Lục Nam Tinh:……
Lục Nam Tinh: “Tiểu tử đáng chết ngươi lại đây cho ta! Hôm nay ta đánh không chết ngươi ta liền cùng ngươi ——”
Tiếng giận mắng mới đến một nửa đã bị mạnh mẽ nghẹn lại, Lục Quyết Minh sớm gặp qua trường hợp cùng loại trầm ổn hơn nhiều, một tay che miệng hắn lại đem người ấn xuống, vào cửa nắm lấy cổ tay đệ đệ: “Đừng ầm ĩ, tiểu thạch đầu khó chịu.”
Lời còn dư lại liền nghẹn lại trong vành mắt đỏ bừng của đệ đệ, nhưng vẫn là không tiêu được nháy mắt dâng lên tràn ngập sát ý. Lục Nam Tinh đau lòng đến khí lạnh một đường dâng cao, cắn răng nuốt xuống lời muốn nói, con mắt hình viên đạn lại đã không chút nào lưu tình mà đem tên nghịch phó kia chết đi sống lại hơn 80 lần.
Cố Tùng tự biết đuối lý, nhẹ hút khí đang định nhận lỗi, ánh mắt dừng ở cửa, đồng tử bỗng nhiên ngưng trụ.
Một người tiếp một người ca ca từ ngoài cửa nghe tiếng chạy vào, đứng đầy phòng tạm giam, xem giá trị vũ lực nói không chừng có thể đem y từ tinh hệ này trực tiếp đá văng trở lại cố hương sớm đã thành một ngôi sao đầy cát hoang vắng đi.
……
Xem sát khí cũng biết.
Cố Tùng bỗng nhiên cảm thấy chính mình hình như có nguy cơ cả thân thể này cũng không giữ được.
Lục Thanh Thạch đang choáng đến lợi hại, dựa ở trong cánh tay Cố Tùng, ngoan ngoãn để nhị ca uy thuốc vào trong miệng. Lông mày và lông mi mềm mại tái nhợt nhăn chặt đến các ca ca một người so với một người càng đau lòng hơn, không hẹn mà cùng mà im lặng, nhưng khi đảo mắt qua Cố Tùng vẫn như cũ sắc bén đến có thể chọc chết người.
Lục Nam Tinh trước hết đem tinh thần lực hóa thành một đại đao dài 40 m, một đường mạnh mẽ xuyên qua không khí, sống dao không lưu tình chút nào mà đập vào trên đầu Cố Tùng.
Lực đạo không nặng nhưng cũng không nhẹ, không đến mức đem người đạp đến bị thương, lại mười phần lực đạo giáo huấn.
Cố Tùng kêu lên một tiếng, vai lưng hơi hơi nhoáng lên, nhưng cánh tay vẫn như cũ vững chắc đến gần như không chút xê dịch.
Nhận thấy động tĩnh của y, Lục Thanh Thạch nỗ lực mở hai mắt, trong cơn mông lung cư nhiên thoáng nhìn thấy lưỡi đao rậm rạp sáng như tuyết, trong lòng căng thẳng, giãy giụa liền muốn đứng dậy.
Cố Tùng dùng thêm chút lực đạo trên cánh tay, ôn nhu đem cậu khóa chặt trong lòng ngực: “Thiếu gia, lần này là ta nên chịu.”
Y nên hảo hảo bị chỉnh đốn.
Vô số ý niệm lấp kín trong ngực, tích cóp thành thâm tình ánh mắt cũng khó có thể truyền tải. Y biết lý do những huynh trưởng này tức giận, cho nên cũng càng thêm cam tâm tình nguyện, thậm chí hy vọng một đao này có thể đập ác hơn một chút, để y có cơ hội đem vô số áy náy cùng hối hận nói không nên lời đều đập nghiền nát, tiến thật sâu thêm vào mỗi một tấc tâm huyết.
Thiếu gia của y phải luôn cao hứng, chuyện này so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn.
Vừa rồi nụ hôn kia bị đánh gãy giữa đường, nhiều nhất chỉ có thể xem như hoàn thành một nửa, còn phải hôn thêm chín lần rưỡi nữa thiếu gia mới có thể không giận y.
Cố Tùng tự nhiên không có can đảm hôn ở trước mặt mười hai cái ca ca để thử chiến lực của đệ tử Lục gia, chỉ là đem ánh mắt xin lỗi tiến sâu dần trong cặp mắt đen nhu nhuận, lại ngoài ý muốn phát hiện tiểu thiếu gia trong lòng ngực tựa hồ còn có chuyện muốn nói.
Lo lắng y nằm đến không thoải mái, Cố Tùng dịch dịch cánh tay, mắt lộ ra dò hỏi.
Lục Thanh Thạch ở trong cánh tay y ngẩng đầu lên, tỉ mỉ đếm đếm, một chút trầm trọng bị kích ra trong mắt sớm đã tan, chỉ còn lại có lo lắng hàng thật giá thật: “Chính là còn lại mười một cái……”
Cố Tùng: “……”
Cố Tùng: “?!”
Sửng sốt trong chớp mắt mới ý thức được ý thiếu gia muốn nói là gì, Cố Tùng hấp tấp ngẩng đầu, mười một người còn lại đem tinh thần lực ngưng tụ thành trường đao có sắt thép cũng có pha lê thạch anh, một đường nhanh chóng mang tia lửa mà nện xuống, một cái tiếp một cái mà dùng sống dao nện vào trên đầu y.
Cố Tùng bị đập đến đầu váng mắt hoa, phía sau càng ù ù rung động, đủ để cho phòng tạm giam cấp A thành thành thật thật tiếp nhận từng đợt oanh kích dưới sự đồng tâm hiệp lực của mười hai huynh đệ đang bị cấm túc, rốt cuộc bị hoàn toàn bị phá ra một cánh cửa.
Tinh quang mờ mờ, ánh trăng thanh đạm. Gió đêm đảo mắt rót vào, lại thiếu sự thanh lãnh và hiu quạnh của màn đêm, ngược lại lộ ra một tia nhiệt độ khác thường.
Cố Tùng mắt hơi ngưng, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Y ở nơi đó nhìn thấy một chiếc thuyền vũ trụ loại nhỏ.
Lục Quyết Minh thần sắc thanh đạm như cũ, giúp đệ đệ đem cổ áo cởi bỏ để thông khí cho tốt, cầm tay cậu: “Tiểu thcahj đầu, còn chịu đựng được không?”
Lục Thanh Thạch mắt đen trước sau an tĩnh hơi hơi trợn to, muốn mở miệng, trong tay lại bị nhét vào một khối tinh thạch được nén với năng lượng lớn.
“Quyết Minh, ngươi thật sự muốn làm gì?”
Nhạy bén mà bắt giữ được động tác của nhị đệ, Lục Phương Hải trước một bước, do dự thấp giọng: “Ta lại đi khuyên nhủ phụ thân, nói không chừng có thể có thay đổi……”
“Ngươi khuyên ba năm cũng không thế thay đổi, mông không đau?”
Nửa điểm cũng không cho ca ca này lưu mặt mũi, Lục Quyết Minh lạnh nhạt đánh gãy, liếc nhìn hắn một cái: “Chuyện hôm nay còn không khiến ngươi khôn ra? Tinh thần hải của hai người bọn họ đã hoàn toàn phù hợp, chỉ cần y ở một ngày, phụ thân liền sẽ không đánh mất cái ý niệm này. Nếu là lần tới chúng ta không đến kịp thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Phương Hải cắn chặt răng trầm mặc xuống, ngồi ở mép giường, lòng bàn tay nhẹ phủ lên mái tóc của em trai nhỏ.
Hắn nguyên bản còn tin tưởng vững chắc phụ thân đã từ bỏ ý niệm như vậy, cho nên mới yên tâm mà để Cố Tùng bị nhốt lại. Lại không nghĩ rằng sau khi cùng Cửu hoàng tử tranh chấp ngược lại càng thôi thúc quyết tâm của phụ thân, thậm chí không tiếc bí quá hoá liều, mạo hiểm uy hϊếp toàn bộ Lục gia đều bị liên lụy vào, ở trong hoàn cảnh bị hoàng thất chú ý làm ra hành động mạo hiểm như vậy.
Để bảo vệ Lục Thanh Thạch, biện pháp tốt nhất chính là để Cố Tùng rời đi.
Nguyên bản kế hoạch cũng không có chuyện đệ đệ đồng hành, nhưng xem tình hình trước mắt, làm sao có thể tàn nhẫn đến hạ quyết tâm đem em trai nhỏ nhốt trong nhà khi không có Cố Tùng.
Nhưng —— kia cũng là đệ đệ của bọn họ a……
“Tinh hệ mà y xuất thân, có loại dị năng lượng chỉ có tinh hệ đó mới có, không chỉ có thể cường hóa thân thể bọn họ, người bên cạnh cũng sẽ được lợi.”
Mắt thấy đại ca vẫn như cũ do dự không dứt khoát, Lục Quyết Minh cầm cổ tay đệ đệ, không dấu vết mà nhẹ một gật đầu, ngẩng đầu thản nhiên há mồm nói.
“Tiểu thạch đầu ở bên y, tốc độ thân thể suy nhược so với dự đoán của ta chậm ba phần. Ngươi để y đem người mang đi, đi tinh hệ khác giải sầu, nơi nơi đi một chút chơi chơi, nói không chừng chờ thời điểm được đưa về, là có thể tung tăng nhảy nhót mà ôm ngươi gọi ca ca.”
Chưa từng nghe hắn nói qua còn có loại chuyện này, đồng tử Lục Phương Hải đột nhiên co rụt lại, âm thanh bỗng chốc khàn xuống: “Thật sự……?”
Hai người cũng không biết việc này, hai mặt nhìn nhau không kịp mở miệng, Lục Quyết Minh đã trước một tay đè lại, thản nhiên gật đầu: “Thật sự.”
Loại lời nói này hù không được người khác, phụ thân càng là không có khả năng tin tưởng, nhưng không khó hù Lục Phương Hải.
Cho dù ở dưới tiền đề trị liệu toàn diện, tốc độ suy nhược của thân thể Lục Thanh Thạch xác thật so với dự đoán củ hắn chậm ra không ít. Hắn đến bây giờ cũng không thể nghiên cứu ra nguyên nhân, cùng với việc nói ra một chuyện không có nguyên nhân, còn không bằng đem lý do đẩy lên trên người Cố Tùng, để cho hai người bọn họ có thể vẫn luôn được ở cùng một chỗ.
Bởi vì thân thể không tốt, đệ đệ ngay cả xa nhà cũng chưa đi qua, sau khi lớn lên cũng lại chưa từng được đi du hành vũ trụ. Cảnh tượng trong sân huấn luyện mô phỏng, chung quy so ra kém vũ trụ chân chính mênh mông sáng lạn tráng lệ.
Mười ba năm thời gian, hắn đã thử qua tất cả các loại trị liệu, cũng dùng qua hết thảy biện pháp có thể nghĩ đến.
Phụ thân sở dĩ sẽ bí quá hoá liều, không tiếc dùng Cố Tùng tới làm vật chứa, chính là bởi vì trừ bỏ biện pháp này, thật sự đã không gì có thể làm được.
Cùng với việc trơ mắt nhìn đệ đệ ở trên giường bệnh từng ngày suy nhược, cuối cùng bước lên cái một đường không biết sinh tử kia, còn phải đáp lên một sinh mệnh vô tội cùng tất cả tươi cười sau này đệ đệ, hắn thà rằng trước tiên trả lại tự do vào trong tay em trai nhỏ.
Nhân sự đã hết, thiên mệnh vô tình*. Hắn hiện tại chỉ để ý duy nhất một việc, chính là làm như thế nào để đệ đệ hắn mỗi ngày đều cao hứng mà sống.
*Chuyện trong khả năng đã hết, số trời vô tình.
Hiện tại thế nhưng lại gặp phải lựa chọn có nên tự tay đưa đệ đệ đi hay không, các huynh đệ đau lòng đệ đệ rồi lại không tha, đều ăn ý mà trầm mặc, chờ đợi huynh trưởng trước mặt quyết định.
Lục Phương Hải thở sâu, run người hung hăng thở ra tới.
Đệ đệ tung tăng nhảy nhót ôm hắn gọi ca ca.
Này thật sự là mộng đẹp hắn bao nhiêu năm cũng không dám mơ ước.
Vì giấc mộng này, hắn cái gì cũng có thể làm.
Cũng cái gì cũng dám làm.
Phụ thân nghiêm khắc, uy áp hoàng thất, danh dự gia tộc, hết thảy đều trở nên không mấy quan trọng. Lục Phương Hải trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở sâu, xoay người nửa ngồi xổm trước người đệ đệ: “Thanh Thạch.”
Âm thanh hắn đều đã run lên, hốc mắt Lục Thanh Thạch đỏ lên, từ trong lòng ngực Cố Tùng thò người ra dắt tay ca ca, bị Lục Phương Hải dùng sức nắm chặt: “Phải về tới tìm ca ca.”
Lục Thanh Thạch ngoan ngoãn gật đầu, sương mù ở trong hốc mắt tích trữ thành hơi nước lấp lánh.
Đệ đệ hảo hảo oa ở trong lòng ngực Cố Tùng, an an tĩnh tĩnh, hàng mày cùng lông mi xinh đẹp như được vẽ ra, đẹp đến khiến người chỉ nhìn một cái là có thể chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
Viền mắt Lục Phương Hải không chịu thua kém mà lên men, hút khí nhẹ nhàng phát run, ôn nhu bổ sung: “Phải khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót. Đi ra ngoài phải nhớ đến đúng giờ ăn cơm, đúng giờ ngủ, hảo hảo uống thuốc, không thể luôn một ngụm dược hai viên kẹo, phải nhớ súc miệng, bằng không răng sẽ bị sâu……”
Không cho hắn thêm cơ hội lải nhải nhiều hơn, Lục Quyết Minh nhấc chân ở trên người đại ca còn đang dong dài mạnh mẽ đạp một chân, cởϊ áσ ngoài bao lấy đệ đệ, nhét trở lại trong lòng ngực Cố Tùng: “Động tác nhanh lên, người sắp tới.”
Bọn họ nháo đến động tĩnh không nhỏ, huống chi còn mang đến một chiếc thuyền vũ trụ khó thấy được, tự nhiên không có khả năng không ai phát hiện. Trì hoãn lâu như vậy, hộ vệ Lục gia đã ầm ĩ thành một mảnh.
“Đứng lại! Không được chạy ——”
Đã bị gia chủ dặn dò đầy đủ trong thư, không được để cho tên nô ɭệ to gan lớn mật kia chạy thoát, Đội trưởng dội hộ vệ quát chói tai dẫn người vây lại đây, lại phát hiện mười hai thiếu gia Lục gia đều chặn ở trước mặt, tầng tầng che chở cái tên nô ɭệ kia, để y ôm tiểu thiếu gia bước nhanh lên phi thuyền.
Nói rõ muốn bắt người phải đánh với từng nguoife một, hộ vệ không dám lỗ mãng, quỳ rạp trên mặt đất run bần bật. Tâm như tro tàn bị mấy thiếu gia trẻ tuổi động tác nhanh nhẹn bó thành bánh chưng, trơ mắt nhìn chiếc thuyền kia từ chế độ mô hình chuyển sang khởi động, đảo mắt xâm nhập vào màn đêm đen nhánh vô biên.
Bộ đẩy mạnh khí ở đuôi thuyền đốt đến đỏ bừng, ở trên bầu trời đêm yên tĩnh chỉ xẹt qua để lại một đường sáng.
Trong một mảnh hỗn loạn, Lục Quyết Minh xoay người, duổi theo đường sáng dần dần tắt kia vài bước: “Tiếu thạch đầu!”
Tàu vũ trụ không thể nghi ngờ đã không thể nghe thấy âm thanh của hắn, Lục Phương Hải cắn chặt răng, hồng con mắt kéo hắn, chiếc thuyền đã hoàn toàn đi vào bầu trời đêm kia lại bỗng nhiên sáng lên đèn sau, ở trên vòm trời đen nhánh chớp tắt lập loè, như là không tiếng động đáp lại.
Phụ trách viện nghiên cứu từ trước đến nay quạnh quẽ đạm bạc ngửa đầu, hướng đệ đệ lộ ra ý cười trong sáng chưa bao giờ có, ngửa đầu dùng sức phất phất tay: “Phải vô cùng cao hứng!”
Đèn sau cuối cùng sáng ngời, hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm đen nhánh.
Lục Phương Hải trước một bước, giơ tay đi ôm người trong mười lần thì hết chín lần đều là đối chọi gay gắt với đệ đệ này.
Lục Quyết Minh không có đẩy hắn ra, dùng sức cúi đầu đặt ở trên vai hắn, cảm giác nóng bỏng ướŧ áŧ rốt cuộc rơi xuống.
Lục Thanh Thạch ghé vào bên cửa sổ, sương mù đem khung cảnh trước mắt biến thành một mạnh mơ hồ hỗn độn.
Tàu vũ trụ đã thoát ly khỏi phạm vi máy theo dõi có thể dò xét, đang chuẩn bị lần đầu tiên thực hiện bước nhảy ngẫu nhiên. Sau khi thành công liền có thể xuyên qua trùng động, bị truyền tống đến vị trí mới, có khả năng rất gần tinh hệ Áo Uy, cũng có thể cách đến so với mười ba năm ánh sáng còn muốn xa hơn.
Là có thể trở về.
Hệ thống ghi chép lại số liệu của bước nhảy, chỉ cần chờ thân thể dưỡng tốt, liền lập tức trở về.
Cùng các ca ca bất đồng, tính cách phụ thân Lục Phong ở thế giới này dị thường cố chấp, đã quyết định liền rất khó sửa đổi. Muốn bảo đảm hết thảy không đến mức mất khống chế, biện pháp duy nhất chính là cậu tạm thời rời đi, mau chóng dưỡng tốt thân thể, sau đó lại cùng Cố Tùng về nhà, bằng không còn không biết sẽ gặp được bao nhiêu lần nguy hiểm giống như vậy.
Cậu đều đã thành niên, thuận lợi mà hoàn thành nhiều nhiệm vụ ở các thế giới như vậy, thông qua kỳ khảo hạch là có thể chuyển thành chính thức, cũng đã hoàn toàn khắc phục được bóng ma lúc trước, nên là một công nhân trưởng thành gần như chính thức.
Mong chờ lâu như vậy, thật vất vả mới lớn lên.
Lớn lên liền không thể luôn khóc.
Lục Thanh Thạch giơ tay gạt đi nước mắt, hơi nước ngăn cũng ngăn không được mà từ hốc mắt tràn ra, theo mu bàn tay rơi xuống, đem cổ tay áo thấm ướt một mảnh nhỏ.
Ôn ôn mà ấp ở trên cổ tay, như là lòng bàn tay độ ấm một chút cũng không rõ nóng lạnh của nhị ca.
Ngady tháng bị sủng đến mềm mại đến tìm không thấy bờ thật sự quá hạnh phúc, trong lòng như là nhét đầy kẹo bông gòn ngọt ngào mềm mại, ôn nhu mà bao lấy một mảnh nhỏ đầu quả tim kia, mỗi ngày đều là cầu vồng, làm cậu cơ hồ cho rằng chính mình thật sự biến trở về tiểu hài tử cái gì cũng đều không hiểu kia ——
Quá khứ vốn dĩ của chính mình đến tột cùng là bộ dáng gì, cậu đã không thể nhớ rõ nổi nữa.
Hạnh phúc trong trí nhớ quá mức chân thật, hoàn toàn xua tan khói mù ảm đạm trong trí nhớ, chỉ còn lại có ấm áp sáng ngời rõ ràng nhất, chẳng sợ chỉ là một hồi tưởng, đều khiến người nhịn không được muốn mỉm cười rơi lệ.
Những ký ức có thể yên tâm dựa vào đó, vô luận nghĩ muốn cái gì đều có thể nói ra, gây ra họa cũng sẽ không bị răn dạy, đau hay khó chịu có người đau có người ôm, uống thuốc còn có kẹo ăn.
Ăn kẹo quá lâu rồi, ngy cả một chút ủy khuất khó chịu đều chịu không nổi.
Một mảnh mơ hồ ở trước mắt mơ hồ biến ảo, Lục Đăng ngẩng đầu, Cố Tùng cúi người xuống đem cậu ôm vào lòng, ở trên đôi mắt bị nước mắt lây dính đến ướt dầm dề hôn hôn.
Còn có người hống.
Lục Đăng nỗ lực mà cong cong khóe môi, muốn làm chính mình cười rộ lên, nước mắt lại một chút cũng không chịu thua kém, nháy mắt liền chảy càng thêm mãnh liệt.
“Thiếu gia, chúng ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.”
Bị nước mắt của tiểu thiếu gia làm đến trở tay không kịp, Cố Tùng vội vàng đem người ôm vào trong lòng ngực, mu bàn tay mềm nhẹ vuốt ve gương mặt bị nước mắt tẩm ướt, bấm tay lau sạch nước mắt trào ra: “Ta không nhớ kỹ đường đâu, chờ thiếu gia tốt lên chúng ta liền về nhà. Ta nên làm như thế nào? Có cần tiếp xúc càng thân mật hơn hay không? Hay là vào đem năng lượng tinh luyện ra tới……”
“Không cần.”
Lục Thanh Thạch nhịn xuống nước mắt, ở trên vai y lắc đầu, hút hút cái mũi cò kè mặc cả: “Cái hôn mới vừa rồi kia một chút cũng không tính.”
“Không có tính, loại hôn này đương nhiên không thể tính.”
Cố Tùng đỉnh đầu mười hai khối u lập trường kiên định, đem người kéo vào trong lòng ngực kiên nhẫn vỗ về: “Ta còn thiếu thiếu gia chín cái rưỡi, thiếu gia muốn thu lợi tức hay không? Lời sinh lời cũng đúng……”
Y nói rất nghiêm túc, nghiễm nhiên có tính toán muốn đem mười hai cái hôn đã hứa tốt lời sinh lời thành cả đời.
Lục Thanh Thạch an tĩnh dựa vào trên l*иg ngực rắn chắc của y, hơi nước trong mắt rốt cuộc dần dần ngừng, nhẹ nhấp lên khóe môi, vươn cánh tay đem toàn bộ y ôm lấy: “Như vậy là tốt rồi.”
Chỉ cần đem thế giới này mua tới, là có thể đối với rất nhiều số liệu cơ sở tiến thành thêm một bước điều chỉnh sửa chữa. Hệ thống có thể đem số liệu thân thể nguyên bản của cậu nhập vào, cùng dung hợp với thân thể hiện tại này, là có thể đem những suy nhược cùng ốm đau không thể xoay chuyển đó tất cả đều chữa khỏi.
Thân thể nguyên bản của cậu đã thành niên, thân thể này cũng chỉ có thể chờ thành niên mới bắt đầu thực hiện được, cho nên mới chỉ để hệ thống hỗ trợ dùng thuốc để duy trì, vẫn luôn chờ tới hiện tại.
Loại lý do này không thể nghi ngờ không có biện pháp giải thích rõ ràng, cậu vốn còn cố ý để hệ thống chuẩn bị tốt một bộ giải thích về virus cải tạo gien RNA, được xưng là virus nào đó trên người Cố Tùng duy nhất thuộc về tinh hệ nguyên thủy, đối với người bình thường có khuynh hướng dẫn phát ung thư, ở trong chữa khỏi phóng xạ tổn thương lại hiệu quả ngoài ý muốn, còn cố ý viết một thiên luận văn không ngắn, tìm người trên tinh hệ cao giai phát biểu.
Không nghĩ tới còn chuyện gì cũng chưa kịp lấy ra tới, cư nhiên khiến cho nhị ca đánh bậy đánh bạ, tìm được giải thích có hiệu quả như nhau.
Khiến cho cái hiểu lầm này tiếp tục đi xuống, cũng không có gì không tốt.
Cố Tùng hơi giật mình, đang muốn mở miệng, trong lòng bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, đem cậu chặt chẽ giữ ở trong cánh tay.
Phi thuyền cùng lúc đó đã hoàn thành bước nhảy, thời gian không trọng lượng ngắn ngủi bao phủ bên trong khoang hành khách, thân thể trong lòng ngực hơi run căng thẳng, truyền tiếng kêu rên khó chịu nhỏ đến không thể phát hiện.
Lục Thanh Thạch cúi đầu, làm ổ trên vai y.
Cpnw choáng váng ngắn ngủi phát tác làm sắc mặt của cậu càng hiện tái nhợt, sấn đến lông mi đen dày càng thêm rõ ràng, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, rơi nhẹ ở trên mu bàn tay Cố Tùng.
Cố Tùng dùng ý niệm trực tiếp nhất phỏng đoán một hồi, cởϊ áσ trên ra dùng ngực đem người bao lấy, cúi đầu nhẹ dán lên gương mặt bị nước mắt thấm đến hơi lạnh của cậu, nhu hòa cọ xát, thân thiết mà đυ.ng chạm càng nhiều vào địa phương bình thường ngại với lễ nghĩa chưa bao giờ tiếp xúc.
Thiếu gia của y chôn càng sâu vào trước ngực y, thậm chí không cần sờ soạng, đã theo bản năng dắt lấy cổ tay y đang chống đỡ trọng lượng của hai người.
Cổ tay truyền đến lực đạo không phải chống cự, ngược lại càng như là âm thầm cổ vũ.
Tim Cố Tùng đập càng nhanh, một tay thuần thục mà cởi bỏ nút áo sơmi của Lục Thanh Thạch, dọc theo sống lưng mềm nhẹ trượt xuống, lại ở khi chạm đến một kiện quần áo khác ngừng lại, lực đạo trên đầu ngón tay ẩn ẩn chần chờ.
Mỗi ngày đều sẽ giúp thiếu gia mặc và cởi đồ, thời điểm Lục Thanh Thạch bệnh nặng hôn mê, càng là y từ đầu đến chân thay quần áo lau mình, trên thế giới này, sẽ không có bất luận một người nào đối thân thể này hiểu biết càng sâu hơn y.
Cho dù ở trên đầu gõ y mười hai khối u, đá mười mái cái xoay mấy trăm vòng lại bịt kín đôi mắt ném xuống, y cũng có thể ở thời khắc đầu tiên đυ.ng tới thiếu gia của y, xác nhận được làn da đầu ngón tay mình chạm vào thuộc về một bộ phận nào trên khối thân thể kia.
Rõ ràng đều đã quen thuộc như vậy …… Cảm giác hiện tại lại trở nên hoàn toàn bất đồng.
Lục Thanh Thạch ngửa đầu đáp lời y cẩn thận đυ.ng chạm an ủi, đồng tử hắc nhuận bị hơi nước tẩy đến phá lệ thanh tịnh thấu triệt, choáng váng phát tác ngắn ngủi đã rút đi, rõ ràng mà nhìn bóng dáng Cố Tùng trong ảnh ngược.
Cố Tùng thở sâu, thật cẩn thận sờ hướng bên hông cậu, đầu ngón tay kéo khóa dây lưng tinh xảo, thử nhẹ giọng: “Thiếu gia…… Ta là có thể tự mình chữa bệnh cho ngươi sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố · mười hai cục u· mang theo thiếu gia bỏ trốn· nghịch phó: Chữa bệnh chữa bệnh chữa bệnh chữa bệnh 罒^ 罒
Hệ · mua thế giới · nhập số liệu · ký chủ cao hứng cao hứng cao hứng quan trọng nhất · thống: Ngươi là đang chạm cậu ấy a đại móng móng heo!!!
(╯q□q)╯ “” ┻━┻☆))`ν°)
# Chạm đến #
# Quá chậm lạp!!! #