Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 70

Thẳng đến khi đi vào cửa nhà, Lục Bạch Vũ cũng vẫn như cũ không buông tay ra.

Ánh đèn trong nhà nhu hòa, hết thảy đều giống như đúc lúc trước khi ra cửa. Như là chủ nhân chỉ mới bước ra cửa, mang theo một thân ủ rũ đi về, bị ấm áp cùng thoải mái quen thuộc ập vào trước mặt, thoả đáng bao vây toàn thân.

Lục Bạch Vũ khép cửa lại, cầm tay y, cúi người đi giúp y lấy dép lê.

Lực đạo của cậu thực nhẹ nhàng chậm chạp, Cố Bình Minh đi theo về phía trước hai bước, nước bùn trên người ** dừng ở trên thảm trắng, vết bẩn rõ ràng đâm vào đồng tử y hơi co lại, bỗng nhiên buông lỏng tay ra, đứng ở cửa không hề cất bước.

Lục Bạch Vũ cầm dép lê buông xuống, nửa quỳ trên mặt đất ngẩng đầu, ánh mắt lọt vào đáy mắt vẫn đang hoảng hốt, đứng dậy đi kéo tay y: “Bình Minh, tiến vào.”

Sẽ làm dơ.

cảm xúc hỗn loạn dưới đáy lòng bị quang mang ninh nhuận trong mắt đen tạm thời an ủi xuống, nhưng không thể cứ như vậy tùy theo tiêu tán.

Cố Bình Minh ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người cậu, môi giật giật, muốn mở miệng, Lục Bạch Vũ lại đã chủ động ôm lấy y, hơi ngẩng đầu hôn lên.

Tiếp xúc với cánh môi mềm mại hơi lạnh, ngực Cố Bình Minh bỗng dưng chặt lại, dồn dập thở hổn hển, hơi thở sớm đã không thể duy trì hoàn toàn rối loạn: “Bạch Vũ……”

Tiếp xúc với y sẽ khiến cho Lục Bạch Vũ bị guy hiểm, nguy hiểm như vậy thậm chí đã uy hϊếp tới an toàn của đối phương—— mà y không có thể đem Lục Bạch Vũ bảo vệ tốt, thậm chí suýt nữa làm hại đối phương bởi vì chính mình mà thân lâm hiểm cảnh.

Suy nghĩ như vậy không có lúc nào là không tra tấn y, miệng vết thương sớm đã khỏi hẳn một lần nữa nứt ra, dày vò đến máu tươi đầm đìa.

Chỉ kém một chút, y liền đem người đánh mất.

Lục Bạch Vũ cực nhẹ trả lời, vẫn như cũ nghiêm túc mà hôn y.

Bác sĩ trẻ tuổi hôn môi không hề có kỹ xảo đáng nói, chỉ là thành khẩn mà ngốc vụng đem toàn bộ ôm ấp đều giao thác ra ngoài. Đầu lưỡi từng chút cạy ra môi răng y, đem hơi thở của chính mình cũng cùng giao hòa tiến vào khoang miệng của đối phương, một tay hộ ở sau lưng y, dường như vẫn đang chậm rãi khuyên giải an ủi mềm nhẹ vỗ về.

Đáy lòng mọc đầy bụi gai ở trong nụ hôn ôn nhu dần dần khô héo, tim Cố Bình Minh đập càng nhanh, dồn dập mà đánh vào ngực, đau đớn không ngừng, cơ hồ khiến y trước mắt sinh ra từng đợt sương mù đen tối.

Thân thể căng thẳng tới cực hạn, rốt cuộc chịu không nổi gánh nặng mà phát ra cảnh báo.

Nhận thấy được lực đạo của thân thể trong ngực nặng dần, Lục Bạch Vũ dừng hôn, thoáng lui về phía sau, đối diện ánh mắt y muốn nói chuyện. Cố Bình Minh cũng đã mất đi ý thức, vô thanh vô tức mà ngã quỵ xuống.

Lục Bạch Vũ kịp thời vươn cánh tay, ở trước khi y bị ngã trên mặt đất, vững vàng tiếp được thân thể đang khuynh đảo suy sụp.

Bác sĩ trẻ tuổi sớm đã rèn luyện đến trầm ổn quả quyết, không có bởi vì bản thân đem người hôn đến ngất xỉu mà sinh ra nửa điểm hoảng loạn, ôm người cởϊ qυầи áo xuống bỏ vào bồn tắm, mở thảo dược vào nước nóng đầy bọt nước, từ thương thành của hệ thống đổi ra dược vật chuyên dụng, đảo mắt đâu vào đấy mà bắt đầu bận rộn.

Khi Cố cảnh sát bị hôn ngất xỉu tỉnh lại, đã bị cởi đến không còn một mảnh ngâm mình trong bồn tắm.

Hơi nóng của nước thấm hương khí thảo dược, làm dịu thân thể đau nhức cứng đờ, ý thức thong thả thu hồi, trước mắt hết thảy từ mơ hồ dần dần rõ ràng.

Cố Bình Minh tốn chút thời gian mới hồi tưởng lại được chuyện đã phát sinh trước khi hôn mê, hồi ức ngừng ở một cuộc điện thoại kia, trong lòng chợt treo lên, bỗng nhiên mang theo một thân nước ấm muốn đứng lên, thân thể thoát lực lại không thể kịp thời làm ra động tác tương ứng.

Đứng dậy quá nhanh, trước mắt y lần thứ hai rơi vào bóng tối ngắn ngủi, suýt nữa liền phải trượt chân cấm đầu xuống, thân ảnh đang buồn ngủ vốn nằm ở mép bồn tắm lại đã lập tức đứng dậy, đem y vững vàng ôm lấy.

“Bạch Vũ……”

Tiểu đại phu còn ở, không chỉ từ trong mưa tìm được y, còn đem y hảo hảo mang về nhà.

Lực đạo thân thể ôm lấy vững vàng yên ổn, ngực Cố Bình Minh phập phồng một chút, hốc mắt không khỏi cay đến nóng lên, cúi đầu đi tìm tay cậu.

Lục Bạch Vũ đỡ y dựa về bồn tắm một lần nữa, bị bàn tay của Cố Bình Minh lôi kéo chính mình nắm thật chặt, tay trái lót ở sau lưng y, một lần nữa đỡ y vững vàng ngồi xuống.

Mắt đen bị hơi nước bốc hơi thấm đến càng thêm trong trẻo, ánh mắt Cố Bình Minh một lần nữa không động đậy mà dừng ở trên người cậu, Lục Bạch Vũ ở dưới cái nhìn chăm chú của y cong cong mặt mày, cúi người dùng cái trán đi thử nhiệt độ cơ thể y.

Cố Bình Minh lại không có thả lỏng, một tay nâng lấy gương mặt cậu, lòng bàn tay mơn trớn má cộm ra hồng ấn nhàn nhạt, ánh mắt dừng ở trên bác sĩ trẻ tuổi trước mắt rõ ràng thanh hắc: “Tại sao không đi ngủ?”

Lời đã nói ra, y mới phát giác giọng nói chính mình thế nhưng khàn đến lợi hại, nhịn không được ho khan vài tiếng, ly thủy tinh chứa nước ấm đã được đưa đến bên môi.

Cả một đêm lao tâm lao lực, tay phải bác sĩ trẻ tuổi đã có chút chịu không nổi gánh nặng, hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn cầm ly nước vững vàng.

Cố Bình Minh giơ tay tiếp nhận ly, nhấp hai ngụm đặt ở một bên, một tay khác thật cẩn thận phủ lên vai phải đã bị thương lại bị thương tiếp của cậu. Không dám dùng sức, chỉ hư hư phủ lên, đáy mắt màu đen lại ngưng đọng đến gần như tích thành đau đớn.

“Không đau.”

Đoán được ý niệm của y, trong mắt Lục Bạch Vũ lộ ra ý cười nhợt nhạt, mày ôn nhu nhu hòa mà cong cong, cẩn thận mà đánh giá không gian bồn tắm còn thừa ít nhiều, cũng chống mép bồn tắm đi vào.

Cố Bình Minh hơi giật mình, theo bản năng mở cánh tay ra, để tiểu đại phu của y dựa lên.

Lục Bạch Vũ cuộn đầu gối nằm ở giữa hai chân y, ở trong dòng nước ấm áp cúi người, dán lên ngực Cố Bình Minh, nhắm mắt lại nghe tiếng hô hấp trong l*иg ngực y.

Thân thể đơn bạc an an tĩnh tĩnh dựa trong ngực, lông mi nhỏ dài trong hơi nước mờ mịt, hơi hơi rung động, thần sắc vẫn như cũ lộ ra nhu hòa chuyên chú nhất quán.

Cảm xúc gút mắt trong ngực bị ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp đυ.ng chạm biến mất, Cố Bình Minh giơ tay xoa đuôi tóc phục tùng của bác sĩ trẻ tuổi, ngực nhẹ nhàng chậm chạp phập phồng.

Cư nhiên thật sự một chút cũng không đau.

Sự chú ý đối với tình trạng của bản thân trong chớp mắt bị chiếm giữ bởi những ý tưởng mới, Cố Bình Minh cúi đầu, trên người Lục Bạch Vũ vẫn mặc áo sơmi từ khi trở về, chưa kịp thay ra, tuy rằng bị nhiệt khí hấp một trận, khi da thịt dán lên vẫn như cũ có thể rõ ràng phát hiện được sự lạnh lẽo.

Ngực ngăn không được ẩn ẩn phát cay, Cố Bình Minh vòng cánh tay ôm lấy bác sĩ trẻ tuổi không chút nào hiểu việc chiếu cố chính mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đồng dạng lạnh lẽo. Đem cả người đều cuốn vào trong lòng ngực, để dòng nước từ vòi hoa sen vừa lúc có thể dừng ở trên người Lục Bạch Vũ, giơ tay đi cởi nút áo sơmi của cậu.

Tay tới cổ áo thì bị Lục Bạch Vũ chớp mắt ngăn lại, bị y nắm dời đi, từng nút áo theo thứ tự được cởi xuống.

Hiệu quả của thuốc giảm đau đối với thân thể vừa ráp xong* là có hạn, Lục Bạch Vũ cố ý tiêm cho mình thêm một mũi giảm đau, hiện tại hiệu quả vẫn còn, không cảm thấy đau, động tác tự nhiên cũng không có bao nhiêu cố kỵ.

Cả một đêm bôn ba lao lực, vết thương trên vai cậu đã xanh tím khiến cho người khác khϊếp sợ.

Cố Bình Minh hơi híp mắt, vết thương đâm vào đôi mắt hung hăng co rụt lại, thật cẩn thận mà đem cậu ôm ở trong ngực: “Bạch Vũ, thực xin lỗi……”

Câu xin lỗi chỉ nói một nửa đã bị môi răng phong bế, bác sĩ trẻ tuổi hai tay đều xê dịch không ra, thuần thục mà dùng đôi môi ngăn chặn lời y không kịp mở miệng nói ra. Giống như lo lắng sẽ lại đemy hôn đến ngất xỉu, chỉ chớp mắt đã ngừng, liền ở trên môi y mềm nhẹ mà cọ cọ, săn sóc lui về phía sau.

Cố Bình Minh: “……”

Cố Bình Minh: “Bạch Vũ, ta kỳ thật có thể ——”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Bạch Vũ giơ tay che lại.

Bàn tay bị nước ngâm đến ấm áp dán ở giữa môi y, ngực Cố Bình Minh nhẹ nhảy, theo bản năng nín thở.

Dưới hơi nước ôn nhu của vòi hoa sen, tiểu đại phu của y ngửa đầu nhìn y, mắt đen bị tẩy đến trong trẻo trơn bóng, nghiêm túc gằn từng chữ một: “Không tuân lời dặn của bác sĩ, phải phạt.”

……

Y xin lỗi khổng phải vì cái này.

Cố Bình Minh cười khổ, nhưng vẫn như cũ không có lại tiếp tục mở miệng, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, thẳng thắn thành khẩn mà vươn cánh tay: “Bác sĩ Lục —— tính toán phạt ta như thế nào?”

Y thậm chí chờ mong Lục Bạch Vũ có thể nghiêm túc phạt y chút gì đó, giống như là những trừng phạt đã chịu ở trong cảnh viện, chạy vòng, mang phụ trọng ngồi xổm, huấn luyện gấp đôi. Thời điểm thân thể hoàn toàn mệt mỏi không thể tiếp tục được nữa, áp lực cùng tắc nghẽn ở ngực liền sẽ trở nên nhẹ hơn nhiều, cho dù qua rồi vẫn như cũ sẽ ngóc đầu trở lại, cũng có thể được hưởng thời gian ngắn ngủi.

Y trong lòng khó chịu, loại áp lực này càng sâu hơn bị thương, nhu cầu cấp bách cần phải thông qua con đường nào đó phóng thích giải quyết.

Lục Bạch Vũ hơi rũ tầm mắt, như là đang nghiêm túc suy nghĩa phương thức trừng phạt. Tim Cố Bình Minh đập hơi nhanh, theo bản năng thoáng buộc chặt cánh tay, ánh mắt bác sĩ trẻ tuổi lại đã sáng lên, chống thân thể phủ lên ngực y, nghiêng người ghé vào bên tai y.

Hô hấp Cố Bình Minh hơi nghẹn, chờ cậu mở miệng nói chuyện, nhưng lại chờ được đau đớn mềm mại rất nhỏ trên vành tai.

Đau đớn rõ ràng, không có lập tức dời đi, dừng lại một chút, trằn trọc nghiền cọ sát.

Cố Bình Minh hung hăng đánh cái giật mình, hô hấp đột nhiên thô nặng.

Lục Bạch Vũ ôm lấy vai y, toàn bộ thân thể không hề phòng bị mà đổ ở trên người y, không chút cẩu thả mà chấp hành trừng phạt không tuân lời dặn của bác sĩ.

Bản thân bị cắn lỗ tai nhiều thế giới như vậy, vô luận như thế nào cũng nên trả về một lần.

Muốn dùng chút sức lực, đem cảm xúc khó có thể dùng ngôn ngữ nói rõ hoàn toàn truyền đạt ra, rồi lại sợ dùng quá nhiều sức, thật sự cắn đau y. Lục Đăng bồi hồi khó quyết định, khiến cho lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, hoàn toàn chưa từng ý thức được động tác của mình ở mang tới bao nhiêu dày vò cho người ở dưới chịu đựng.

Phòng tắm thực an tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách. Lục Đăng còn đang tính toán có phải nên dùng tới chút lực cuối cùng hay không, cánh tay đang ôm lấy lưng bỗng nhiên buộc chặt, hơi thở nóng rực dán lên bên tai: “Bác sĩ Lục …… Phạt xong rồi sao?”

Bất đồng với xưng hô nửa thật nữa giỡn trước đây, giọng nói bên tai khàn khàn nóng bỏng, phảng phất như thật sự tràn ngập thâm tình.

Động tác y đột ngột, Lục Đăng sợ thật sự cắn đau y, nới lỏng môi răng mờ mịt nghiêng đầu, lại bị Cố Bình Minh cúi người hôn xuống.

Cho dù vô cùng động tình, Cố Bình Minh cũng vẫn như cũ nhớ rõ vết thương của cậu, một tay lót ở dưới thân cậu, thoả đáng mà bảo vệ chỗ bị thương trên vai cậu, vai lưng thả lỏng ngăn cản khả năng mũi và mắt bị sặc nước, cúi đầu hôn sâu xuống.

Tiểu đại phu cư nhiên cho rằng y bị hôn ngất xỉu là chuyện bình thường, loại chuyện này cần thiết phải sửa đúng.

Y áp sát không nhanh, Lục Bạch Vũ vẫn còn sức lực, lông mi dày chợt đóng, mê mang trong mắt đen tan đi, chỉ còn lại thâm tình im lặng trong vắt thâm thấu.

Cố Bình Minh vững vàng ôm lấy cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào dòng nước sâu tĩnh lặng ôn triệt trong đáy mắt, bị cuốn chìm vào sóng nước lấp loáng, ý niệm dưới đáy lòng rốt cuộc hoàn toàn trần ai lạc định, ở trong nước ấm phiếm hương dược dâng lên gợn sóng.

Bồn tắm nát.

Đã là đồ vật có tuổi trong nhà, chịu không được gây sức ép cũng là bình thường, có thể ngoan cường mà thủ vững đến một khắc cuối cùng mới vỡ ra, đại khái đã là vô cùng nể mặt.

Cố lão bản ở nơi không ai biết kỳ thật tài sản đã quá con số trăm triệu sau lưng sít chặt, đem tiểu đại phu hảo hảo che chở lông tóc vô thương vớt ra ngoài, thật cẩn thận hôn hôn cái trán: “Ta đổi lại cho ngươi ……”

Lục Bạch Vũ đã còn lại bao nhiêu sức lực, nửa ngủ nửa tỉnh dựa vào cánh tay y, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn, bị Cố Bình Minh nghiêng người ngăn cản tầm mắt, kéo khăn tắm xuống bọc người ôm lên.

Không biết diệu liệu dùng tắm có thành phần gì, mạnh mẽ lăn lộn một đêm, thân thể y so với dự đoán ngược lại còn thoải mái hơn nhiều, vết thương cũ ở phổi cũng đã ổn định, ngay cả đau nhức cứng đờ lúc đầu cũng đã nhạt đi rõ rệt.

Cố Bình Minh nhẹ nhàng ôm người vào phòng ngủ, trước đem từ đầu đến chân Lục Bạch Vũ cẩn thận lau khô, dùng chăn bọc lại kỹ lưỡng, mới có thời gian giúp chính mình qua loa lau lau nước, qua quýt tròng áo thun lên, một thân thoải mái sảng khoái trở về mép giường.

Tiểu đại phu ngoan ngoãn khóa lại trong chăn, đại khái là tiêu hao quá nhiều thể lực, môi có chút trắng bệch, nháy đôi mắt ngửa đầu nhìn y: “Chuyện của ngươi……”

“Mặc kệ nó.”

Cố Bình Minh đem áo ngủ mang tới đặt ở mép giường, ôm lấy Lục Bạch Vũ ngồi dậy, cẩn thận tránh chỗ bị thương tròng lên cho cậu, lấy máy sấy qua giúp cậu sấy tóc.

Lục Bạch Vũ dựa vào cánh tay y, trong chốc lát đầu liền rũ xuống, lại tận lực đánh lên tinh thần ngồi thẳng. Cố Bình Minh nhìn đến nhịn không được, bản thân cũng dứt khoát ngồi trên giường, đem người vòng vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn đuôi tóc cậu: “Yên tâm ngủ, ta không đi.”

Khi đến nửa đêm, cách thời gian đã hẹn qua năm sáu tiếng đồng hồ, người thỉnh y uống trà nếu còn có mắt nhìn, đại khái cũng nên nhìn ra được y đây là không tính toán đi.

Di động y quăng hỏng rồi, trên người lại không có phương thức có thể khẩn cấp liên lạc khác, những người đó bị còng nằm đầy đất, hai tên ngồi xổm trong mưa kia hẳn là cũng biết phải xử lý như thế nào.

Người đã ở trong ngực, y chỗ nào cũng không muốn đi.

Lục Bạch Vũ hơi ngẩng đầu lên, quang mang trong mắt đen vốn đã hơi mông lung an tĩnh mà chớp chớp, hơn một khắc sau mới hoàn toàn lý giải được lời y nói, bỗng nhiên tức khắc cắm đầu vào trong lòng ngực y.

Cố Bình Minh bị động tĩnh của cậu dọa sợ, vội vàng giơ tay vớt lên xem xét, lại phát hiện tiểu đại phu của y cư nhiên đã không quan tâm mà ngủ say.

Cư nhiên mệt thành như vậy……

Cố Bình Minh cứng họng cười khẽ, nghiêm túc đem một chút đuôi tóc ẩm ướt cuối cùng sấy khô, rút điện máy sấy đặt ở đầu giường, ôm Lục Bạch Vũ cẩn thận kéo vào trong lòng ngực, thỏa mãn ôm lại.

Nhà y ở chỗ này, y chỗ nào cũng không đi.

Mưa như là hiểu được tâm tư hai người, chỉ ở thời điểm bọn họ trở về nhỏ một hồi, mưa lúc này lại to lên. Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, trong nhà lại vẫn như cũ an bình ấm áp như là cảnh trong mơ.

Bình minh dần ló dạng.

Cố Bình Minh đánh cái giật mình, bỗng nhiên mở hai mắt.

Bên người trống rỗng.

Chăn hơi sụp xuống, còn có thể mơ hồ nhìn ra được đã từng có người nằm qua, chăn đệm bị nhiệt độ cơ thể ấp ấm cũng còn chưa kịp lạnh xuống. Cho dù rõ ràng đây không phải là cảnh trong mơ, trong lòng Cố Bình Minh cũng chợt nhấc cao, dựng dậy lao ra khỏi phòng ngủ.

Lục Bạch Vũ từ trong toilet đẩy cửa ra tới, đối diện với ánh mắt gần như sợ hãi của y, bước nhanh tiến lên muốn mở miệng, đã bị y một phen ôm vào trong lòng ngực.

“Ta ở đây……”

Cánh tay ôm lấy thân thể vẫn như cũ khẩn trương đến gần như run sợ, Lục Bạch Vũ nhẹ nhàng vỗ về sống lưng y, ở cần cổ y cọ cọ.

Ôm ấp đầy chân thật, nhưng đỉnh mày Cố Bình Minh ngược lại nhăn càng thên chặt, một tay phủ ở sau cổ cậu xem xét, cúi đầu dùng gương mặt dán dán cậu thử nhiệt độ: “Tại sao lạnh như vậy?”

“Buổi sáng vốn dĩ đã lạnh, không nghiêm trọng.”

Lục Bạch Vũ cong cong mặt mày, ôn thanh trấn an một câu. Cúi đầu thấy y vẫn hai chân trần đứng trên mặt đất, cứng họng nhếch nhếch khóe môi, nửa quỳ xuống đỡ lấy đầu gối cậu, đem dép lê của mình cho y: “Ta vừa mới thấy, bồn tắm ——”

Bồn tắm đã sớm không bền, chỉ là vẫn luôn không đổi. Kỳ thật tối hôm qua cậu đã mơ mơ màng màng nghe thấy hệ thống cảnh báo, chỉ là lúc ấy thật sự không rảnh quản nhiều, hệ thống cư nhiên cũng cắn răng hỗ trợ chống được tới thời điểm cuối cùng, mới bởi vì nguồn năng lượng không đủ khiến bồn tắm vỡ đầy đất.

Thuốc giảm đau hết hiệu quả, sáng nay vết thương trên vai lại bắt đầu đau. Cậu có tâm kêu hệ thống nghỉ ngơi nhiều chút, chính mình tìm ống giảm đau tiêm vào, đã tận lực phóng nhẹ động tác, nhưng vẫn khiến Cố Bình Minh cả kinh tỉnh lại.

“Ta lại mua cho ngươi, mua cái lớn một chút, nhất định so với cái này bền hơn.”

Nghe cậu nhắc tới bồn tắm, Cố Bình Minh đánh cái giật mình, lập tức mở miệng bảo đảm.

Nhìn tư thế đặc biệt khẩn trương của y, đáy mắt Lục Bạch Vũ lộ ra ý cười rõ ràng, nhẹ nhàng xoay chuyển đề tài, yên tâm thoải mái đứng dậy giang hai cánh tay: “Tiết kiệm tài nguyên, như vậy liền không lạnh.”

Tâm tư vẫn mới từ nỗi khϊếp sợ không đem người đánh mất vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn tiểu đại phu trước mặt nghiêm trang nói muốn ôm, Cố Bình Minh ngẩn ra một lát, mới bị chút ấm áp nhiều ra trên chân kéo về chú ý, trong lòng căng thẳng, vội vàng đem người toàn bộ bế lên: “Ta có cái gì quan trọng…… Cảm lạnh làm sao bây giờ?”

“Ngươi là người bệnh, như thế nào không quan trọng?”

Sắc trời còn sớm, chưa tới thời điểm đi làm. Lục Bạch Vũ nằm ở cần cổ y thỏa mãn mà cọ cọ, nghiêm trang ứng một câu, đánh ngáp nhắm mắt lại: “Ta lại không cần đi đường……”

Cố Bình Minh cứng họng, cúi đầu hôn hôn lông mày và lông mi màu đen ôn tú của bác sĩ trẻ tuổi, cánh tay ôm cậu xê dịch, đem người ôm càng thêm ổn định: “Được, về sau đều không đi đường. Ta sẽ vẫn luôn ôm ngươi, đem ngươi buộc ở trên người, ai cũng đoạt không được, được không?”

Tuy rằng là nói nửa thật nửa giỡn, đáy mắt y lại mang theo nghiêm túc khác thường, giống như là đang đưa ra hứa hẹn liền tuyệt sẽ không sửa lời.

Lục Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn y một hồi, mặt mày cong lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Cố Bình Minh cúi đầu hôn hôn cậu, ôm người trở về phòng ngủ, ôm lấy cậu nằm xuống, cúi người vuốt tóc trên trán cậu: “Ta xử lý một ít việc…… Ở ngay mép giường, lập tức quay lại.”

Y mấy ngày này đều luôn đi theo Lục Bạch Vũ về nhà, dứt khoát đem không ít đồ vật của mình đặt ở chỗ này, tuy rằng di động bị ném hoàn toàn không có hy vọng sửa được, nhưng máy tính vẫn có thể tiến hành liên hệ tất yếu.

Bác sĩ trẻ tuổi tựa hồ thật sự chỉ là muốn đi vào toilet, nghe lời mà bị thả lại trong chăn, ôm gối đầu y nhét vào trong lòng ngực, không bao lâu liền tiếp tục bình yên ngủ say.

Cố Bình Minh ở mép giường canh một trận, môi ở giữa trán cậu chạm chạm, đứng dậy đi lấy máy tính về, phóng nhẹ động tác gõ bàn phím.

Cục trưởng phán đoán thực quả quyết, mấy tên bắt được tối hôm qua kia đều bị khống chế mang về, sẽ có người thân phận không cụ thể giống như y phụ trách tiến hành thẩm vấn, xử lý nếu thích hợp sẽ thành người chỉ điểm, không thích hợp liền trở thành lợi thế giao hết cho y, từ đầu tới đuôi cũng không bại lộ ra sự tồn tại của cảnh sát.

Đi bắt cóc ngay cả con tin cũng chưa tới tay, ngược lại người đi bắt cóc cũng chưa thấy bóng dáng. Người tối hôm qua tự tin tràn đầy muốn thỉnh y uống trà hiển nhiên cũng bị kinh sợ không nhẹ, đến bây giờ còn vẫn không có động tĩnh mới.

Làm ra náo loạn không màng tất cả như vậy, mơ hồ lộ ra manh mối của thủ đoạn thiết huyết lúc trước, ngược lại làm không ít người suy đoán có phải y muốn rời núi một lần nữa hay không, có mấy thế lực đã gấp không chờ nổi mà phát ra tin tức bày tỏa hoan nghênh, sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý giúp y quét dọn đường, thử thăm dò dò hỏi y có việc vặt gì muốn hỗ trợ xử lý hay không.

Cố Bình Minh chuyển qua mấy giao diện chậm rãi xem, một tay nắm tay hơi lạnh của tiểu đại phu, lòng bàn tay chạm vào trên cổ tay, quang mang dưới đáy mắt dần dần âm u.

Trên người lạnh như vậy, Lục Bạch Vũ ít nhất đã đi ra ngoài mười phút, nhịp tim hơi dồn dập, quần áo phủ trên cánh tay và cổ đều mơ hồ ướt mồ hôi, hiển nhiên không phải chỉ đi toilet.

Y tối hôm qua cực cẩn thận tránh đi chỗ bị thương của Lục Bạch Vũ, một chút cũng không có đυ.ng tới, cũng không cho Lục Bạch Vũ dùng lực. Nhưng rốt cuộc muốn dưới ở những tên thủ hạ lưu manh hung thần ác sát đó thoát thân, hơn nữa ở trong mưa nhâm lâu như vậy, cả thanh nẹp cũng bởi vì ướt đẫm không thể không quăng đi, sao có thể một chút chuyện cũng không có.

Tưởng tượng đến rạng sáng tiểu đại phu bị đau tỉnh, lại không muốn kinh động y, một người trộm đi dùng thuốc giảm đau, ngực Cố Bình Minh đau giống như là bị một bàn tay hung hăng nắm chặt.

Lục Bạch Vũ không muốn để y biết, y cũng không mở miệng chọc thủng, nhưng trả thù cùng kinh sợ nên trả, vẫn là nên từng cái một trả trở về.

Gõ xuống một câu trả lời đủ để khiến cáo thế giới không thể ra ngoài sáng kia rung chuyển không nhẹ, Cố Bình Minh khép lại máy tính, khí thế âm trầm quanh thân đảo mắt tiêu tán. Thử từ rút gối đầu từ trong lòng ngực Lục Bạch Vũ ra bên ngoài, không thể rút ra được, đành phải cuốn cuốn quần áo làm gối nằm xuống, đem người cùng gối đầu ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn hôn cái trán.

Nguyên bản chính là bởi vì rời đi quá mức hấp tấp, thân phận du tẩu ở hai bên không thể ra ngoài sáng mới có thể đồng thời lộ kẽ hở.

Có người dám đem tâm tư động đến trên người Lục Bạch Vũ, chỉ dùng thủ đoạn bình thường là không có biện pháp hoàn toàn đem người bảo hộ được. Ở trước đường lui đã hoàn toàn trải tốt, y cũng không phải không thể trở lại thân phận lão bản chợ đen khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật kia, không thể lại cho những người đó thêm mấy ngày sống yên ổn.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố · bị hôn choáng váng· đoạt lấy gối đầu · một tay làm vỡ bồn tắm · cảnh sát: Siêu hung.:)

Hệ · thủ vững bồn tắm · tự tay bán cải trắng · mổ bụng* · thống: Ký chủ không muốn đi đường có thể mua xe!! Rất tiện nghi để ta tới mua oa! (つДq)

*Người Nhật ngày xưa hay lấy mổ bụng để tạ tội.

# Còn có xe lăn! #

# Xe lăn cũng tốt!! #

# Xe lăn nhỏ chạy bằng môtơ điện hiểu chuyện hơn một chút!! #