Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 96

Cố Quy: “……”

Hoàng đế ở một bên lo lắng sốt ruột nhìn thần sắc y càng trầm, càng thêm thật cẩn thận, hạ giọng: “Nguyên soái……?”

Cố Quy trầm mặc một hồi, tạm thời tắt microphone, thuận tay mở loa máy truyền tin: “Ta muốn biết tình huống càng kỹ càng tỉ mỉ.”

Y đã nghĩ ra rất nhiều loại tình huống, cũng rõ ràng chiến lực của Lục Trì Thu, nhưng vẫn không nghĩ tới lại lâm vào cục diện như vậy.

Tâm thái của nhân vật phản diện thoạt nhìn không phải chỉ sụp đổ một chút, một lát sau, giọng nói âm hàn từ máy truyền tin đã y y ô ô khóc lên, mồm miệng không rõ khai ra một loạt điều kiện hậu đãi. Không chỉ nhiều lần bảo đảm sau này tuyệt không lấy danh nghĩa cá nhân nhằm vào y, còn đem tình báo của bên ám sát triệt để bán đi sạch sẽ, hiện tại đã bắt đầu niệm cho y nghe danh sách “Liên minh chống lại Cố Quy”.

Cố Quy cảm thấy sự tình tựa hồ có chút chênh lệch với trong tưởng tượng của y.

“Kia không kỳ quái, nguyên soái, trẫm cảm thấy ngươi hẳn nên lo lắng cho chính ngươi chứ không phải Omega nhà ngươi—— không phải bán thuốc bổ thận, trẫm là thật sự quan tâm ngươi……”

Hoàng đế thật ra hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh bên đó sẽ biến thành như thế nào, sâu sắc chấp nhận gật gật đầu, đang muốn nói ra cảnh tượng khủng bố chính mình chứng kiến, lại bị phiến lá trong tay Cố Quy bang lần thứ hai bịt miệng.

Giọng Lục Trì Thu truyền ra từ máy truyền tin.

Cố Quy cuối cùng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, nắm chặt máy truyền tin, mở microphone ôn nhu gọi cậu: “Trì Thu? Em thế nào, bọn họ có làm cái gì với em hay không?”

Omega trẻ tuổi không hiểu vì sao bị bắt cóc tựa hồ không ý thức được y cư nhiên đang ở một đầu khác của máy truyền tin, âm thanh rõ ràng dừng lại trong chớp mắt, mới lại chần chờ nhỏ giọng mở miệng: “Cố —— Quy?”

Máy truyền tin ngay sau đó gián đoạn, đại khái là tinh thần lực của nhân vật phản diện đã liên tiếp rơi xuống hạn chế thấp nhất để truyền tin.

Âm thanh truyền đến không quá trong sáng ôn nhuận giống như ngày xưa, mang theo một chút giọng mũi nhu nhu, hai chữ cũng kêu đến mềm mại nhẹ nhàng chậm chạp, âm cuối không tự giác thoáng nâng lên, kêu đến Cố Quy từ trên xuống dưới hơi hơi đánh cái giật mình.

Lục Trì Thu thông thường sẽ không gọi y như vậy.

Tên của y ngắn gọn, lại không có biện pháp để gọi nick name. Lục Trì Thu thông thường sẽ không gọi tên y, vốn trong nhà cũng chỉ có hai người, người nào nói chuyện thì người khác sẽ lập tức nghe, cũng ít có thời điểm cần phải xưng hô.

Cố tình bởi vì lý do này, cái tên đơn giản đến cơ hồ không gọi lên hứng thú như vậy, bị ái nhân rõ ràng cắn chữ gác ở trên đầu lưỡi kêu ra, ngược lại làm tâm thần y nhịn không được mà theo đó mãnh liệt rung động.

“…… Ô y!”

Hoàng đế lại nhanh chóng phản ứng lại, chợt nhắc lên tinh thần, một chân dùng sức đạp Cố Quy, trong mắt hiện ra bất an sầu lo.

Trạng thái của Lục Trì Thu không đúng không thể nghi ngờ.

Tuy rằng Omega trẻ tuổi kia hành xử thập phần khác người chỉ ở chung với cậu một lát ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng mà cảm giác được trong thân thể nhìn như đơn bạc nhu nhược kia ẩn chứa năng lượng sắc bén.

Cặp mắt đen kia trước sau đều thanh nhuận ninh triệt, sạch sẽ đến gần như có thể chiếu ra chỗ sâu nhất trong linh hồn một người, âm thanh khi nói chuyện tuy rằng mềm mại, nhưng ngữ khí rõ ràng trầm tĩnh đáng tin cậy, dù cho ít lời đến tích chữ như vàng, cũng bình tĩnh đến mức khiến người khác không tự giác muốn giao phó tín nhiệm.

Nhưng hiện tại âm thanh truyền đến lại không giống trước.

Cho dù suy xét đến cách vợ chồng son đối đáp, chung quy thái độ cũng không thể một bộ xa cách giống như đối với người ngoài, nhưng âm thanh vừa rồi cũng thật sự…… Quá mức ngọt.

Như là bánh chưng gạo trắng mới vừa lột vỏ thanh hương ngọt ngào, trong suốt mềm mại, còn tô điểm viên táo đỏ ngọt ngọt ngào ngào. Lăn trên dĩa đã vẩy đầy đường mịn, dính đầy đường cát trắng, khiến người chỉ cần nhìn đều nhịn không được nước miếng tràn lan, nghĩ muốn tiến lên cắn một ngụm ——

Ngừng suy nghĩ.

Ngọt đảng Hoàng Thượng kịp thời dừng suy nghĩ lại, lúng ta lúng túng liếc mắt nguyên soái ngụy đảng ăn mặn một cái đồng dạng trầm mặc.

Lấy tính cách của Lục Trì Thu, không nên —— ít nhất không nên ở trường hợp trước mặt mọi người, kêu tên Cố Quy như vậy.

Khiến cho tính cách của một Omega bỗng nhiên biến hóa rất dễ dàng, dựa theo tình huống Cố Quy liên hệ với cậu lúc trước, hiện tại Lục Trì Thu đương nhiên không nên ở trong thời kỳ mất kiểm soát, khả năng như vậy liền không thể nghi ngờ là có nguy cơ lớn nhất.

Nếu đám gia hỏa tìm chết kia thật sự uy thuốc dẫn dụ cho tiểu Omega kia……

Hoàng đế bị chính ý niệm của mình dọa sợ tới mức hung hăng đánh cái giật mình.

Vậy hắn đại khái cần phải nhântrước lúc lửa giận của nguyên soái trực tiếp hủy diệt toàn bộ khoa đức tinh hệ, mau chóng thoái vị nghĩ cách thoát đi khỏi địa phương đáng sợ này.

Cố Quy không nghi ngờ cũng đồng dạng tiếp thu được ý hắn liều mạng ám chỉ, lại không có lập tức giận tím mặt như bình thường, ngược lại nhăn chặt đỉnh mày, trầm ngâm cúi đầu ấn vài lần ở trên quang não.

Bởi vì thật sự lo lắng quá độ, sau khi y thương lượng với Lục Trì Thu, vẫn trên quang não ở cổ tay ái nhân trang bị máy giám sát trình độ tin tức tố, hơn nữa đem hình thức cảnh báo điều chỉnh tới cấp bậc cao nhất.

Nếu Lục Trì Thu thật sự bị người hạ dược dẫn dụ, tăng trình độ biến hóa của kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố trong cơ thể, quang não của y sẽ lập tức điên cuồng lập loè cường quang và bóp còi báo nguy, tuyệt không gió êm sóng lặng như bây giờ.

Trạng thái của cậu khá đang yếu nhưng đích xác không quá thích hợp……

Mơ hồ cảm thấy tình hình như vậy tựa hồ có chút quen thuộc, Cố Quy đứng tại chỗ tận lực suy nghĩ, đem chi tiết từ đầu tới đuôi khi hai người ở chung chải chuốt lại một lần, bỗng dưng phản ứng được, trái tim nháy mắt treo lên: “Bệ hạ, ta phải lập tức đi qua đó một chuyến.”

Rốt cuộc vẫn còn một chút lương tri, Cố Quy trước khi đi vẫn giúp hoàng đế tháo xuống lá cây che miệng, trấn an những dây đằng đó để chúng nó buông ra, thu vào trong túi chính mình.

…… Hình như nguyên soái hắn quá mức bình tĩnh.

Nguyên soái đế quốc động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn đâu vào đấy ngược lại làm hoàng đế càng thêm bất an, sợ Cố Quy chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, sau khi qua đó liền trực tiếp một đại chiêu hủy diệt tác lâm tinh, giãy giụa vươn tay giữ chặt vạt áo y: “Nguyên soái, ngươi đi làm gì——”

Cố Quy hít sâu, giơ tay hất tay hắn, một lần nữa đặt lại góc tường: “Cứu vớt đế đô, bệ hạ.”

Lần trước Lục Trì Thu kêu y như vậy, vẫn là do y dưới tình huống cảm thấy tò mò, uy ái nhân một chút bia ít cồn.

Những người đó cũng sẽ không cẩn thận giống như y vậy mà lấy nắp bình uy rượu cho Lục Trì Thu, có đưa cũng tuyệt không phải đồ uống chỉ có hàm lượng cồn chiếm 0.5%.

Nếu y không nhanh chóng đuổi qua, không chỉ có những nhân vật phản diện đó, nói không chừng cả toàn bộ đế đô đều có khả năng bị huyết đằng vô ý công hãm.

Hoàng đế kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn Cố Quy trầm ổn chống tay một cái, từ cửa sổ trực tiếp bật người nhảy ra, rốt cuộc hoàn toàn lâm vào trong hoang mang cùng sầu lo sâu sắc.

Không quá năm phút đồng hồ, Cố Quy liền chạy tới địa điểm máy truyền tin báo ra.

Những người này hiển nhiên không có ý tốt —— nơi y đến chính là một mảnh thiên thạch cực kỳ tiêu điều, loại địa phương này thông thường bởi vì hoàn cảnh ác liệt nên không được khai phá, dân cư cực kỳ thưa thớt, chỉ có quân đội ngẫu nhiên cần hoàn cảnh ác liệt tiến hành huấn luyện quân đoàn để thích ứng, mới có thể bắt đầu dùng nơi đây một thời gian ngắn.

Nếu Lục Trì Thu thật sự không có sức bảo hộ chính mình, lại bị đưa tới loại địa phương cực kỳ thưa thớt người này, không thể nghi ngờ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh.

Tuy rằng xác thật cũng là may mắn khi chọn loại địa phương này……

Nhìn huyết đằng dọc theo đường đi vô cùng cao hứng hướng y vẫy vẫy phiến lá, Cố Quy nhịn không được sinh ra ẩn ẩn đau đầu, chim ưng khổng lồ từ tinh thần lực thả người nhảy xuống, bước nhanh đuổi tới chỗ kho hàng kia, nhấc chân hung hăng đá văng của lớn.

Cửa sắt xưa cũ khi chuyển động cọ xát vang lên âm thanh chói tai, ánh mặt trời lọt vào tầm nhìn ảm đạm.

Huyết đằng giống như con mãng xà lớn quấn quanh lập tức thân mật cọ lên, lạnh lẽo bóng loáng cọ mặt y, thân mật mà làm nũng. Nhân vạt phản diện có một cái tính một cái, đều bị chặt chẽ trói bằng nhiều nhánh cây nhỏ, đã bị răng nanh dữ tợn của huyết đằng dọa sợ tới mức tất cả đều chết ngất đi.

Lục Trì Thu ngồi ở địa phương thanh tịnh nhất, trở tay chống thân cây, đang lắc chân chờ y.

Tuy rằng tin tưởng Lục Trì Thu tuyệt sẽ không bị mấy tên tiểu nhân vật này khi dễ, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu bình an, Cố Quy vẫn nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh hướng chỗ cậu đi qua.

Không kịp mở miệng, Lục Trì Thu đã híp mắt hướng yvươn tay cánh tay, đuôi lông mày thanh tú cong lên độ cung sáng ngời, dáng cười trong vắt nhu nhu hòa vào ánh mặt trời.

Cố Quy đập hụt một phách, theo bản năng bày lòng ngực ra.

Độ ấm của thân thể nhào vào lòng ngực so với ngày thường cao hơn một chút.

Tiểu thê tử của y thấm hương rượu mơ hồ, thuận theo mà vươn hai tay chủ động ôm y, mềm mại mà ủi ủi cần cổ y, cánh môi mềm ấm không hề tự giác mà cọ xát qua cằm và cổ.

Hơi thở nóng hầm hập không ngừng quét qua cần cổ, thân hình Cố nguyên soái hơi cứng đờ, không dấu vết mà thay đổi tư thế khác đem người ôm ổn, ôm thân thể trong lòng quơ quơ: “Trì Thu?”

Nghe được y gọi mình, Lục Trì Thu ngửa ra sau dựa vào cánh tay y ngẩng đầu, mặt mày càng cong, mắt đen giống như ngôi sao nhỏ chiếu xạ ánh sáng nhỏ vụn trong trẻo, giơ tay đi chạm vào bên môi y.

Cố Quy cứng họng, buồn bực nôn nóng sinh ra bởi vì tiểu thê tử cư nhiên chủ động chạy tới để bị người bắt cóc hoàn toàn bị dập tắt, ngực bị thân thể mềm như bông nóng hầm hập trong lòng ngực ủ đến hóa thành một mảnh nước xuân, cúi đầu hôn hôn ngón tay cậu: “Chơi tới cao hứng?”

“Bọn họ……”

Lục Trì Thu ở trong lòng ngực y tránh tránh, mơ mơ màng màng thay đổi tư thế, âm thanh càng trở nên thấp trầm.

Cố Quy tay mắt lanh lẹ đem người vớt về đầu vai, nghiêng đầu cọ cọ vành tai, ôn nhu dò hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”

Cánh tay vòng trên cần cổ bỗng nhiên thêm chút sức lực, Lục Trì Thu dán bên tai y, tiếng nói vẫn là ngoan ngoãn mềm mại ngọt ngào sau khi say rượu: “Khi dễ ngươi.”

Cố Quy hơi ngạc nhiên, ngơ ngẩn trong chớp mắt, mới rốt cuộc đem hai từ này tổ hợp thành liên hệ với bên nhau.

Bọn họ khi dễ y.

Lục Trì Thu sẽ chủ động bị bắt cóc, cũng không phải vì chơi vui —— ít nhất không chỉ vì chơi vui, mà là bởi vì những người này đang khi dễ y.

Hầu kết Cố Quy khẽ nhúc nhích, đối diện với mắt đen ánh thủy quang nhu hòa, bỗng nhiên nói không nên lời.

Thời điểm ở nhà, trước nay Lục Trì Thu đều chưa từng chủ động hỏi qua y những việc này.

Nguyên soái đế quốc là tồn tại cường đại nhất trên tinh cầu này, là thần bảo hộ đế quốc, là lưỡi đao tôi luyện trong nước lạnh, mọi người chỉ quan tâm lưỡi dao có sắc bén hay không, có đủ lực uy hϊếp hay không, không có ai muốn đi bảo hộ một thanh vũ khí.

Không ai sẽ bởi vì y bị khi dễ, cứ như vậy đơn thương độc mã, không nói đạo lý mà gϊếŧ đến hang ổ những người đó, đem tất cả người dám khi dễ y hung hăng đánh một trận.

Nguyên soái cảm thấy chính mình giống như lại muốn dị ứng.

Bị gió thổi trúng, Lục Trì Thu say rượu càng mạnh, ngáp một cái không nói, an an tĩnh tĩnh ghé vào trong lòng ngực y buồn ngủ dâng lên.

Cánh tay Cố Quy siết chặt, nghiêng đầu hôn hôn gương mặt say đến đỏ bừng của tiểu thê tử: “Trì Thu?”

Trên vai đầu theo đó giật giật, đuôi tóc mềm mại cọ qua gương mặt, truyền đến âm thanh lẩm bẩm không tình nguyện.

Lúc này Lục Trì Thu so với ngày thường càng tùy hứng hơn một chút, giữa mày Cố Quy càng nhu hòa, mỉm cười cởi xuống áo khoác đem người bao lấy, đang muốn ra cửa, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến âm thanh của bộ trưởng bộ tài nguyên tinh cầu: “Cố —— Cố nguyên soái!”

“Chân bộ trưởng tỉnh?”

Cố Quy dừng bước chân, dù bận vẫn ung dung mà quay người lại: “Người ta mang đi, dây mây lại không cắn người, các ngươi tự mình nghĩ cách thoát ra là được.”

Lúc trước Lục Trì Thu vô cùng đè nén, không ít người đều hoảng sợ vì bị nghẹt thở, giờ cậu thả lỏng lại, dây đằng cũng sẽ theo đó hơi lơi lỏng, những người này tỉnh lại ngược lại cũng không tính là kỳ quái.

Nếu là người tiểu thê tử tự mình khi dễ, Cố Quy cũng không tính toán nhúng thêm tay vào. Hiện tại xem ra Lục Trì Thu cũng không chân chính chịu ủy khuất hay khi dễ gì, so với lập tức tính sổ, Cố Quy càng muốn ôm ái nhân uống say trở về tiếp tục 55 ngày.

Còn chưa thử uống rượu đâu……

Nguyên soái đế quốc mặt lạnh tựa băng, chim ưng tinh thần lực khổng lồ đỗ ở bên ngoài lại nhịn không được hưng phấn mà liền lộn nhào mười mấy cái!

……

Không cắn ngươi!

Nhớ tới hàm răng hung tàn lỡ liếc mắt nhìn thoáng một cái kia, nội tâm bộ trưởng bộ tài nguyên tinh cầu điên cuồng hò hét, tầm mắt kiêng kị đảo qua thân ảnh say khất kia, cắn chặt răng thở sâu: “Có chuyện ngươi —— tùy ngươi tin hay không, cậu ta không phải là Omega!”

Bước chân Cố Quy hơi dừng, thân hình quả nhiên ngừng lại.

Thân thể trong lòng không dễ nhận thấy mà hơi hơi căng chặt, nhưng lập tức thả lỏng, vẫn như cũ ngoan ngoãn nằm ở trên vai y, như là vẫn say ngủ chưa tỉnh.

Cố Quy vòng cánh tay nắm thật chặt cậu, môi chạm phải đầu tóc mềm mại, nhẹ nhàng chậm chạp cọ xát, ánh mắt lại dần dần trầm xuống.

Ánh mắt bộ trưởng bộ tài nguyên tinh cầu sáng lên, ra sức tránh thoát trói buộc còn sót lại, giãy giụa dịch qua phía trước: “Thật sự…… Không lừa ngươi! Cậu ta là kẻ lừa đảo, vẫn luôn lừa gạt ngươi……”

Bọn họ đánh không lại tên ngụy Omega kia, nhưng bọn họ còn có thể nghĩ cách mượn sức nguyên soái. Nếu thật sự mượn được sức của Cố Quy, tổng tuyển cử kế tiếp gần như có thể nắm chắc thắng lợi.

Lục Trì Thu thoạt nhìn thật sự rất giống Omega —— vốn bọn họ cũng tin tưởng không nghi ngờ đối với thân phận của tiểu thê tử này của nguyên soái, nhưng hiện tại lại cực kỳ khẳng định, đây nhất định là một ngụy O.

Omega chân chính giá trị thành phối ngẫu cực cao, có không ít người sẽ ngụy trang thành Omega để giành ích lợi, ở trong pháp quy là hành vi lừa gạt cực kỳ nghiêm trọng.

Phối ngẫu là do hoàng đế ban cho Cố Quy, chọc thủng chuyện này cho Cố Quy biết, không chỉ có thể bán cho Cố Quy một cái nhân tình, ly gián quan hệ hai người kia, thậm chí còn có thể làm Cố Quy bởi vậy sinh ra hiềm khích với hoàng đế ……

Nhìn sắc mặt Cố Quy càng trầm, bộ trưởng bộ tài nguyên tinh cầu tính toán được mất rất nhanh, trong mắt lộ ra hy vọng đắc chí, vội vàng thò lại gần: “Cố nguyên soái ——”

Lời còn chưa dứt, một trận đau nhức đã hung hăng xuyên thấu xương bả vai hắn, đem cả người hắn đóng đinh trên mặt đất, cánh chim thiết phiến của chim ưng khổng lồ cứng rắn tráo tách ra bóng ma khổng lồ, móng vuốt sắt bén gắt gao bóp yết hầu hắn.

Lửa giận hỗn tạp cùng nỗi khϊếp sợ vẫn còn kích động không thôi, tiếng gầm rú vang bên tai, bụi đất quay cuồng tung bay bốn phía, uy áp cường hãn nháy mắt đem kho hàng cũ kỹ đập thành vụn. Tinh thần lực sinh ra kịch liệt chấn động có thể so với loại bạo hạch nhỏ, cư dân phụ cận đế đô đều bị chấn đến nhoáng lên, không ít người hốt hoảng chạy ra đầu đường gió lạnh lạnh thấu xương.

Bộ trưởng bộ tài nguyên tinh cầu nháy mắt im tiếng, lợi mõm củua chim ưng khổng lồ vô hạn áp gần, ẩn ẩn lộ ra sát khí băng hàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố · nổ mạnh · siêu uy phong · nguyên soái: Không nghe lời! Trộm uống thuốc dẫn dụ! Mang về phòng tối đánh mông……ヽ(#q 皿q)ノ

Lục · siêu ngoan · nhu nhược · say rượu · Trì Thu: o(*///▽///*)o

Cố Quy: Tức phụ tới xoa xoa chân bị bắt cóc vất vả muốn uống sữa bò ngọt ngào sao em ở chỗ này không cần đi lại để ta đi giúp em đánh chết nhân vật phản diện (((*°▽°*) 人 (^-^*)ノ