứa thiện ý, một chút ánh sáng kia có thể sẽ tạm thời bị che đậy, nhưng chỉ cần cho bọn họ cơ hội cùng thời gian, vẫn sẽ lấy tư thái phản công càng thêm mãnh liệt.

Ở trong cốt truyện gốc, mọi người cũng hối hận giống vậy. Cho nên mới biểu tình cùng cải cách sau này, thẳng đến thật lâu về sau, tưởng nhớ đối với Cố Quy vẫn chưa từng dừng lại.

Chỉ là lúc đó đã không kịp, kích động cùng mê hoặc xuất hiện ở thời gian chiến tranh nguy cấp nhất, chẳng sợ có hơi chần chờ cũng đủ để lấy mạng, lúc bọn họ hối hận, nguyên soái trước sau bảo hộ bọn họ đã trả giá đại giới bằng sinh mệnh.

Có một số việc sai rồi chính là sai rồi, không kịp chính là không kịp, cho dù có hối hận, có ảo não, có tưởng nhớ, cũng đã không còn cách nào truyền đạt được.

Nhưng lúc này đây vẫn còn cơ hội.

Nhìn vào ánh mắt Cố Quy, Lục Trì Thu nhếch lên khóe môi, trong mắt lộ ra ý cười, lại bỗng nhiên nhận thấy thần sắc ái nhân tựa hồ có hơi kỳ lạ.

Lục Trì Thu chớp chớp mắt, lôi kéo hệ thống tìm máy ghi hình, thân hình kinh ngạc cứng đờ.

Cậu khóc.

Còn nháo.

Còn làm trò trước mặt mọi người đi đùa giỡn lông mi Cố Quy.

Còn lấy huyết đằng đem danh sách nhân vật phản diện hệ thống liệt ra trói hết lại.

……

Thực tập sinh hệ thống ưu tú đó giờ chưa từng chân chính uống say qua trên mặt bỗng chốc nóng lên, một đầu chui vào lông vũ trên cần cổ chim ưng khổng lồ, thân hình vừa trợt suýt nữa rơi xuống, bị Cố Quy tay mắt lanh lẹ mà vớt về trong lòng, khẽ cắn một ngụm lên chóp mũi: “Tỉnh rượu?”

Lục Trì Thu: “……”

Cố Quy ho nhẹ một tiếng, dấu đi ý cười bên khóe môi, cởϊ áσ khoác một lần nữa bao lấy cậu, để chim ưng khổng lồ đáp xuống bên trong nhà: “Tỉnh thì tốt, còn tính xỏ lời hứa, chờ trở về ta cho em đánh, 30 cái ——”

Tiểu thê tử hiển nhiên là dùng tinh thần lực cưỡng chế tỉnh lại, cồn trong cơ thể không vì thế mất đi, thanh tỉnh như vậy vẫn sẽ khó chịu.

Cố Quy không muốn tại loại thời điểm này nói chính sự, tận lực nói nhẹ nhàng muốn chọc cậu cười lên, lại bỗng nhiên bị Lục Trì Thu nhẹ nhàng cầm ngón tay.

Cố Quy hơi giật mình, ánh mắt hạ xuống nhìn cậu.

“Hẳn phải đánh……”

Lục Trì Thu nhấp nhấp môi, thấy y vẫn thất thần bất động, chủ động bò xuống, ôm chim ưng khổng lồ đem phía sau bày ra: “Là tôi không đúng, cho nên hẳn phải đánh.”

Thời điểm bị Cố Quy kéo về cơ giáp, cậu kỳ thật đã biết chính mình làm sai.

Cậu đã quên Cố Quy sẽ khó chịu như vậy, khó chịu tựa như khi cậu nhìn Cố Quy gặp nạn.

Biện pháp hy sinh chính mình đi bảo hộ ái nhân như vậy, là chỉ có ở thời điểm hoàn toàn không còn đường để lựa chọn mới có thể dùng—— cậu có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Quy khi đó, nếu đổi lại là cậu, cậu đại khái cũng sẽ nôn nóng khó chịu đến hận không thể làm chút chuyện ngày thường tuyệt sẽ không làm.

Cố Quy ngơ ngẩn một lúc lâu, ý cười bên môi dần dần phai nhạt, cười tận lực kéo tay cậu, ôm người về trong vòng tay: “Được, đều đã qua, trước không nói cái này……”

Thân thể ấm áp dán lên, hơi thở chân thật tươi sống vô hạn kéo gần, thân hình Cố Quy hơi cứng lại, rốt cuộc lại nói không ra lời.

Lúc ấy, thật sự là …… Quá khó tiếp thu rồi.

Nhìn ái nhân vì chính mình mạo hiểm, lại không có năng lực đi ngăn cản, thậm chí không có năng lực càng nhiều để hỗ trợ và bảo hộ, chỉ có thể bồi hồi giữa tự trách cùng sợ hãi mãnh liệt——y thậm chí không đến chuyện nhớ lại tình hình khi đó, nhưng một khi nhắm mắt lại, đạo thân ảnh trong màn đêm sâu và đen kia vẫn có thể nháy mắt cả kinh một thân mồ hôi lạnh.

Quá khó tiếp thu rồi.

Cố Quy cúi đầu, môi cọ tóc ngắn mềm mại của Lục Trì Thu, trầm mặc thật lâu cuối cùng mới nhẹ giọng mở miệng: “Lần sau…… Không như vậy,được không?”

Lục Trì Thu ngẩng đầu lên, mắt đen nhu triệt an an tĩnh tĩnh chiếu ra bóng dáng của y, nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Ta cũng không được, lần này chúng ta làm không tốt. Nhận được một bài học dài, lần sau hãy cùng nhau dùng cơ giáp đi thu thập chúng nó —— kỳ thật lần này nếu em có cơ giáp, chúng ta nói không chừng liền sẽ không gặp nạn. Trình độ của đệ nhất quân đoàn trưởng vẫn là kém hơn em quá nhiều, cũng không biết cho hắn thêm ba mươi năm nữa có thể đuổi kịp hay không ……”

Trong mắt Cố Quy liều mạng lên men, chỉ có thể không hề có kết cấu mà lảm nhảm lải nhải lẩm bẩm, tận lực che dấu nghẹn ngào trong cổ họng. Mắt thấy đề tài đã nói không sai biệt lắm, đang muốn hỏi tại sạo nhà lại xa như vậy, Lục Trì Thu lại bỗng nhiên ôm lấy bờ vai của y, ngửa đầu hôn lên.

Hơi thở chân thật, ấm áp, sinh động mà tươi sống.

Lục Trì Thu vẫn còn sống.

Đây là lần đầu tiên y cảm tạ mỗi một khắc hiện thực trước mắt như vậy, Cố Quy thở sâu, tận lực thao túng chim ưng khổng lồ dừng trên đình viện trong nhà, buộc chặt cánh tay ôm lấy cậu.

Lục Trì Thu nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của y: “Không có việc gì.”

Thân hình Cố Quy hung hăng cứng đờ, cắn chặt răng hô hấp càng giấp. Đang muốn tận lực lộ ra tươi cười trầm ổn nhu hòa với tiểu thê tử, chim ưng khổng lồ lại bỗng nhiên vung cánh, đem hai người loạn ném vào lưới do dây đằng tạo nên, vừa giẫm vuốt ngồi dưới đất, mở cánh ra oa oa khóc lớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố · siêu trầm ổn · siêu lạnh lùng · siêu uy phong · nguyên soái:……(`_ゝ

# Ta không có ta không phải ta có thể giải thích #

# Này ưng nhà ai#

# Không ai muốn ném a #

(▼_▼)ノ⌒●~*

————————————————