Vào ban đêm, Cố Khê tự mình cầm hợp đồng bán mình, thuận lợi đem tiểu chủ nhân xách trở về nhà mình, lại đem điều khoản của hợp đồng hảo hảo thể nghiệm một lần, sáng sớm hôm sau mới cảm thấy mỹ mãn mà trở về đoàn phim.
Lúc gần đi Mục Cẩn Sơ đã hoàn toàn chỉnh đốn qua một lần, Lý Nhân Dịch lại từ trên xuống dưới ân cần dạy bảo mà châm chỉa vài lần. Mỗi người trong đoàn phim đều biết người đầu tư mới tới dị thường có trách nhiệm, vì thăm dò toàn bộ tình huống của đoàn phim, còn cố ý cải trang vi hành, ẩn vào trong đoàn phim làm người phụ trách vài ngày.
Có khích lệ mới, ai cũng không dám tiếp tục lười biếng, mỗi người tinh thần phấn chấn trên dưới bận rộn, rõ ràng vất vả non nửa tháng đều thành đá ném vào sông, toàn bộ đoàn phim cư nhiên so với lúc trước càng hiện ra chút tư thế vui sướиɠ hướng về vinh quang.
Đã bàn xong hôm nay cùng nhau phỏng vấn bổ sung diễn viên, sáng sớm Lý Nhân Dịch liền canh giữ ở cửa đoàn phim, nhìn thấy thân ảnh hai người, ánh mắt sáng lên bước nhanh qua đón: “Cố lão sư! Lục —— Lục tiên sinh……”
Hai ngày này Lý Nhân Dịch bị lăn lộn không nhẹ, Cố Khê hướng hắn cười cười, hơi hơi gật đầu ý bảo: “Lý đạo, vất vả.”
“Không vất vả không vất vả —— không dối gạt ngài, hai ngày này là những ngày thống khoái nhất ta đã trải qua.”
Lý Nhân Dịch không ngừng xua tay, tinh thần cả người cũng so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, trên mặt ý cười rõ ràng, tha thiết mà chuyển hướng qua Lục Khinh Chu dứng ở một bên: “Thỉnh Lục tiên sinh yên tâm, ngài đối với đoàn phim có thể toàn quyền can thiệp chỉ đạo, tuyệt sẽ không lại có chuyện bằng mặt không bằng lòng, chúng ta chậm rãi quay, tranh thủ có thể may mắn tạo ra một bộ tác phẩm tốt ……”
Dù sao hắn cũng là đạo diễn, cho dù thực lực thường thường, làm người cũng yếu đuối, Lý Nhân Dịch cũng vẫn như cũ là ở trong lòng khát vọng có thể làm ra một tác phẩm đủ để chứng minh bản thân.
Hiện tại trong giới tràn ngập không khí cấp tốc, đại ip* đứng đầu, dây chuyền sản xuất phim cùng diễn viên, chỉ cần có người đang nổi liền không lo ratings. Có diễn viên phối âm cùng hậu kỳ tốt, hai ba tháng là có thể ra một bộ phim truyền hình, tiết kiệm sức lực và thời gian, cơ hồ thành thái độ bình thường của toàn bộ giới điện ảnh.
*IP(Intellectual property): viết tắt của từ sở hữu trí tuệ ví các bộ phim, tác phẩm văn học.
Có lối tắt, người còn nguyện ý cực cực khổ khổ đi đường vòng liền càng ngày càng ít.
Mỗi người rõ ràng đều tệ hại như vậy, lại có quá nhiều người không thể không bóp mũi hướng tư bản khuất phục, hắn có thể có được cơ hội này, trong lòng không thể nghi ngờ là cực kỳ thỏa mãn.
Lục Khinh Chu quay đầu lại nhìn về phía Cố Khê, ở trong mắt người sau tìm được chút ý cười ôn nhiên, nhẹ nhấp môi quay người lại, hướng Lý Nhân Dịch cười cười.
Chỉ cần suy nghĩ thoáng chút, cùng người sống hảo hảo ở chung kỳ thật cũng không khó, càng đừng nói còn Cố Khê ở sau lưng.
Lục Khinh Chu yên tâm ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn, cười nhạt mở miệng: “Ta không hiểu quay chụp, chỉ là đi theo xem náo nhiệt, những việc này còn nhiều phiền toái cần ngài tới lo lắng.”
Trong mắt Cố Khê hiện lên chút ý cười, không dấu vết lui về sau nửa bước, vững vàng che chở ở phía sau cậu.
Thời điểm tiểu tổng tài tự mình ứng đối người sống cũng biết tiến lui rõ ràng. Không biết có phải vì từ nhỏ sống tách biệt với mọi người hay không, Lục Khinh Chu khí thế ôn đạm, nhưng rõ ràng lộ ra khoảng cách không xa không gần, thời điểm ở bên y thì không thể hiện, đối với người ngoài, ngược lại thật sự ẩn ẩn có chút tư thế uy nghiêm của tổng tài công ty.
“Nên làm, một chút cũng không phiền toái —— ngài cứ việc yên tâm, đoàn phim nhất định ổn thỏa, một chút chuyện phiền lòng cũng không có.”
Quan tâm đoàn phim vốn dĩ chính là chuyện thuộc bổn phận của đạo diễn, Lý Nhân Dịch thụ sủng nhược kinh, không ngừng nói lời khiêm tốn bảo đảm, lại đem hai người dẫn vào trong đoàn phim, thật cẩn thận dò hỏi: “Lục tiên sinh vẫn luôn ở đoàn phim sao? Chúng tôi vốn là muốn chuẩn bị cho ngài một phòng, Mục tiên sinh nói ông ấy đã an bài tốt cho ngài ……”
Lúc cữu cữu gần đi chưa nói qua chuyện này, Lục Khinh Chu chớp chớp mắt, mơ hồ hiện ra chút nghi hoặc.
Lý Nhân Dịch vừa thấy liền biết cậu đại khái cũng không hiểu chút nào, cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm, cẩn thận mà liếc mắt ngắm Cố Khê đứng ở cách đó không xa một cái, thở sâu hạ giọng: “Lục tiên sinh —— thỉnh ngài đơn độc đi với ta một chút, ta đem thẻ phòng đưa cho ngài.”
Hắn đã nói rất minh bạch, Lục Khinh Chu không khỏi hơi giật mình, theo bản năng nhìn Cố Khê, lại thấy trong mắt người sau cũng đồng dạng mờ mịt khó hiểu, hiển nhiên cũng chút nào không rõ ràng lắm chỗ này lại có ngụ ý gì.
“Đi một mình liền không cần.”
Lục Khinh Chu nhấp nhấp môi, dừng lại bước chân, thần sắc nghiêm túc xuống: “Có chuyện gì, có thể thỉnh ngài nói ở chỗ này không?”
Hai người vốn dĩ chính là luôn bên nhau, cậu có chuyện gì, đều có thể cho Cố Khê biết.
Lý Nhân Dịch giật mình, đối diện với thần sắc nghiêm túc trong mắt cậu, trên mặt không khỏi nổi lên chút khó xử, ánh mắt ở giữa hai người chuyển qua lại không ngừng.
Hai ngày nay hắn vội đến chân dắt lên ót, căn bản không rảnh lo bên ngoài xảy ra chuyện gì, liền chuyện Ninh Phi Bình xui xẻo cũng là nghe phó đạo diễn nói, càng không thấy được hình ảnh Cố ảnh đế trên phát sóng trực tiếp thừa nhận đem người quy tắc ngầm, chỉ biết hai người là bởi vì lần bị cảm nắng đó mới nhận thức. Hiện tại gặp được loại chuyện này, cũng bị hù đến không thể suy nghĩ.
“Lý đạo khó xử như vậy, xem ra là về chuyện của ta.”
Thấy hắn gần như khó được giãy giụa, Cố Khê cứng họng cười khẽ, mở miệng giải vây: “Có chuyện nói thẳng liền tốt, lại nghẹn đi xuống, vốn dĩ tóc đã không nhiều lắm.”
Đại khái là tiêu chí phổ biến của đạo diễn, đỉnh đầu Lý Nhân Dịch nguyên bản đã thưa thớt, hiện tại cả khuôn mặt đều sầu đến nhăn lại, tóc liền càng có vẻ ít ỏi, số lượng không nhiều lắm mấy cọng cũng có tư thế muốn theo gió mà đi.
Sớm muộn gì cũng phải nói, đau dài không bằng đau ngắn, đơn giản cùng nói cũng tốt.
Lý Nhân Dịch thở sâu, không dám nhìn tới thần sắc Cố Khê, chôn đầu thấp giọng mở miệng: “Mục tổng còn nói —— nói chỗ cần tiêu tiền nhiều, kêu chúng ta giảm bớt chút, đem phòng của ngài bỏ đi ……”
Loại sự tình này trong đoàn phim không nhiều lắm, nhưng cũng hoàn toàn không tính là quá ít.
Có khi là ác ý nhằm vào một diễn viên, nhưng càng nhiều thời điểm, bỏ đi chỗ ở của một diễn viên, khiến y dù đóng phim rất nhiều nhưng ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, này đều là cất giấu hàm nghĩa ám chỉ càng sâu nào đó.
Mục Cẩn Sơ một bên dùng mấy cái trăm triệu mà đập vào trong đoàn phim, một bên nghiêm túc nói thiếu tiền bới hắn, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng. Cẩn thận ngẫm lại Cố Khê cũng chưa làm qua chuyện bất lợi gì với đoàn phim, đơn giản là cùng Lục Khinh Chu gần gũi hơn một chút, không bỏ chỗ ở của người khác, cố tình bỏ của y, cũng chỉ có thể hướng một phương hướng khác phỏng đoán.
Lý Nhân Dịch rối rắm đến lông mày cũng nhíu chặt, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cũng càng thêm sinh ra khó hiểu.
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, là vị tiểu Lục tiên sinh này ra chủ ý cho cữu cữu của cậu ta, muốn nhân cơ hội đem Cố Khê quy tắc ngầm……
Cố Khê ăn mềm không ăn cứng, tính tình so với người bình thường còn muốn hơn vài phần thà gãy chứ không chịu cong, cắt một phòng ở như vậy, nói không chừng dù phải tự mình lái xe đi ra ngoài về nhà ở, nói không chừng lại phải bị paparazzi chỗ nào cũng có quấn lên, tạo thêm bao nhiêu sự tình.
Lý Nhân Dịch nguyên bản là ôm tính toán ám độ trần thương*, nghĩ đem hai người tách ra, lại vận dụng lực lượng của đoàn phim âm thầm giúp Cố Khê tìm ra chỗ ở mới, lại không nghĩ rằng vị tiểu lục tổng này thế nhưng cũng không biết việc này.
*Ám độ trầm hương: làm trong bí mật, lén lút.
Hoặc là đây là cảnh…… Xử lý quy tắc ngầm?
Lý đạo diễn đang lo lắng sốt ruột miên man suy nghĩ, đỉnh mày Lục Khinh Chu đã nhíu lên lại, mím môi, tiến lên một bước muốn nói chuyện.
“Khinh Chu.”
Cố Khê ho nhẹ một tiếng, tay mắt lanh lẹ đem người kéo trở về, một cánh tay vòng ở sau lưng cậu, ngậm ý cười thấu đi xuống, hạ giọng ghé vào bên tai cậu: “Gấp cái gì? Đây là cữu cữu muốn ta đi vào trong phòng ngươi đâu……”
Loại ám chỉ này y sớm nghe nói qua, lại một lần cũng chưa từng gặp phải, không nghĩ tới lần đầu tiên cư nhiên tự mình kêu cậu đuổi kịp.
Dòng khí ấm áp đánh vào vành tai, ngực Lục Khinh Chu nhẹ nhảy, giây lát liền minh bạch là chuyện gì xảy ra, trên mặt nhịn không được dâng lên đỏ ửng, ánh mắt dần dần sáng lên.
“Cữu cữu mướn cho chúng ta, chắc chắn là chỗ đặc biệt tốt. Ta phải hưởng hưởng phúc, nhưng ngươi phải đến ở lại cho ta, bằng không nửa đêm ta sẽ bò cửa sổ đi vào.”
Paparazzi quá hiểu chuyện, nơi chốn đều chỉ biết suy nghĩ cho y. Thừa dịp cậu đang lo lắng cho mình, Cố Khê mở miệng trước ngăn chặn cậu muốn nói, e ngại Lý Nhân Dịch ở bên cạnh, không thể làm đến quá thân mật, chỉ thoáng ôm lấy hông người nghiêng người, né tầm mắt người khác, môi cố ý vô tình nhẹ nhàng chạm vào vành tai cậu: “Một mảnh khổ tâm của cữu cữu, ta liền thay ngươi nhận, được chưa?”
Cánh tay y ôm rất chắc, Lục Khinh Chu trốn cũng trốn không thoát, tim đập càng thêm nhẹ nhàng, ánh mắt ngày xưa thanh nhuận đều hơi hơi phát ngốc. Ngửa đầu nhìn y sau một lúc lâu, rốt cuộc mới nhấp khóe miệng, không tiếng động gật đầu.
Mặt mày thanh tú phất lên một chút độ cung nhu nhu nhuyễn nhuyễn, khiến trong lòng Cố Khê nóng lên, cười nhạt nhéo nhéo vành tai nóng hầm hập của cậu, hướng Lý Nhân Dịch vươn tay: “Lý đạo, thẻ phòng trực tiếp đưa cho ta đi, ta thay tổng tài của chúng ta thu.”
Y không phải lần đầu tiên nửa nói giỡn mà kêu Lục Khinh Chu là tổng tài, rõ ràng là hai chữ mới lạ khách sáo, y nói ra lại như thẩm thấu tình cảm ôn trầm, ngược lại như là đã sớm quen thuộc với việc thổ lộ tình cảm, như chỉ là vừa mới ấp từ ngực đến ấm nóng mới nói ra tới.
Bùm bùm đổ đầy đất, không nhìn cũng không được, còn cần phải ấn từng cái rõ ràng vào đầu.
Lý Nhân Dịch kinh ngạc, sau một lúc lâu hoảng thần, chần chờ đem thẻ phòng giao ra ngoài.
Thẻ phòng thật là đẹp mắt.
Bồi Lục Khinh Chu phỏng vấn một đám diễn viên, Cố Khê tận chức tận trách đối với nghiệp diễn, tay trái nhét ở trong túi thưởng thức tấm thẻ đen tinh xảo kia.
Tối hôm qua chơi đùa hợp đồng không lưu ý thời gian, lăn lộn đến muộn, hôm nay lại thức dậy sớm. Phỏng vấn thoạt nhìn thú vị, thời gian lâu kỳ thật thành buồn tẻ, tuần hoàn lặp lại mà nhìn mấy tràng diễn cố định lặp đi lặp lại, Lục Khinh Chu đã có chút dâng không dậy nổi tinh thần, lại vì tôn trọng diễn viên tới phỏng vấn, vẫn như cũ tận lực nghiêm túc mà nhìn.
An bài trên dưới số người được chọn là cố định, nhưng chung quy vẫn có ngoài ý muốn, thời gian khó tránh khỏi hơi trễ, nhìn vào tình hình này, đại khái qua một lúc cũng không xong.
Cố Khê đem tấm thẻ kia ở đầu ngón tay xoay chuyển, không dấu vết mà ngắm tiểu tổng tài dụi mắt lần thứ tư, chuẩn bị tìm một cơ hội đem người hống trở về, ít nhất trước hảo hảo ngủ trưa rồi lại nói.
Lục Khinh Chu không biết ý niệm đang chuyển của y, đang cúi đầu lật danh sách trong tay, Cố Khê đoán được cậu đang tìm cái gì, hạ giọng cúi người ghé sát vào: “Sở Hằng là người cuối cùng của buổi sáng hôm nay, ấn cái tiến độ này, ít nói còn phải hơn ba tiếng đâu.”
Tối hôm qua Lục Khinh Chu cùng y nhắc đến chuyện Sở Hằng, nói là trong nhà cùng giải trí Thịnh Tinh có chút giao tình, kêu y hỗ trợ chiếu cố, dùng biện pháp đem người đánh rớt.
Yêu cầu một chút cũng không quá phận, Cố Khê vui vẻ đáp ứng, vì không gây chú ý mới đem người an bài tới cuối cùng, lại không nghĩ rằng thời gian phỏng vấn sẽ kéo dài đến như vậy.
Lục Khinh Chu chớp chớp mắt, khó khăn ngừng lại trong chớp mắt mới nghe rõ y nói gì, nhẹ nhàng gật gật đầu. Thân thể ngồi thẳng đang muốn kêu người tiếp theo, lại bị Cố Khê ở cái bàn phía dưới bắt tay nắm ở trong lòng bàn tay: “Đi về trước ngủ một giấc, nếu là tới hắn rồi, ta kêu hắn đi phong nghỉ ngơi chờ ngươi, được không?”
Thanh âm bên tai nhu hòa nhẹ nhàng chậm chạp, Lục Khinh Chu nhẹ nhàng ngáp một cái, đánh lên tinh thần đối diện với y nhìn chăm chú.
Cố Khê cười nhạt, giúp cậu xoa xoa một chút nước mắt chảy ra từ đuôi mắt, xoa mái tóc ôn thanh hống: “Người được chọn kỳ thật hiểu rõ, phía sau không ngoài ý muốn chính là nhìn mặt, giao cho ta cùng Lý đạo —— giữa trưa phỏng chừng là ăn cơm không được, ta còn muốn ăn mì trộn tương đâu……”
“Ta làm cho ngươi.”
Nghe được y nói, Lục Khinh Chu lập tức đánh lên tinh thần, một lần nữa ngồi thẳng thân thể: “Muốn ăn ngọt sao?”
“Ngọt mặn đều được, đi về trước hảo hảo ngủ một giấc, sau đó làm cho ta.”
Liền biết một chiêu này luôn dùng tốt với paparazzi, Cố Khê không khỏi cười nhạt, bấm tay nhẹ gõ xuống cái trán, đè đè lưng cậu: “Trước đi ngủ, nói không chừng ta sẽ đi kiểm tra.”
Ngủ ngon mới có thể đem cơm làm tốt, Lục Khinh Chu gật gật đầu, tiếp nhận thẻ đen y truyền qua đứng dậy, lập tức có nhân viên công tác của đoàn phim đi lên dẫn đường.
Cố Khê mỉm cười hướng cậu gật gật đầu, nhìn thân ảnh tiểu chủ nhân lưu luyến mỗi bước đi mà biến mất ở ngoài cửa, mới vui vẻ thoải mái mà ngồi thẳng thân thể, đối diện với cái nhìn chăm chú vô cùng đau đớn cura Lý Nhân Dịch: “Vị tiếp theo đi —— Lý đạo, ngài còn có chuyện gì sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý đạo: Mục tổng ta thực xin lỗi ngươi cải trắng của ngươi giống như đã bị người ăn a a a!!! e=e=e=┌┤q 口 q├┘
Mục tổng:……
Mục tổng: Ca ta thực xin lỗi ngươi cải trắng của ngươi giống như bị người ăn a a a. qvq
# Mới vừa ăn#
# Ta đã tới chậm #
# Cũng chưa kịp quản #
# Thật sự #