Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 91

Hoàng đế: “……”

Hoàng đế: “Nguyên soái các hạ, trước khi bắt đầu nghỉ phép, chúng ta có thể thảo luận một chút vấn đề có quan hệ với ngươi chính là người được chọn kế nhiệm hay không ——”

Cuộc gọi bang một tiếng cắt đứt, Cố Quy thuận tay lần thứ hai kéo hoàng đế vào sổ đen, nhân tiện cũng không trợ giúp được gì. Đem rất nhiều ý niệm nan giải nấn ná trong óc trục xuất ra ngoài, ánh mắt một lần nữa trở về trên thân ảnh đang cần cù chăm chỉ bận rộn kia.

Sau giờ ngọ(11-13h) độ ấm so với buổi tối hơi cao, nhưng ở bên ngoài lâu vẫn sẽ bị đông lạnh đến cả người thấu lạnh, càng đừng nói còn phải ngồi xổm trên mặt đất thời gian dài gieo giống.

Omega trẻ tuổi dường như không biết mệt mỏi nghiêm túc trồng trọt, huyết đằng ở bên cạnh người cậu ôn thuần cọ nhẹ, nhóm tiểu tròn tròn lông xù xù nhảy tới nhảy đi đánh đu ở trên thân, huyết đằng cũng không công kích, ngược lại khoan dung nhếch môi cong thành hình cung như đang cười hàm hậu.

Tiểu cầu lông chơi mệt rồi, rớt lăn ở trên đầu Lục Trì Thu, ngậm tóc của cậu muốn làm tổ. Lục Trì Thu cười khẽ, nhẹ nhàng tháo nó từ trên đầu xuống, một tay nhấn lên mặt đất một cái, liền mọc ra một đoàn cỏ mềm mại, chi chít thành cái ổ nhỏ thoải mái, để huyết đằng nâng lông xù xù đưa lên chạc cây.

Huyết đằng chăm chỉ vào vai thang máy thiên nhiên, ánh mặt trời hời hợt lười biếng xuyên thấu qua cành liễu mềm mại, chiếu lên hàm răng bén nhọn sáng lấp lánh.

Hình ảnh trên cùng cả tòa hoa viên bỗng mạc danh hài hòa một cách vi diệu.

Cố Quy đứng tại chỗ nhìn một hồi, trong mắt cũng không nhịn được lộ ra dáng cười nhu hòa, phóng nhẹ động tác vòng vèo đường cũ đi trở về xe huyền phù.

Tiểu thê tử muốn cho bản thân một kinh hỉ, chính mình không nên đánh vỡ một phần chờ mong ấm trướng mềm mại này.

Nguyên soái đế quốc trong lòng ngọt đến gần như tay chân lúng túng, một đường phóng nhẹ động tác lén trở về cửa, làm ra vẻ mới vừa về tới nhà đang muốn vào cửa, một ý niệm bỗng nhiên toát ra, không khỏi nhướng mày chậm lại bước chân.

Y che dấu đến cẩn thận như vậy, cư nhiên vẫn bị Lục Trì Thu phát hiện khiếu thẩm mỹ chân chính của y.

Nhất định là đệ nhất quân đoàn trưởng mật báo.

Tràn đầy tự tin đối với thủ đoạn che dấu của chính mình, nguyên soái kiên quyết không cho rằng bản thân xảy ra vấn đề, nhận định nhất định là do đệ nhất quân đoàn trưởng lập trường không kiên định, vi phạm hợp đồng đồng minh đạt thành giữa hai người, ở trên đường đi đón y đã nói thật với tiểu thê tử.

Trở về lại cấm đoán thêm ba ngày.

Nguyên soái thưởng phạt phân minh lãnh khốc mà nghĩ, để bước chân của mình kích phát gác cổng của biệt thự, không đi được bao nhiêu, đã bị tiếng chạy theo vô cùng cao hứng của tiểu thê tử nhét đầy cõi lòng.

Nguyên soái lãnh khốc nháy mắt bị hòa tan, cười mỉm mỉm mà kéo áo lông cừu dày đang mặc đem người bao lấy kín mít, cúi đầu ở trên khuôn mặt bị đông đến lạnh lẽo hôn một cái: “Lạnh hay không?”

Khẳng định là lạnh.

Nhiệt độ bên ngoài thật sự quá thấp, cái loại Alpha thể chất hơi yếu tỷ như hoàng đế đều sẽ chọn mặc đồ phòng hộ đặc chế mới ra cửa, Lục Trì Thu thì ngược lại chỉ mặc một kiện áo sơmi đơn bạc, còn bởi vì thời gian dài bận rộn, cổ tay áo cũng kéo lên, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo như sứ trắng tinh tế.

Áo sơmi hơi mỏng bị mồ hôi tẩm ướt, lại bị gió lạnh thổi trúng, cho dù nhiệt độ cùng tố chất thân thể của Lục Trì Thu hàng năm ổn định, cơ thể lạnh băng vẫn khiến nguyên soái hơi hơi đánh cái giật mình.

Hay là nên nhào qua đem người ôm về nhà.

Đối với sự mềm lòng nhất thời sinh ra của chính mình không tiếng động khiển trách, cánh tay Cố Quy nắm thật chặt, để độ ấm của mình truyền càng nhiều đến thân thể trong lòng ngực, đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên bị lòng bàn tay thấm lạnh mềm mại dán lên hốc mắt.

…… Có kinh hỉ.

Nhớ tới bộ dáng hứng thú bừng bừng của Lục Trì Thu mình trông thấy khi đó, dòng nước ấm ào ạt tràn qua ngực Cố Quy, nghe lời nhắm mắt lại theo động tác của cậu, mỉm cười nhẹ giọng: “Muốn cho ta xem cái gì?”

Lòng bàn tay hơi hơi dời đi, cành cây dày rộng mềm mại đảo mắt che lại đôi mắt.

Nhận thấy tinh thần lực bên người yên lặng bỗng nhảy nhót hoạt bát, Cố Quy nhịn không được mỉm cười, phối hợp mặc cho Lục Trì Thu hoàn toàn che lại hai mắt của mình. Vẫn có thể từ trong một mảnh hắc ám chuẩn xác ôm lấy vai lưng mảnh khảnh, tháo xuống áo khoác của mình, đem tiểu thê tử toàn bộ bao kín mít lại.

Nhiệt độ cơ thể chưa tán nhanh chóng được truyền qua, nhiễm một chút hương khí tuyết tùng lãnh đạm trên người nguyên soái, áo khoác dày dặn lại ấm áp giống như cái ôm, lòng ngực không hề phòng bị hoàn toàn rộng mở.

Lục Trì Thu từ trong cánh tay y ngẩng đầu, ý cười trong mắt nhoáng lên, giơ tay ôm lấy bả vai dày rộng, ở trên đôi mắt bị cành cây bao lại hôn hôn: “Đi cùng em.”

Nắm lấy lòng bàn tay tay đã nhanh chóng trở nên ấm áp. Nguyên soái đối với phán đoán của chính mình cực kỳ vừa lòng, cũng vững vàng mà bắt lấy nắm ngược lại cái tay kia, tinh thần hoàn toàn thả lỏng, mặc cho tiểu thê tử mang theo chính mình kéo về phía trước.

Sợ hãi đối với hắc ám, là di truyền cổ xưa xa xăm nhất cắm rễ ở trong gien và bản năng của nhân loại.

Mọi người sợ hãi hắc ám, kỳ thật là sợ hãi thứ đằng sau hắc ám. Thị giác bị chặn, rất dễ dàng khiến con người cảm thấy bất an, sẽ tự tìm kiếm cách để bảo vệ mình, sẽ nghĩ mọi cách thoát khỏi hoàn cảnh như vậy —— nhưng Cố Quy hiện tại, lại chỉ cảm thấy an bình.

Giống như là bôn ba trong một mảnh băng nguyên, gió tuyết lạnh thấu xương, lẻ loi độc hành. Y trước sau luôn lấy tư thái cường hãn bảo hộ đế quốc, vô luận là lúc nào, y luôn là một lưỡi dao sắc bén nhất kia.

Nhưng thứ dễ dàng bị tổn thương nhất, cũng đồng dạng là lưỡi dao.

Từ đó tới nay, y không cảm thấy mỏi mệt, cũng không có cách mỏi mệt.

Nhưng hiện tại phiến băng nguyên kia lại thay đổi. Có dây leo non mềm sinh cơ bừng bừng, có nước suối leng keng, có sắc vàng của ánh mặt trời theo phiến lá chảy xuống, có một bàn tay nắm lấy y——kéo y, đem y từ tinh hệ bên cạnh kéo trở về, dẫn y xuyên qua hắc ám, sau đó đến sống ở nơi sáng nhất.

Cảm giác đó khiến cho nguyên soái thiết huyết kiên nghị từ trước đến nay bỗng nhiên muốn rơi lệ.

“Được —— cẩn thận.”

Lục Trì Thu lôi kéo y đứng yên, lại cố ý cẩn thận dẫn y tránh đi một cái hố. Phất tay xua đi cành cây do tinh thần lực ngưng thành, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bị đôi mắt đỏ bừng bừng của nguyên soái làm giật mình.

Không khí lay động trong chớp mắt, lại yên lặng an tĩnh.

……Sao lại tháo ra rồi!

Nguyên soái muốn thừa dịp đôi mắt bị che lại để kim đậu đậu* khuôn mặt đỏ lên, tận lực nghiêm túc ho nhẹ một tiếng, uy nghiêm hít hít cái mũi: “…… Dị ứng.”

*Kim đậu đậu “Jindoudou”: có nghĩa là đứa trẻ khóc và rơi nước mắt. Nước mắt là một chất lỏng có tính axit yếu, trong suốt, không màu. Hầu hết các thành phần của nó là nước và chứa một lượng nhỏ muối vô cơ, protein, lysozyme, immunoglobulin A và các chất khác. Trong số đó, protein có thể làm giảm sức căng bề mặt của nước mắt, trong khi muối vô cơ có thể duy trì áp suất thẩm thấu nhất định, để nước mắt có thể phủ đều lên nhãn cầu, tạo thành một lớp màng trên bề mặt nhãn cầu, có thể làm ẩm nhãn cầu và cải thiện tính chất quang học của giác mạc.

“Loại này sẽ dị ứng sao? Lần sau ta đổi loại khác……”

Tình trạng dị ứng với thực vật quả thật thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, loại cây này có mục đích dưỡng thần, Lục Đăng vốn còn tính toán để ái nhân thoạt nhìn rất khẩn trương thả lỏng lại, lại không nghĩ rằng nguyên soái thân kiện thể cường không thể quăng ngã không thể bị đánh cư nhiên dị ứng với duy nhất lại thức vật này.

Dị ứng có lớn có nhỏ, hơn phân nửa đều không bao lâu liền hết, nhưng cũng khó tránh khỏi phải chịu một trận vừa đau vừa ngứa, bị gió lạnh thổi trúng có thể sẽ càng khó chịu.

Hoàn toàn không suy xét đến khả năng nguyên soái khóc nhè, Lục Đăng nghiêm túc lên, lại đổi thành loại thảo dược chuyên dùng kháng dị ứng xoa nhẹ trong lòng bàn tay, ôm lấy vai lưng căng chặt của nguyên soái, đầu ngón tay dính chất lỏng thoa lên: “Lại đắp một chút.”

Một lời nói dối luôn luôn phải dùng một trăm lời nói dối để che dấu, nguyên soái kiên quyết không thừa nhận bản thân bỗng nhiên mít ướt vẫn như cũ banh chặt thân thể, phối hợp trị liệu mà nhắm mắt lại.

……

Trong một mảnh bóng đêm, độ ấm nóng hầm hập bỗng nhiên phủ lên.

Tạo hình tuần tra tinh tế chuyên dụng đẹp trai của nguyên soái đế quốc bị tiểu Omega mặc áo lông cừu dày rộng dễ dàng phất lên, đem hai người đồng loạt bao lại, thân thể vô hạn mềm mại dán dựa lên ngực.

Đầu ngón tay phiếm hương khí thực vật tươi mát dính chất lỏng, tinh tế bôi trên đôi mắt khép lại của y.

Ngẫu nhiên còn sẽ không cẩn thận nhẹ nhàng cọ một chút ở trên lông mi.

Lực đạo mềm mại lướt qua lông mi, lại vội vàng cẩn thận mà dậm dậm giúp y. Dòng khí thanh nhuận phất qua, cho dù nguyên soái nhắm mắt lại, cũng vẫn đoán ra được tiểu thê tử của y đang làm cái gì.

Dòng điện rất nhỏ liền theo xương sống lưng nhảy lên, đánh ra một chuỗi pháo hoa nhỏ, kêu vang đồm độp trong lòng, nửa thân mình đều theo đó ẩn ẩn tê dại.

Nguyên soái ho nhẹ một tiếng, gian nan mà thay đổi tư thế.

Vì phối hợp với thiết lập của Omega, chiều cao của Lục Trì Thu muốn lùn hơn so với trán của nguyên soái một ít, muốn tận lực nhìn thẳng để thấy rõ ràng, không thể không khiển chân vịn chặt bờ vai của y. Đang nghiêm túc thổi khí, để cho nước thuốc nhanh thấm một chút, chân cong bỗng nhiên bị lực đạo kiên cường dẻo dai vững vàng tóm được, dưới chân trống rỗng, thân thể đã bị ôm lên toàn bộ.

Cố Quy mở mắt ra, cúi đầu đem tiểu thê tử toàn bộ hảo hảo đặt trong ánh mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu: “Ta không sao.”

Nói tốt liền tốt.

Tố chất thân thể cấp SSS chính là cường hãn như vậy.

Tuy rằng cũng là thế giới tinh tế, cường độ tố chất thân thể cụ thể ở mỗi một thế giới vẫn đều có thiết lập bất đồng, cho dù đôi mắt nguyên soái đang dị ứng nhắm lại mở ra lập tức tốt lên cũng hoàn toàn không kỳ quái.

Lục Trì Thu lại gần nhìn kỹ, xác nhận cặp mắt kia xác thật không còn đỏ lên, an tâm nhẹ nhõm cong mặt mày, vớ lấy tay y kéo lại: “Kinh hỉ……”

“Ta nhìn xem.”

Nhìn thấy tinh quang trong trẻo lóe lên trong mắt đen nhu nhuận của tiểu thê tử, Cố Quy nhịn không được mỉm cười, sủng nịnh mà cọ cọ tóc cậu, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt cậu.

Có lẽ là một sân huyết đằng, cùng các loại động thực vật khác vẻ ngoài thanh tú hoà thuận vui vẻ sinh hoạt ở bên nhau, còn đắp ổ ngủ nhỏ cho tiểu câu lông.

Chim ưng tinh thần lực khổng lồ của y còn không có chỗ để ngủ.

Ngẫu nhiên thả ra cũng chỉ có thể vô cùng đáng thương ngồi xổm trên nóc nhà, cảm thụ của tinh thần lực cùng thân thể hoàn toàn liên thông, nguyên soái tự mình cũng chỉ có thể cả đêm cắn răng chịu đựng, ở trong ổ chăn ấm hồ hồ bị gió đông lạnh thấu xương thổi đến run thành một con phế ưng.

Rõ ràng tạo hình tinh thần lực của y cùng tiểu cầu lông này rốt cuộc cũng không phải quan trong như nhau, nguyên soái rất hiểu chuyện không ghen ghét, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một tia hâm mộ vi diệu.

Ổ tiểu thê tử tự tay làm, tinh thần lực cùng bản thể là cùng cảm giác……

—— Kiên quyết không thể làm tiểu thê tử lòng tràn đầy chờ mong thất vọng, nguyên soái trước đó đã nhìn lén kinh hỉ tinh thần phấn chấn, đang chuẩn bị đối với một sân huyết đằng non mềm đáng yêu lộ ra một cái kinh hô thật lớn, ánh mắt lại bỗng nhiên ở ngưng trụ ở trên cảnh tượng trước mắt.

Tạo hình thực vật tiêu hao thấp hơn động vật, nếu là chủ nhân tinh thần lực tâm huyết dâng trào, thậm chí có thể tay không làm ra một mảnh rừng muốn ở lại bao lâu liền ở lại bấy lâu.

Cho nên Cố Quy cũng không ngoài ý muốn nếu Lục Trì Thu đem nhà biến thành một mảnh rừng huyết đằng.

Nhưng y lại không nghĩ tới —— cư nhiên sẽ nhìn thấy tình cảnh trước mắt.

Huyết đằng vốn tự do vũ động ở dưới sự xúc phát của chủ nhân, đồng tâm hiệp lực đan vào nhau, thân đằng thắt nút chặt chẽ rắn chắc đến gần như kim loại phiếm ánh sáng, bện vào nhau, quấn quanh lưu luyến, đem toàn bộ biệt thự bao phủ lại.

Một cái tổ chim cực đại, có thể che mưa chắn gió, xinh đẹp tinh xảo lại cực kỳ kiên cố rắn chắc, được đặt ở trên đỉnh cao nhất của biệt thự.

“Nhà…… Tôi đã thu thập tốt.”

Âm thanh Lục Trì Thu vang lên ở bên tai, nhẹ nhàng chậm chạp, cất giấu một chút chờ mong nhỏ bé không dễ phát hiện.

Tay ôm lấy cổ nắm thật chặt, gương mặt dưới sự bao bọc của áo lông cừu đã ấm áp không ít dán lên cổ khiến nguyên soái hơi giật mình.

“Pải luôn trở về, được không?”

Tay nguyên soái run lên, theo bản năng ngừng hô hấp lại.

Nguyên soái nói không nên lời.

Nguyên soái dị ứng.

Cái loại cảm nhận trước nay chưa từng có, bị người dùng nhiệt huyết ấm áp phủng ở trên đầu quả tim, vô luận làm gì cũng không cần lo lắng sẽ đánh mất hay rời đi, vui sướиɠ mãnh liệt lại nóng bỏng. Từ đáy lòng phun trào dâng lên, nóng đến mức y có chút chân tay luống cuống.

Y cho rằng y đã có đủ kinh hỉ.

Nguyên soái căng chặt như cây gậy sắt, đấu tranh lần cuối cùng trước khi biến thành suối phun hình người.

……

Cố Quy không nói lời nào, Lục Đăng cũng ẩn ẩn sinh ra chút lo lắng.

Cậu không lo lắng nguyên soái đế quốc trăm công ngàn việc sẽ trầm mê quân vụ không trở về nhà, chỉ là sẽ lo lắng Cố Quy ở một khắc nào đó có thể lại lần nữa lựa chọn vì đế quốc mà một mình hy sinh hay không —— cho nên cậu mới có thể thà rằng mạo hiểm nguy cơ bại lộ thân phận, cũng cố tình muốn khiến cho Cố Quy biết thực lực chân chính của cậu.

Cậu cũng không phải muốn ngăn Cố Quy làm nguyên soái bảo hộ đế quốc, cậu chỉ là hy vọng Cố Quy ở thời điểm chấp hành một phần trách nhiệm này, có thể mang cậu theo cùng đi.

Đây là quê hương và quốc gia của Cố Quy, cậu nguyện ý giúp đối phương đi bảo hộ nó.

Cậu chỉ là muốn Cố Quy về nhà.

Nhà của bọn họ.

Ý niệm như vậy có thể bị coi là yếu đuối, đối với nguyên soái đem bản thân rèn thành lưỡi dao sắc bén mà nói, ít nhiều vẫn có chút không thích hợp.

Ái nhân của cậu cho dù ở trong rất nhiều thế giới đều bởi vì số liệu thiết lập tạo thêm ảnh hưởng, tính cách biểu lộ ra cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng đồ vật có chút cắm rễ với bản tâm vẫn sẽ không thay đổi.

—— Tỷ như cố chấp một khi đã quyết định liền không thể dễ dàng bị dao động, tỷ như đối với nhân tính gần như vô tư tín nhiệm, tỷ như tính tình thậm chí ở trong cái nhìn của người khác là có chút ngớ ngẩn, cho dù bị vận mệnh tra tấn rơi xuống vũng bùn, nhưng vẫn như cũ đυ.ng phải tường cũng không biết quay đầu lại.

Cho nên cậu cho dù đã nghĩ qua tất cả phương thức để đối phó với vấn đề, cũng vẫn như cũ khó có thể bảo đảm, khi Cố Quy mỗi lần đối mặt với sinh tử có thể đưa ra lựa chọn, không mạnh mẽ đem cậu nhét vào khoang thoát hiểm ném trở về, sau đó một mình làm con mồi tiến vào thú triều cuồng bạo đủ để xé nát hết thảy hay không.

Đối với Cố Quy nói, có lẽ còn có rất nhiều chuyện so với về nhà càng quan trọng hơn.

Tỷ như chiến tranh, tỷ như quân đội, tỷ như đế quốc, thậm chí tỷ như an nguy của cậu.

Suy nghĩ của hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, trong lúc Lục Đăng thực gian nan khổ cực nghĩ có nên thật sự dựa theo kiến nghị của đệ nhất quân đoàn trưởng cấp ra, cùng ái nhân tiến hành thêm một bước hiệp thương hữu hảo hay không, nguyên soái rốt cuộc không còn đơ ra nữa.

Cánh tay cường hãn hữu lực gắt gao đem thân thể mềm mại ủng vào trong lòng ngực, hai người dưới chân nháy mắt đằng khởi cơn lốc.

Chim ưng tinh thần lực khổng lồ oa oa khóc lóc thuận gió bay lên, triển khai hai cánh như đao như sắt, chịu tải hai người xông thẳng về phía chân trời, xoay nửa vòng, vững vàng dừng ở trên cái tổ mới vừa bị đáp tốt bằng huyết đằng kia.

Lục Đăng còn cố ý trải một tầng cỏ khô mềm mại, thật dày ở bên trong.

Cố Quy gắt gao ôm cậu.

Không có ai không muốn dừng lại, không có bất luận kẻ nào —— nếu một người nào đó không dừng lại, đơn giản là bởi vì hắn tạm thời còn chưa tìm được một mảnh trời nhỏ có thể bỏ neo kia.

Cũng chỉ là như thế này mà thôi.

Chim ưng khổng lồ đưa bọn họ đặt ở trong tổ, hai cánh chặt chẽ che chở toàn bộ sào huyệt, ngăn cách gió lạnh thấu xương, ngăn cách phong sương như tuyết kiếm. Cố Quy ở trong một mảnh bóng tối yên tĩnh ấm áp thật sâu hôn xuống, Lục Trì Thu ngửa đầu đáp lại, lại nếm tới rồi một mảnh lạnh băng.

“Có nặng lắm không ——”

Trong lòng sinh ra chút lo lắng, Lục Trì Thu cầm cánh tay y, thoáng kéo ra khoảng cách.

Cư nhiên khóc đến lợi hại như vậy, nguyên soái hẳn là không dị ứng với huyết đằng, nếu là dị ứng với cỏ khô, phải lại đổi một loại……

Cố Quy không cho cậu thời gian tiếp tục mở miệng, thậm chí không cho cậu cơ hội lo lắng chọn loại cỏ khô nào thích hợp. Nụ hôn thâm triệt kịch liệt như bão tố rơi xuống đi, lại ở trong môi răng mềm mại an tĩnh như dòng nước thâm.

Lúc này đây, Cố Quy vẫn luôn đem tiểu thê tử trong lòng ngực hôn đến thở không nổi, mới rốt cuộc lui về phía sau.

Khi tố chất thân thể tương đương nhau, quyết định thắng bại liền biến thành kỹ năng hôn khác biệt.

Nguyên soái nhanh chóng học đi đôi với hành thoáng triệt lui về phía sau, đem ái nhân thở hổn hển dồn dập ôm ở trong cánh tay, cái hôn mịn mềm nhẹ đến giông như là tinh quang một lần nữa nhu hòa rơi xuống đi.

Lông nhung tơ mềm mại dưới đôi cánh khép lại của chim ưng khổng lồ bị y không chút nào bủn xỉn kéo xuống dưới một đống, lót bên dưới Lục Trì Thu đến hoàn toàn thoải mái, giơ tay mềm nhẹ cởi ra áo sơmi: “Ta về nhà, nhất định về.”

Cố Quy thở sâu, không biết nên tiếp tục hướng tiểu thê tử của y bảo đảm như thế nào, môi răng chạm chạm đánh cái run, lại dùng một bàn tay nâng lên khuôn mặt của Lục Trì Thu, ánh mắt ngưng chú lọt vào cặp mắt đen bóng nhu nhuận kia.

Có rất nhiều chuyện với y mà nói đều rất quan trọng.

Trách nhiệm, vinh dự, sứ mệnh, đế quốc, bảo hộ. Y là nguyên soái của đế quốc, là lãnh tụ quân đội, là thần được dân chúng ký thác tin tưởng cùng bảo hộ. Y sẽ đem những điều đó đều kiên trì xuống, sẽ gánh vác trách nhiệm nên thuộc về y, sẽ dùng huyết nhục thậm chí sinh mệnh của y, vì quê hương của y bày ra một đạo phòng tuyến kiên cố.

Nhưng y cũng là Cố Quy.

Y có cậu, thứ y coi trọng nhất.

Cố Quy nhấp chặt khóe môi, cảm thấy chính mình nên làm giống như những giáo trình đó đã nhìn thấy, nói ra chút lời ngon tiếng ngọt cảm động, trình bày những cảm nhận của mình.

Tuy rằng này đối với đế quốc nguyên soái mà nói là khiêu chiến cực kỳ gian khổ, nhưng y vẫn như cũ quyết định muốn đích thân đi làm —— đây là tiểu thê tử của y, thứ những cặp đôi khác nên có, tiểu thê tử của y cũng đều không thể thiếu.

Như là cảm giác được nổi khổ của y, Lục Trì Thu an an tĩnh tĩnh mà nhìn y, mắt chứa toàn bộ ngân hà.

“Trì Thu.”

Lòng bàn tay Cố Quy giật giật, đầu ngón tay thô ráp lần đầu tiên yên tâm xoa hàng mày cùng lông mi xinh đẹp, đồng tử thâm triệt lọt vào bên trong cặp mắt đen kia.

“Ta có thể vĩnh viễn cũng không có biện pháp —— ta không thể từ bỏ trách nhiệm của ta. Đây là tinh cầu sinh ra ta, có vô số cặp vợ chồng, người lớn cùng hài tử, bọn họ đang chờ ta đi bảo hộ…… Nhưng em và nó quan trọng như nhau. Hoàn toàn giống nhau.”

Cố Quy ngưng chú nhìn cậu, hít vào một hơi thật sâu, gian nan tổ chức từ ngữ.

“Trong một tinh hệ, các hành tinh quay quanh, và bị hằng tinh trung tâm trói buộc, ngay cả khi nó đi xa hơn, nó vẫn sẽ trở về —— ta đã từng suy nghĩ, như vậy không nên gọi là trói buộc.”

Lực vạn vật hấp dẫn lớn hay nhỏ, là do trọng lực tới quyết định. *

Hành tinh sở dĩ nguyện ý trở về, là bởi vì viên tinh cầu trung tâm kia, đối với nó mà nói thật ra rất trọng yếu, quan trọng đến mức nó không thể kháng cự lực hấp dẫn cường hãn như vậy.

Quan trọng đến cho dù khoảng cách ngắn ngủi do bất khả kháng mà bị kéo xa, đảo mắt cũng sẽ lại dùng hết toàn lực kéo trở về.

Vĩnh sinh vĩnh thế. (trọn đời trọn kiếp)

Lục Trì Thu ngửa đầu nhìn y, trong mắt sáng lên tinh quang.

Rốt cuộc đem lời muốn nói diễn đạt hoàn chỉnh, Cố Quy thở phào, nhìn chăm chú ái nhân đông đầy ý cười, cúi người phủ xuống, hoàn toàn đem người ôm chặt.

55 ngày tính cái gì.

Bọn họ còn muốn ở bên nhau 55 thế kỷ lâu như vậy.

Lâu đến tinh quang tàn lụi, ngân hà rơi rụng, lâu đến lúc ánh sáng cuối cùng đọng lại ở vũ trụ, ở trên đuôi mỗi một viên sao băng xẹt qua, đều khắc lên tình yêu của bọn họ.

Quang não tích một tiếng vang lên, một cái tên là “Ta không phải hoàng đế” phát tới lời mời bạn tốt, cũng chủ động viết ở trong ghi chú cung cấp một rương dung dịch uống Shenbao*, bị nguyên soái lãnh khốc mà kéo vào sổ đen.

*Shenbao: một loại thuốc của TQ xét nghiệm chức năng đã xác nhận rằng sản phẩm này có tác dụng chống mệt mỏi và điều hòa miễn dịch, có thể loại bỏ mệt mỏi và tăng cường thể lực. Sau khi thử nghiệm, sản phẩm này không chứa hormone và chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

……

Phòng tạm giam quân bộ.

Đệ nhất quân đoàn trưởng cuối cùng cũng thoát khỏi dinh thự nguyên soái ban cho đang hạnh phúc mà làm ổ ở trong phòng tạm giam ba mét vuông, thích ý mà lăn qua lại, cửa bỗng nhiên truyền đến mơ hồ tiếng bước chân.

Trước mặt người ngoài phải lãnh khốc.

Đệ nhất quân đoàn trưởng nhớ kỹ lời dạy bảo của nguyên soái nháy mắt sắc mặt lãnh đạm lên, trầm ổn mà khôi phục tư thái ngồi quỳ, đem quân phục trên người chải vuốt lại phẳng phiu, vị khách không mời mà đến ngoài cửa vừa lúc mở cửa hiện thân.

“Lập công lớn, cứu mệnh Cố Quy, trái ngược cư nhiên không thể hiểu vì sao bị cấm đoán, tư vị có phải không được dễ chịu đúng không?”

Người tới ngữ khí nghiêm túc, trên mặt mang theo đặc thù có định liệu trước của chính khách, tự phụ trên cao nhìn xuống hắn duỗi tay.

“Ta là tới tìm ngươi để hợp tác, nghe lời một chút, sự thành là có thể thả ngươi về nhà —— ngươi tên là gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên · máy phun nước hình người · lãnh khốc · không phải mít ướt là dị ứng · quên bánh kem · soái: Ô ô ô ô ô ô ô tức phụ của ta ô ô ô ô ô ô ô đặc biệt ngoan oa oa oa oa oa q□q

Nhân vật · nhốt lại · siêu vui vẻ · không không không không muốn về nhà ·chính: Ta…… Tên gọi là gì ⊙▽⊙

# Nói như vậy #

# Ý là gì#

# Hả#