Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 62

Thời gian của lần nhiệm vụ này so với lúc trước còn muốn dài hơn không ít, thẳng đến Cố ảnh đế õ ràng xác nhận quan hệ của bọn họ cho tất cả mọi người biết, mới rốt cuộc lấy lý do kết hôn để lui ẩn, thuận thế thoát ly chủ tuyến của cốt truyện.

Cố khê danh khí lớn, thời gian muốn hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện cũng khá lâu. Hai người ở thế giới trước mắt dừng lại hơn mười năm, mới nhận được nhiệm vụ của thế giới mới, rời khỏi thế giới cốt truyện lao tới mục tiêu kế tiếp.

“Ký chủ, ta cãi thắng bên dịch vụ chăm sóc khách hàng!”

Trước khi đi tới thế giới tiếp theo, Lục Đăng tạm thời trở lại thế giới chủ, mới tiến vào chủ điều khiển, trong đầu liền truyền đến âm thanh máy móc hưng phấn của hệ thống: “Lần trước gói lão tài xế là bọn họ để lộn vào thương phẩm cùng tên, không cẩn thận giao hàng sai. Sau khi hiệp thương, bọn họ quyết định miễn phí bồi thường lại cho ký chủ một gói kỹ năng loại điều khiển chuyên nghiệp giống như vậy! Hiện tại có thể sử dụng!”

“Vất vả, nhờ có ngươi.”

Không thể tưởng được hệ thống cư nhiên thật sự giúp chính mình tranh cãi hết một thế giới, Lục Đăng cứng họng cười khẽ, ôn thanh cùng nó nói cảm ơn, đem gói điểm kinh nghiệm đền bù đã tính toán trước lặng lẽ nhét vào tiểu kim khố của hệ thống.

Hệ thống bị ký chủ khen đến cao hứng phấn chấn, không cần cậu nhắc nhở, liền tự động nhập gói kỹ năng mới vào bắt đầu vận hành.

Lúc này đây rõ ràng cảm giác được kỹ năng điều khiển tương quan đang nhập vào cơ sở dữ liệu, Lục Đăng hơi lướt qua, an tâm thoải mái đem công việc còn dư lại giao cho hệ thống, giơ tay click mở giới thiệu thế giới mới.

Đây là thế giới lấy phá án là chủ tuyến hiện đại đô thị.

Nhân vật chính là Lương Hạ, là hình cảnh trẻ mới tuổi vừa nhậm chức, trời xui đất khiến dính vào một hồi án lớn rắc rối phức tạp, cốt truyện cũng quay chung quanh hắn cùng án kiện dần dần triển khai.

Tuy rằng cốt truyện chủ tuyến tương đối phức tạp khổng lồ, nhưng nội dung nhiệm vụ của cậu lại không đề cập nhiều lắm, chỉ là chi nhánh phát sinh bên cạnh cốt truyện vào lúc vụ án xảy ra. Lục Đăng đơn giản đảo qua vài lần tóm tắt cốt truyện, không có tiếp tục đọc thêm, click mở thanh nhiệm vụ của chính mình.

Nhân vật hy sinh vô tội cần cậu cứu vớt lần này là Cố Bình Minh, là một cảnh sát nằm vùng bị thương rời khỏi nhiệm vụ, hiện tại đang chuyển từ nằm vùng sang “Kỳ hồi phục thị lực”, thân phận vẫn như cũ bảo mật, lấy thân phận ngụy trang nằm vùng ở trong viện điều dưỡng tiến hành hồi phục chức năng.

Nhiệm vụ của Cố Bình Minh cùng chủ tuyến của vụ án không có bất luận điểm chung gì, y chỉ là mấu chốt trên con đường khiến nhân vật chính trưởng thành, đã từng ra tay giải vây khi tung tích điều tra nhân vật chính che giấu sắp bại lộ, lại ở thời điểm đối phương bị thời hạn của vụ án mà hoang mang không dấu vết chải vuốt dẫn đường. Đảm nhiệm nhiệm vụ là người thầy vỡ lòng và tiền bối dẫn đường cho nhân vật chính, là trợ lực quan trọng giống như máy dọn rác bản thăng cấp.

Nhân vật chính chưa từng truy hỏi qua thân phận của y, hai người chỉ là lấy quan hệ bạn bè bình thường tương giao, nhưng y lại bởi vì vậy mà ngoài ý muốn bại lộ, hơn nữa đưa tới sự điên cuồng trả thù của nhân vật ác đã tiếp xúc khi nằm vùng.

Điều bất trắc phát sinh ở một cửa hàng cao tầng, Cố Bình Minh bị người mang bom tự chế bắt cóc, tuy rằng cảnh sát rất nhanh đuổi tới, nhưng vẫn như cũ vô pháp bảo đảm chế phục kẻ bắt cóc ở dưới tiền đề không làm người vô tội bị thương. Ở trong quá trình giằng co nguy cơ càng tăng, bom ngoài ý muốn bị va chạm chấn động, Cố Bình Minh lộ ra thân phận cảnh sát, lôi kẻ bắt cóc theo cùng nhảy lầu.

Nổ mạnh phát sinh ở giữa không trung, làm vỡ nát thủy tinh công nghiệp của hai tầng.

Đây cũng là điểm ngoặc quan trọng phát sinh biến chuyển của nhân vật chính, dưới tràng sự cố kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, nhân vật chính sửa tác phong tùy tính nguyên bản, tức giận mà nhào vào trong án tử, dựa vào bị bức bách đến mức tận cùng hoàn toàn kích phát thiên phú, rốt cuộc làm vụ án nguyên bản đã tiến vào tử lộ có bước ngoặt mới, cuối cùng phá được án.

Chuyện của Cố Bình Minh cùng cốt truyện chủ tuyến tuy rằng không có liên hệ, nhưng từ khi y xuất hiện đến hy sinh, không thể nghi ngờ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với sự trưởng thành cùng chuyển biến nhân vật chính. Muốn ở dưới tiền đề không thay đổi hai mốc cốt truyện này mà sửa chửa, khó khăn so với nhiệm vụ ban đầu còn muốn cao hơn một bậc.

Lục Đăng trầm ngâm một lát, thử mở miệng: “Có thể lựa chọn thân phận của nhân vật phản diện không?”

Đội ngũ cảnh sát là có biên chế, cho dù hệ thống có thể giúp cậu tạo ra thân phận giả, cũng không phải dễ dàng tiến vào như vậy. Nếu có thể ngụy trang thành nhân vật phản diện, liền có thể ở dưới tiền đề cơ hồ không thay đổi cốt truyện cùng Cố Bình Minh đi xong cốt truyện, chỉ cần kết quả cuối cùng hơi có chút sửa đổi, hoặc là nghĩ cách kêu hệ thống tạm thời dùng thủ thuật che mắt, liền có thể đem người thuận lợi mà cứu ra.

Ý nghĩ của ký chủ cùng hệ thống vĩnh viễn không chung đường, hệ thống mới vừa thêm gói kỹ năng xong sợ tới mức số liệu run lên, không ngừng nhắc nhở: “Theo thực tế của thế giới là không thể, bằng không ngược lại sẽ đề cao nguy hiểm của thế giới bị nghiêm trị khóa lại …… Ký chủ có thể lựa chọn hai nhân vật phương gian trung tính!”

Tuy rằng cũng không phải không thể lựa chọn nhân vật phản diện, nhưng như vậy liền cần phải bảo đảm ký chủ cùng nhân vật mục tiêu trước sau không có trình tự tình cảm giao thoa càng sâu, nếu không hai bên đều có khả năng sẽ bị cưỡng chế đăng xuất khỏi thế giới.

Hệ thống cho dù sử dụng hết mọi cách, rõ ràng cũng căn bản ngăn không được nhân vật mục tiêu mỗi ngày đều đang mơ ước ký chủ, đành phải phòng ngừa chu đáo mà bắt đầu chuẩn bị trước tiên.

Vừa bị âm thanh máy móc nhắc nhở, ánh mắt Lục Đăng hơi sáng, click mở bảng nhân vật chờ chọn nhìn hai lần, trầm ngâm một lát, vẫn là chọn bác sĩ hồi phục chức năng chuyên nghiệp mới được điều bệnh viện phục hồi chức năng.

Hệ thống phát hiện tiểu kim khố lại vô thanh vô tức nhiều ra một bút điểm kinh nghiệm, hưng phấn đến nhảy nhót, lập tức tích cực lên tiếng: “Ký chủ muốn mua gói tư liệu liên quan không? Ta có thật nhiều điểm kinh nghiệm!”

“Không cần, ta sớm đã mua đầy đủ rồi.”

Lục Đăng cười cười, kiên nhẫn trả lời một câu, sờ sờ camera bồi bản thân qua một thế giới, đem ảnh chụp được in ra hảo hảo giấu ở trong ngăn kéo, lục lạc cũng từng cái bỏ vào dãy số liệu.

Bộ phim điện ảnh duy nhất đóng cùng Cố Khê ở thế giới trước kia, gần như đại bộ phận cốt truyện đều là chân thật.

Cậu mò mẫn thoát ra từ địa phương bị người vứt bỏ, cho nên cũng từng một lần tin tưởng vững chắc, chỉ có chính mình làm được là tốt nhất, có thể giúp được những người khác, sẽ không bị bỏ rơi —— cho dù các trưởng bối trong nhà trước sau đều ôn nhu cẩn thận bao dung chiếu cố cậu, nhưng bất an trước sau vẫn chôn chặt ở đáy lòng.

Các gói kỹ năng có thể sử dụng được giống loại này, cậu cơ hồ đều mua qua, cũng đều tường tận mà nắm giữ qua. Học tập không gián đoạn có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn, phảng phất chỉ cần bản thân trở nên hữu dụng, liền nhất định có thể được giữ lại.

Hiện tại ý niệm bất an này đó đã và sẽ không xuất hiện lại, nhưng những gì thu hoạch được từ lúc đó vẫn đều còn.

Lục Đăng cong cong khóe môi, giơ tay ấn lên nút xác nhận đi vào thế giới.

Hệ thống không thể xài điểm kinh nghiệm cho ký chủ, không cam lòng mà một đầu chui vào thương thành chọn lựa nhặt. Lục Đăng cứng họng, mở ra quyền hạn từ nó tùy ý tìm kiếm, bước vào Truyền Tống Trận đã hiện ra, thân hình đảo mắt biến mất trong biển sao trời cuồn cuộn.

Hoàng hôn dần buông xuống, cái nóng của ánh nắng chiều xuyên thấu qua pha lê trong suốt, chiếu vào trong văn phòng rộng mở.

Lục Đăng ngồi ở trước máy tính, lật xem bệnh án của Cố Bình Minh, lật từng trang một, nhịn không được hơi hơi nhíu mày.

Ở mấy thế giới trước, cậu đều kịp thời ngăn cản được các khả năng có thể gây thương tổn, hảo hảo bảo hộ đối phương. Cho dù là lần đầu tiên Cố Uyên bị hình phạt, rốt cuộc cũng không có nghiêm trọng đến thương gân động cốt, qua mấy ngày điều dưỡng, thương thế đã tốt hơn phân nửa.

Lần này lại không giống.

Vết thương tạo thành do súng bắn gây tràn khí màng phổi, nội tạng bị hao tổn, nhiều chỗ gãy xương, chỉ nhìn bệnh án, cũng có thể đoán được đối phương đã từng trải qua không chỉ một đường sinh tử.

Đã vài tháng kể từ tràng sự cố làm cho Cố Bình Minh bị gián đoạn khi nằm vùng kia, tố chất thân thể của Cố Bình Minh nguyên bản cũng khá tốt, đã khôi phục đến mức có thể thuận lợi xuất viện, nhưng vẫn như cũ lưu lại chút vấn đề, cần phải ở trung tâm tiếp tục tiến hành hồi phục chức năng mới được.

“Ký chủ, thuốc dùng cho mấy bệnh này đó đều có thể mua được ở thương thành!”

Nhận thấy được cảm xúc của ký chủ không tốt, hệ thống kịp thời bổ sung, không đợi Lục Đăng mở miệng, đã thay cậu mua tốt một lô ba dịch cường hóa: “Ký chủ có thể chậm rãi giúp nhân vật mục tiêu điều trị, nhiều nhất hai tháng, một chút di chứng đều sẽ không còn!”

Ít nhất năng lực ôm ký chủ ngủ là một chút cũng sẽ không có vấn đề!

Nghe được hệ thống tin tưởng mười phần bảo đảm, Lục Đăng mới thoáng yên tâm, khép lại bệnh án đứng dậy: “Giúp ta đem tố chất thân thể điều chỉnh một chút, tận lực tiếp cận trình độ của người bình thường là được.”

Căn cứ kinh nghiệm của thế giới trước, cậu ở thế giới hiện thực sử dụng thân thể nguyên bản, thường xuyên sẽ tạo ra không ít hỗn loạn.

Chỉ là ở giới giải trí còn may, mọi người nhiều nhất chỉ là kinh ngạc cảm thán hai câu, cũng sẽ không để trong lòng. Nhưng ở một thế giới thậm chí có lui tới với nằm vùng, thân thủ của cậu nếu không thèm hạn chế, khó tránh khỏi là sẽ gây ra hỗn loạn nhất định.

Hiện tại là trung tâm phục hồi chức năng, dựa theo cốt truyện, tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm. Nếu thời điểm thực sự có yêu cầu khẩn cấp, lại đem tố chất thân thể chỉnh lại cũng còn kịp.

Hệ thống nghe theo bận rộn, không bao lâu số liệu đã xuất hiện biến hóa tương ứng.

Lục Đăng ngồi ở trước bàn một hồi, chờ đến khi thân thể dần dần thích ứng với điều chỉnh, liền đứng dậy ra cửa, dựa theo số phòng bệnh sờ soạng đi tới phòng bệnh của Cố Bình Minh.

Bác sĩ chủ trị trở lên đều quá mức bận rộn, thủ hạ của người bệnh cũng nhiều, không có cách nào hảo hảo bồi đối phương. Thân phận của cậu lần này chỉ là một bác sĩ thực tập quản giường, kêu Lục Bạch Vũ, sắp tới trung tâm không có quá nhiều người bệnh cần phục hồi chức năng, phân đến trong tay cậu cũng chỉ có một người bệnh này, chuyện có thể làm liền nhiều không ít.

Đại bộ phận thương thế của Cố Bình Minh đều đã khỏi hẳn, cũng chỉ có công năng phổi cùng dây thần kinh đùi phải chưa khôi phục hoàn toàn. Lục Đăng ở trong lòng tính toán phương án phục hồi chức năng, tìm được phòng bệnh thử gõ cửa, lại không nghe thấy có người lên tiếng.

Hiện tại nên là thời gian tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, Lục Đăng hơi giật mình, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, thử vặn cửa vào phòng bệnh.

Trong phòng trống rỗng.

Tuy rằng là phòng bệnh cao cấp, nhưng trong phòng vẫn như cũ có vẻ rất là trống vắng. Trên bàn bày chút đồ dùng sinh hoạt rải rác, bánh quy đơn giản được ăn một nửa, trên giường vẫn là ba bộ đồ thuần trắng phổ biến do trung tâm phát, tùy ý đặt bừa, không có gì khác thường.

Lục Đăng lại nhìn ra được, mỗi một kiện đồ vật trong gian phòng này đều là dùng để tùy thời đề phòng người ngoài nhìn trộm.

Cậu cũng đã từng làm như vậy, mỗi dạng đồ vật đều phảng phất tùy ý đặt tán loạn, kỳ thật lại có quy luật để chính mình có thể tìm được. Chẳng cần sợ có người hơi chút tiến vào tìm tòi, hoặc là chạm vào thứ gì, chỉ cần bước một khắc vào cửa là có thể lập tức phát hiện được.

Cố Bình Minh cũng là giống vậy.

Chưa biết chắc là nơi này chính xác có bao nhiêu nguy hiểm, mà là đã theo thói quen làm như vậy, vì ở trong hoàn cảnh như vậy mới có thể càng thêm an tâm.

Lục Đăng nhấp nhấp môi, nhẹ khép cửa lại rời khỏi phòng bệnh.

Cố Khê luôn luôn ở nơi mà cậu ngẩng đầu là có thể thấy được, đi nơi nào cũng sẽ nói cho cậu trước tiên, một đường nhắn tin không ngừng. Lục Đăng đã thật lâu cũng không dùng qua trình tự định vị truy tung.

“Ký chủ, nhân vật mục tiêu ở ——”

Hệ thống vội vàng khởi động trình tự, mới vừa lên tiếng, Lục Đăng cũng vừa vặn mở miệng: “Sân thượng.”

Hệ thống kinh ngạc một lúc lâu, ngầm cam chịu.

Đối phương thường đi cũng chỉ mấy cái địa phương kia, chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút, là có thể đoán được.

Lục Đăng kiều kiều khóe môi, hướng khắp nơi nhìn sang, tìm được một cái cầu thang, bước nhanh đi lên.

Sân thượng =bị khóa.

“Ký chủ, ta có thể làm cửa nổ tung!”

Hệ thống nghiễm nhiên đã bị cậu dạy hư, hứng thú bừng bừng mà đưa ra kiến nghị, lá gan lớn đến mức Lục Đăng phải cứng họng cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Trước không vội, nhìn nhìn lại.”

Ở thế giới hiện đại đợi quá lâu rồi, cậu cũng học được không ít quy tắc của nhân loại, bị khóa giống thế này thường là cửa tự động, nếu trực tiếp nổ tung trong bệnh viện, cậu rất có thể trực tiếp gặp mặt Cố Bình Minh ở đơn vị công tác của đối phương.

Cố Bình Minh có biện pháp đi lên, thuyết minh nhất định là có đường.

Lục Đăng hướng khắp nơi tìm kiếm một vòng, chọn ra một cửa sổ có lan can phòng hộ thưa thớt chút, một tay một chống song cửa sổ, nhẹ nhàng mà nhảy ra ngoài.

Cố Bình Minh ngồi ở sân thượng, trên ngón tay là điếu thuốc cháy một nửa, ở trong khói thuốc lượn lờ ho khan hai tiếng.

Công năng của phổi không đạt tiêu chuẩn, bác sĩ nói cái gì đều không cho hút thuốc, cũng chỉ có thể ở chỗ này tìm cơ hội ngửi mùi thuốc cho đã ghiền.

Chạng vạng thời tiết vừa lúc, không nóng không lạnh, không khí sau cơn mưa cũng tươi mát, như thế nào cũng không phải thời tiết nên thành thành thật thật ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi.

Cố Bình Minh ở bên ngoài đã quen, thật vất vả chịu đựng đến khi ra khỏi bệnh viện, quay đầu đã bị ném vào trung tâm phục hồi chức năng. Thật sự nghẹn lợi hại, quả thực nửa ngày đều ở phòng bệnh buồn không đi xuống. Thời điểm không có bài tập phục hồi chức năng, ai cũng không cho phép y đi ra ngoài chạy loạn, liền sẽ nghĩ cách chạy lên sân thượng hít thở không khí, lại kịp thời ở có trước lúc người tới kiểm tra phòng chạy về.

Một điiếu thuốc sắp cháy hết, Cố Bình Minh hít sâu một ngụm, thích ý mà thở phào. Mới khụ ra một vòng khói không lớn không nhỏ, ánh mắt bỗng nhiên bị lan can hấp dẫn qua.

Lan can thường chỉ có chim chóc lui tới, bỗng nhiên nhiều thêm một cái đầu nho nhỏ.

Đó là một nam hài tử thực thanh tú, mặt mày đẹp đến như là được vẽ ra tới. Ăn mặc một thân áo blouse trắng giống như thế lực hay trấn áp y, đang dò một chút nhìn ra lan can xi măng, mắt đen thanh nhuận liên tục chớp chớp mà nhìn y.

Sân thượng cũng đã bị khóa, con đường này người bình thường căn bản tìm không thấy. Cố Bình Minh nhìn thấy dồ trắng sau lưng liền căng thẳng, nhéo tàn thuốc giấu trở về. Cái đầu kia lại không có tiếp tục hướng lên trên, liền như vậy vịn lan can dừng ở chỗ cũ.

Cố Bình Minh trầm tư.

Lục Đăng: “……”

Lục Đăng: “Hệ thống, ở sao?”

Lục Đăng: “Đi không được.”

“Lập, lập tức!”

Một không cẩn thận đem tham số cơ thể chỉnh đến yếu nhước quá mức, hệ thống vội số liệu loạn theo, không ngừng tìm tham số điều chỉnh một lần nữa, sức lực của Lục Đăng lại đã hao hết hơn phân nửa. Vịn trong chốc lát lực đạo liền không trụ được buông lỏng, lại trượt xuống một đoạn ngắn.

“Cẩn thận!”

Mắt thấy lực đạo của cậu lơi lỏng, Cố Bình Minh trong lòng căng thẳng, vứt tàn thuốc phi đi qua, một phen xách nam hài tử kia, hướng lên trên xách vào trong lòng ngực.

Lục Đăng bị y chặt chẽ ôm lấy, ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên nhớ tới thương thế của đối phương, trong lòng căng thẳng, giơ tay đi sờ trên người y: “Thương thế của ngươi ——”

“Không cần sờ loạn, tiểu đại phu.”

Cố Bình Minh cứng họng cười khẽ, cầm cái tay hướng chính mình trên người sờ tới sờ lui kia của cậu, cúi đầu nhìn vào con ngươi đen trong trẻo trừng lớn, rất có hứng thú mà chọn chọn khóe môi: “Eo ta rất tốt……”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố · thân thể hảo · gấp bội · lần · Bình Minh: Ta. Eo hảo. Lý giải một chút:)

Hệ · mổ bụng · thống: A a a a ta cái đại móng heo _(┐@ロ@)_

# Ta đã #

# Làm cái gì #

# Ký chủ chủ chủ chủ chủ #