Nguyên soái ở dưới tình huống tình báo sai lầm trầm trọng, tin tức không thể kết nối, bị nhốt một mình lẻ loi trong đàn băng giáp thú, bình an mà về tới đế quốc y bảo hộ.
Nhìn đến một thân cơ giáp đen thuần vết thương chồng chất, hung hãn mà dữ tợn xuất hiện ở phía chân trời âm u kia, toàn bộ đế quốc đang tuyệt vọng đều thanh tỉnh, lâm vào mừng như điên khó có thể khống chế.
Một ngày trước, chính phủ đã phát ra báo động cấp bậc cao nhất, thú triều băng giáp thú quy mô lớn hơn trước đó rất nhiều sắp xâm lấn, sẽ trở thành nguy cơ trí mạng nhất đế quốc từng gặp phải trong vòng 300 năm.
Nguy cơ cùng báo động đồng thời được tuyên bố, còn có thông tin nguyên soái do tình báo sai lầm trước mắt tự thân đi tra xét, mất liên lạc tình huống không rõ.
Hoàng đế tức giận, quan viên cung cấp tình báo sai bị cắt chức điều tra, nhưng vẫn như cũ không thể áp chế quân tâm di động, dân chúng sớm đã hoảng sợ loạn thành một đoàn.
Băng giáp thú chịu được rét, sức mạnh cũng có thuộc tính lạnh. Thân thể chúng cực kỳ cứng rắn, trừ bỏ một khoảng to bằng bàn tay dưới bụng là mềm mại toàn thân đều bị giáp cứng bao bọc, thậm chí có thể dễ dàng bỏ qua pháo siêu hạt oanh kích trong khoảng cách gần. Hơn nữa phản ứng nhanh nhẹn, thường thành đàn xuất động, là dị thú khủng bố khiến người sợ hãi nhất.
Vào một lần thú triều băng giáp thú loại nhỏ đột kích, khiến cho quân bộ thiệt hại hơn phân nửa, nguyên soái cũng bị trọng thương, hôn mê một tuần mới khôi phục ý thức.
Lúc này trước quy mô siêu lớn, vé tàu thuyền tinh tế đảo mắt bị tranh mua không còn, dân chúng không có năng lực thoát khỏi tinh cầu nôn nóng suốt đêm, lâm vào nỗi tuyệt vọng khủng hoảng vô tận.
——Thế nhưng ở ngay lúc này, nguyên soái mất liên lạc lại trở lại.
Không chỉ trở lại, thậm chí còn lấy tư thái cường hãn không thể kháng cự, chặt chẽ bảo vệ phương hướng vùng trời quốc gia mà dị thú có khả năng sẽ đột kích.
Cơ giáp đen thuần ngày xưa có thể dễ dàng đem tiểu hài tử dọa khóc, lúc này đây lại thành hy vọng trong mắt vô số người. Mọi người điên cuồng mà tuôn ra đầu đường, nhảy lên hoan hô, tận lực muốn cho nguyên soái của bọn họ nhìn thấy tha thiết chờ mong phía dưới.
Cố Quy đứng ở trước cửa sổ theo dõi.
Khủng hoảng như vậy kỳ thật là có chút làm quá lên —— băng giáp thú tuy rằng cường hãn, nhưng cũng không phải không có nhược điểm, lại không thích đào động dưới mặt đất sống. Chỉ cần trốn vào trong l*иg phòng hồ, nhiều nhất trong thú triều tổn thất thảm trọng chút, còn không đến mức như tai họa ngập đầu.
Nhìn qua giống như là có người cố tình kích động.
Trước dùng tình báo giả làm y thân lâm hiểm địa, lại công bố cho quân đội cùng dân chúng cái tin tức tàn khốc này, vào thời điểm khủng hoảng của tất cả mọi người đã tới đỉnh điểm, không thể nghi ngờ là lúc dễ dàng thay đổi quyền lợi nhất.
Đến nỗi tổn thất của dân chúng, số lượng thương vong, chiến tranh tốn kém, cũng không thèm tính vào trong.
Cho nên y thật sự không thích chính trị.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, Cố Quy quay người, hướng tiểu thê tử vừa tỉnh ngủ giang hai cánh tay, khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt nhu hòa thành hoà thuận vui vẻ ôn tồn: “Ngủ có ngon không?”
Lục Trì Thu mặt mày cong lên, bước chân nhẹ nhàng chạy tới, nhào vào l*иg ngực rộng mở của nguyên soái, cái trán nhẹ để ở cần cổ y.
Tuy rằng tình thế khẩn cấp, Cố Quy lại vẫn nhịn không được ý cười tràn ra, cúi đầu hôn hôn tóc của cậu, ôm người đặt ở trên ghế dựa an toàn đặc chế, ôn tồn cọ lên trán cậu: “Nghĩ kỹ rồi, nhất định phải đi theo ta?”
Ánh mắt Lục Trì Thu sáng lên, khóe môi nhếch lên, nâng cánh tay ôm lấy y: “Nghĩ kỹ rồi, không cho đi cùng liền làm ầm lên.”
Chiêu này là do đệ nhất quân đoàn trưởng trước khi bị đá về cơ giáp màu bạc trộm dạy cho cậu, còn thề son sắt nói cho cậu nguyên soái sợ nhất cái này, nếu không dùng tốt, liền dùng đầu lưỡi cuốn môi đối phương.
Mấy chữ cuối cùng bị hệ thống cưỡng chế tắt âm, vẫn là cậu nhìn khẩu hình mới mơ hồ đoán ra nội dung.
Cũng không biết đến tột cùng là có ý tứ gì.
Nhìn tiểu thê tử nghiêm trang nói muốn làm ầm ĩ, Cố Quy nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Ôm gương mặt cậu dán dán, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ.
Thú triều băng giáp thú đen nghìn nghịt, đã ẩn ẩn lộ ra bóng dáng phía chân trời.
Tâm phúc trong quân bộ thấy người một lần nữa nháy mắt phấn chấn, quét đi xu thế suy sụp trước đây, ngược lại phất lên chiến ý càng thêm kịch liệt kích động.
Dân chúng nhanh chóng bị di tản đến nơi ẩn núp, quân đoàn trưởng đồng thời đợi lệnh. Hơn hai mươi đài cơ giáp bay lên trời, ngăn ở tuyến đầu chiến tuyến, các quân đoàn thực hiên nhiệm vụ ở dưới mệnh lệnh sấm rền gió cuốn nguyên soái, miệng pháo tối om như rừng cây um tùm dựng thẳng lên.
Cơ giáp đen thuần mang theo một thân vết thương, kiêu ngạo mà trầm mặc thủ vững ở vị trí trước nhất, đem mọi người che ở phía sau.
Thú triều gào thét che rợp không trung.
Chiến đấu kịch liệt giằng co một ngày một đêm.
Đàn băng giáp thú đã đánh một trận bên ngoài tinh tế, thấy không thể chiếm được tiện nghi kỳ thật đã ẩn ẩn bắt đầu muốn rút lui.
Khu vực có thể cướp đoạt trong vũ trụ để sống còn rất nhiều, cho dù từ bỏ chỗ này, cũng vẫn có rất nhiều tinh cầu để chọn. Đối với băng giáp thú ở trên thượng tầng chuỗi thực vật mà nói, không nhất định sẽ chết dí ở cái tinh cầu được quái vật màu đen khổng lồ kia khăng khăng cản lại.
Huống chi còn có huyết đằng mở cái mồm to như bồn máu hù chết thú.
Nhưng viên tinh cầu này xác thật rất gần, thoạt nhìn thực thích hợp để sống, độ ấm thích hợp, lại có phong phú đồ ăn tài nguyên……
Đầu lĩnh cầm đầu băng giáp thú chuyển động tư duy hữu hạn, khó khăn châm chước đến tột cùng nên dẫn dắt đàn thú đi con đường nào, bỗng nhiên nhận thấy có cái bóng lướt qua đỉnh đầu.
Đầu lĩnh băng giáp thú theo bản năng ngẩng đầu, một cái mồm to như bồn máu dữ tợn mang theo một đoàn mosaic* lao xuống dưới, hữu hảo hướng nó mà vẫy vẫy phiến lá sắc nhọn đầy máu.
“Ngao ngao ngỗng ô ô kỉ ——!”
Đầu lĩnh băng giáp thú nước mắt bay tứ tung, thân hình chợt bắn ra xa, dẫn đầu mang theo toàn bộ tộc đàn, nhanh như chớp biến mất ở phía chân trời xa xôi.
Một khắc trước còn đang liều chết vật lộn, hai mươi quân đoàn trưởng làm tốt chuẩn bị tử chiến đến cùng, chần chờ dừng thao tác cơ giáp.
Trong chiến đấu trước kia, loại tình huống này xác thật gặp phải có xác suất cực thấp—— dị thú có trình độ trí lực so với nhân loại thấp hơn rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ bị các nhân tố khác hấp dẫn, đột ngột rời khỏi cuộc chiến. Có người đã đặc biệt làm nghiên cứu, có thể là bởi vì đồng loại triệu hoán, có thể là phát hiện con mồi hợp khẩu vị nhất, cũng có thể là bỗng nhiên thay đổi chủ ý, tính toán đi cướp đoạt nơi càng tốt làm tổ.
Bất luận là loại nào, đối với sinh vật trong vũ trụ tương đối ở trong thế yếu, chỉ nghĩ bảo vệ gia viên là nhân loại mà nói, đều là biến cố may mắn nhất.
Nguy cơ được trừ khử, khủng hoảng cũng theo đó tan đi.
Tuy rằng bởi vì phòng thủ hấp tấp, vẫn tạo thành tổn thất không nhỏ, thương vong tạo thành do thú triều cuồng bạo cũng có thể nói là thảm thiết. Nhưng đối với quân đội cùng dân chúng mà nói, kết quả như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với gia viên bị huỷ diệt.
Đội ngũ cơ giáp chiến thắng trở về, cũng thuận lý thành chương được hoàng đế tự mình dẫn đoàn hoan nghênh long trọng.
Tuy rằng thuận lợi may mắn mà sống tiếp, nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, nếu không phải nguyên soái kịp thời chạy về, bọn họ rất có thể ngảy cả hôm nay đều chống đỡ không nổi. Có thể ở trước lúc băng giáp thú thay đổi chủ ý rút lui, cũng đã bị thú triều hoàn toàn công hãm.
Nghĩ đến việc nghi ngờ thân phận của nguyên soái trước đó, có không ít người đều không nhịn được sinh ra áy náy mãnh liệt.
Khi nhận sự bảo hộ quá mức kiên cố dùy trì lâu dài, sự tồn tại của bản thân nó liền sẽ dần dần phai nhạt.
Hết thảy tựa hồ đều trở thành tập mãi thành quen. Vì thế trên dưới bắt đầu đồn đãi cùng dần dần kích động. Bất mãn, nghi ngờ, mâu thuẫn, tự hủy Trường Thành* —— đây là chuyện thường xuyên phát sinh trong lịch sử.
*Tự hủy Trường Thành: ý nói Vạn Lý Trường Thành, tự mình hủy diệt bức tường đã bảo vệ mình bấy lâu nay.
Nhưng ngay khi phân bảo hộ này suýt nữa thật sự biến mất một lần nữa, nguy cơ có thể nói là chỉ có đường chết theo đó mà đến, mọi người liền sẽ một lần nữa nhớ tới sự tất yếu của nó.
So sánh với sự tất yếu này, loại chuyện nguyên soái có phải Alpha hay không này, liền trở nên không còn quan trọng như trước.
Nói nữa, nguyên soái sao có thể không phải Alpha. Chưa gặp Omega thuần chủng rất được yêu thích Hoàng Thượng tứ hôn kia sao? Mỗi ngày đều yêu thích không buông tay mà gác ở trong ngực ôm, cố ý mua nhà mới còn không nói, ngay cả thời điểm chiến đấu cũng phải cùng mang theo trên người ——
Cùng nhau mang theo…… Bên người??
Omega suy nhược kiều quý không thể nào thừa nhận áp lực cường độ cao của cơ giáp, càng đừng nói cường độ chiến đấu kịch liệt như vậy, thân thể khi bị va chạm sẽ đương trường hỏng mất, thậm chí trực tiếp tử vong cũng nói không chừng.
Mọi người bỗng nhiên ý thức được cảm giác không đúng tới từ chỗ nào, sau một lúc lâu hai mặt nhìn nhau, tất cả ánh mắt ngạc nhiên đều tập trung, dừng ở trên người Omega thật giống như tay chân vô dụng bị nguyên soái ôm về nhà kia.
Vô luận nói từ bất luận góc độ gì, người kia nhìn qua là một Omega cực kỳ tiêu chuẩn. Ngũ quan mặt mày đều nhu hòa, eo mảnh khảnh đơn bạc, có vẻ nhu nhược lại an tĩnh, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, bị hơi thở thanh lãnh của nguyên soái bao vây lấy toàn bộ, trừ bỏ thật sự đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân tâm, nhìn qua lần đầu ngược cũng nhìn không ra có chỗ gì đặc biệt.
Hai tay của cậu chặt chẽ ôm cổ nguyên soái, tuy rằng không lộ mặt, lại dễ dàng nhìn ra được trạng huống thân thể rất tốt, không có chịu bất luận ảnh hưởng gì do cơ giáp cùng chiến đấu, còn rất có tinh thần cùng nguyên soái nói nhỏ.
Nguyên soái đi xuống cơ giáp, đi hai bước liền dừng lại. Ở trong vô số ánh mắt tha thiết hoặc kích động, hoặc khó lường kiêng kị, kiên nhẫn mà cúi đầu, cùng tiểu thê tử của y đầu chạm đầu.
Cameras phi hành trí tuệ nhân tạo cực cao kéo gần, cho hai người một cái miêu tả sườn mặt rõ ràng, ngay cả lời hai người nói chuyện với nhau cũng mơ hồ đứt quãng truyền đến từ nghi thức hoan nghênh phát sóng trực tiếp bị gián đoạn.
“Phạt nặng……”
“Để nhớ lâu…… Nguy hiểm. Liền nhốt một ngày, cho em lên Tinh Võng, điều hòa mở 22 độ, có thể đắp chăn bông, uống sữa bò nóng……”
“Chính là chim nhỏ ——”
“Chim nhỏ vẫn để em uy, chút nữa đi mua bánh kem socola, mua ba cái. Ngày mai ta không đi làm, bồi em ở phòng tối……”
Mạo hiểm tiểu tâm tâm phi hành cameras màn hình tức thì tối sầm, đối với nguyên soái đầu một đốn bạo chùy, hình ảnh cũng tùy theo gián đoạn.
Dân chúng đang nghĩ lại:……
Nguyên soái bọn họ chắc chắn là Alpha.
Cái loại phong hỏa hí chư hầu* này.
*Phong hỏa hí chư hầu: Ngày xưa Chu U Vương si mê nàng Bao Tự, nhưng từ ngày vào cung Bao Tự luôn tỏ ra buồn bã, vì muốn khiến mĩ nhân cười Chu U Vương đã treo thưởng ngàn lượng vàng cho ai có thể làm Bao Tự cười. Một kẻ gọi là Quắc Thanh Phụ đã nghĩ ra một kế, chính là đốt 20 Phong Hỏa đài – nếu quân Khuyển Nhung tấn công thì các đài đốt khói lửa truyền tin báo động cho các nước chư hầu, để họ mang quân tới cứu viện. Quắc Thạch Phụ nói với Chu U Vương cho đốt các đài lửa lên để quân chư hầu kéo tới, Bao Tự thấy quân chư hầu mắc lừa kéo tới thì nhất định là sẽ bật cười. Chu U Vương làm theo. Các nước chư hầu gần đó tưởng rằng quân Khuyển Nhung kéo đến, vội vàng mang quân tới cứu. Không ngờ khi tới nơi chỉ thấy trên núi đang đàn sáo vang lừng, còn U Vương cử người ra bảo các nước chư hầu quay về. Các nước chư hầu thấy mình bị đem ra làm trò đùa, đều rất tức giận dẫn quân về. Bao Tự thấy dưới chân núi Ly Sơn ồn ào binh mã, quả nhiên thích thú, cười khanh khách. U Vương thấy Bao Tự khi cười lại càng xinh đẹp, liền thưởng cho Quắc Thạch Phụ một ngàn lạng vàng. Câu chuyện này về sau được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯), nổi danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về “mối họa hồng nhan”, khi quân vương vì ham mê nữ sắc mà làm mất nước.
Màn hình trực tiếp cuộc tranh luận nho nhỏ của nguyên soái phu nhân cùng nguyên soái mặt pi một tiếng tối đen, cameras phi hành không vì sao bị nguyên soái tập kích bắt, bị nhổ nguồn điện ném vào phòng chứa đồ, lại thay một cái cameras biết giữ khuôn phép thành thật tiếp tục tiếp sóng.
Nguyên soái hống xong tiểu thê tử nét mặt toả sáng, ánh mắt nhấp nháy đón nhận nghi thức của hoàng đế, vạn dân hoan hô, quân đội đế quốc lại một lần nữa bảo hộ thành công tinh cầu cùng người nhà.
……
Không khí trong quân bộ, ngược lại không có vui sướиɠ cùng nhiệt liệt của bên ngoài.
“Chúng tôi nhận được tin báo nặc danh, nguyên soái các hạ. Phu nhân của ngài ở văn phòng tay không ấn nát một cái bàn làm việc, hơn nữa còn hϊếp bức thuộc hạ cửa ngài ở dưới tình huống không có điều lệnh khởi động cơ giáp, suýt nữa tạo thành hỗn loạn cùng khủng hoảng cực lớn, ảnh hưởng cực đoan ác liệt.”
Bộ trưởng giám sát thần sắc lãnh đạm, ánh mắt nghiêm khắc dừng ở trên người Omega trẻ mới tuổi vừa được Cố Quy ôm trở về.
“Chúng ta có điều kiện hoài nghi thân phận thật của cậu ta, hơn nữa cần phải đem cậu ta mang đi điều tra, hy vọng ngài có thể phối hợp.”
Từ lúc bắt đầu liền đã đoán được trước, Lục Đăng cũng không thấy ngoài ý muốn. Nhấp khóe môi ngồi dậy, chuẩn bị đi theo đội duy trì trật tự rời đi, lại chợt bị cánh tay phía sau thêm lực đạo ngăn lại.
“Đó là do hậu cần ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thứ này nhấn một cái liền vỡ, cùng phu nhân của ta có quan hệ gì?”
Cố Quy không cho là đúng mà nhướng mày, thuận tay lại gõ nát một cái bàn. Kéo hai tay Lục Trì Thu qua tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác nhận không có vết thương mới yên tâm, lại vẫn phủng đến bên môi cẩn thận thổi thổi: “Dùng chỗ nào ấn, có đau không?”
Lục Đăng hơi giật mình, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của y, lại bị đồng tử ôn nhu thâm triệt bao vây, kéo cùng chìm vào đáy mắt sâu thẩm.
Đầu quả tim nhu nhu nhuyễn nhuyễn đẩy ra một tia sóng gợn, Lục Trì Thu nhấp khóe môi, cong mặt mày nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Quang mang sáng ngời an tĩnh ôn nhuận xuyên qua cửa sổ, theo tươi cười không thèm che dấu mà tràn ra của tiểu thê tử, ý cười trong mắt Cố Quy càng đậm, bấm tay điểm điểm chóp mũi cậu: “Chuyện đệ nhất quân đoàn trưởng, là do hắn rèn luyện quá sơ suất mới có thể bị người khác hϊếp bức, ta đã cấm đoán hắn, để hắn hảo hảo thức tỉnh.”
“Nguyên soái các hạ!”
Bộ trưởng giám sát không có tâm tư đánh Thái Cực cùng y, cắn răng tiến lên một bước: “Hy vọng ngài có thể ý thức được trình độ nghiêm trọng cùng ác liệt của chuyện này! Cậu ta có thể căn bản không phải là Omega, cậu ta——”
“Em ấy là thê tử của ta, em ấy có phải Omega hay không, còn cần ngươi tới nói cho ta?”
Đáy mắt Cố Quy xẹt qua tia sắc bén, một tay che chở Lục Trì Thu, phóng thích tinh thần lực, cự điêu hung hãn nháy mắt đem giám sát bộ trưởng đánh gục trên mặt đất, móng vuốt sắc nhọn chặt chẽ chế trụ hắn.
“Không ai quy định chỉ có Alpha mới có thể sống! Ta không tranh với các ngươi, các ngươi tính toán như thế nào, âm thầm ngáng chân ta như thế nào đều không sao. Nhưng nếu muốn đem chủ ý đánh tới trên người em ấy, ta không ngại cho lũ Alpha các ngươi, nếm thử tư vị làm Omega ……”
Hàn mang chợt lóe dưới đáy mắt y, sát khí không chút nào che dấu mà phun trào: “Nhớ kỹ chưa?”
Bộ trưởng giám sát bị sắc nhọn ưng trảo chặt chẽ ấn, căn bản không dám lại mở miệng, sợ tới mức cả người run thành một đoàn.
Ánh mắt Cố Quy rơi xuống, đem người bế lên tới, mới đứng lên, rồi lại bị thân ảnh ngoài cửa chặn đường đi.
“Bệ hạ, hy vọng ngươi không phải tới để nói chuyện này.”
Chỉ muốn cùng tiểu thê tử của mình về nhà yên phận trong phòng tối, cũng không biết vì sao lại khó như vậy.
Cố Quy ôm tiểu thê tử trong lòng ngực, nhìn hoàng đế trước mặt, đỉnh mày nhíu chặt ánh mắt nghi ngờ: “Hiện tại là thời gian tan tầm, ta phải về nhà.”
“Ngươi để ta mang về làm kiểm tra trước ——nghiên cứu một chút! Ai nói thời gian thử việc một tháng? Không phải rất cảm tạ hảo ý của ta nhưng không nghĩ sẽ thành gia sao?”
Hoàng đế cùng Cố Quy là đồng học khi là thiếu niên, giao tình cùng nhau trèo tường lên cây đào trứng chim, thấy sắc mặt y âm trầm, liền nhịn không được bĩu môi: “Không muốn thành gia còn đem người mang về nhà, đem người ta nhốt trong phòng tối giống như ngươi, liền thật có thể đánh dấu cho người ta ——”
Hắn nói mới nói đến một nửa, đã bị một cánh của con ưng khổng lồ bằng tinh thần lực của Cố Quy bưng kín miệng.
Những người này một người so với một người càng phiền người.
Tiểu thê tử nhà mình rõ ràng ngăn cơn sóng dữ, thời khắc nguy hiểm bình tĩnh quyết đoán ra tay kịp thời, không chỉ cứu mình một mạng, cũng cứu vớt toàn bộ đế quốc lâm vào hiểm cảnh. Những người này cố tình bắt lấy việc nhỏ như một cái bàn không cẩn thận bị ấn nát, đem một quân đoàn trưởng đánh đến kêu cha gọi mẹ giao ra cơ giáp, lại dùng tiểu thanh đằng non mềm xanh biếc dọa chạy một đám băng giáp thú râu ria không bỏ.
Tên hỗn đản hoàng đế này thậm chí còn cho tiểu thê tử của y dùng thuốc ức chế thương tổn thân thể!
Mắt Cố Quy càng âm trầm, đem người che chở càng sâu trong lòng ngực. Hơi hơi trầm ngâm, đơn giản click mở quang não lấy ra giấy ghi chú, lưu loát viết xuống mấy hàng chữ, quăng vào trong lòng ngực hoàng đế.
“Cái —— thứ gì?”
Hoàng đế cũng chỉ đơn thuần muốn nhìn một chút tiểu Omega biến dị kia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, trở tay không kịp tiếp, theo bản năng ngẩng đầu tra hỏi.
“Giấy xin phép nghỉ, 55 ngày, không đánh giặc đừng gọi ta.”
Nguyên soái đế quốc khuôn mặt trầm sắc lên tiếng, thuận tay móc ra lọ nước hoa pha lê hương tuyết tùng, quăng xuống dưới đất. Bình thủy tinh vỡ vụn, hương khí sặc người dày đặc đảo mắt lan tràn bung tỏa.
Cố Quy thần sắc thanh lãnh, một tay đẩy hoàng đế trố mắt ra, đi nhanh đira ngoài đi ra ngoài.
“Ta động dục, biết điều một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng · nội nồi to nhất trong lịch sử· bóng đèn · tình huống gì· đế: ⊙▽⊙ a?
Nguyên · tay động động dục · bá đạo · soái: Phiền người!!! (╯‵皿′)╯︵┻━┻
Hệ · cameras phi hành · mỗi ngày đều bị rút nguồn điện · thống: Phòng tối là gì a hảo lo lắng ký chủ có thể sẽ bị đau bị thương hay không ô ô ô oa a……
# Có người hay không a! #
# Mặc kệ không quản sao!?! #
_(┐q□q)_