Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 58

Hai người náo loạn một trận, gương mặt paparazzi đều nháo đến đỏ bừng, Cố Khê mới vừa lòng mà buông cánh tay ra, ôm lấy Lục Khinh Chu ngồi như không ngồi dựa vào sô pha, dùng sức hôn trên má cậu một cái.

Lục Khinh Chu dựa vào ngực y, mắt đen trong vắt như đang lấp la lấp lánh, đỏ mặt ngẩng đầu: “Hiện tại…… Có thể chụp không?”

Chụp lén nào còn hỏi ý kiến của người ta.

Cố Khê nghẹn họng cười khẽ, lòng bàn tay xoa xoa đuôi mắt cậu. Đang muốn mở miệng, ánh mắt dừng ở bên tai vẫn nóng lên như cũ của Lục Khinh Chu. Trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của những lời này.

……

Có thể chụp đến hừng đông cũng được.

Lục Khinh Chu trước nay hiểu chuyện, bị Cố Khê thân mật từ đáy lòng đến ra bên ngoài mỗi một chỗ đều ấm áp, mới to gan niệm lời kịch tự động xuất hiện trong gói kỹ năng tài xế già, nói ra cả người liền bắt đầu nóng lên.

Không kịp sửa miệng, cả người cậu đã bị Cố Khê chộp đầu gối bế lên.

“Đương nhiên có thể chụp.”

Trong mắt Cố Khê tràn đầy ý cười, đơn giản thu thập đồ vật rơi rụng, mang theo tài liệu của paparazzi. Đem người ổn định vững chắc ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu cọ cọ cái trán cậu.

“Nơi này điều kiện quá kém —— chúng ta về trên xe, hảo hảo chụp, chụp chỗ nào cũng được……”

Tiến độ bị Ninh Phi Bình không vào trạng thái gần như kéo đổ hoàn toàn, Lương đạo diễn đuổi tiến độ chụp đến đêm khuya kéo một thân mỏi mệt vội vàng chạy về phòng nghỉ, đối với tờ giấy trên bàn lâm vào trầm tư sâu sắc.

Sáng sớm hôm sau.

Trên xe rộng rãi, lại là bày biện dựa theo xe phòng mini, nên có đầy đủ thiết bị. Cố Khê cảm thấy mỹ mãn mà ôm paparazzi ở trong xe có điều hòa có nệm cao su tỉnh lại, duỗi cái eo lười, lại ở trên má người trong ngực hôn hôn.

Rốt cuộc còn ở bên ngoài, không thể lăn lộn quá mức, tối hôm qua chỉ làm lướt qua liền ngừng, nên chụp lại vẫn đều chụp đủ.

Phổ cập khoa học của cữu cữu quả nhiên kịp thời.

Độc thân hơn ba mươi năm Cố ảnh đế thể xác và tinh thần thoả mãn, ôm lấy người còn ngủ đến say nồng hướng trong lòng ngực ôm ôm, nhớ tới Mục Cẩn Sơ luôn mãi dặn dò, ôm cậu dùng gương mặt thử thử nhiệt độ, đang muốn lại cẩn thận kiểm tra, Lục Khinh Chu đã ở trong lòng ngực y mở mắt.

“Có đau hay không? Ta cũng không đúng mực…… Sao giờ này đã tỉnh rồi, ngủ có ngon không?”

Paparazzi đã tỉnh. Cố Khê tiếc nuối mà đem một nửa tay đang lần ở từ phía dưới thảm thu hồi, dán dán mái tóc cậu, ôn nhu dò hỏi.

Y nghe nói hẵn là phải ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau.

Diễn viên cùng kịch bản đều có biến đổi, không ít cảnh quay đều phải quay lại, bối cảnh cũng phải điều chỉnh, chuyện cần vội thật sự quá nhiều, một hai ngày còn không có biện pháp quay phim trở lại. Thời điểm trước khi Mục Cẩn Sơ đi dứt khoát lại thả cho đoàn phim một tay, đem thời gian ra mắt dời lại ba tháng sau.

Cố Khê cũng đã tính toán tốt, chuẩn bị đi đi cảm ơn Lương Viễn, liền mang theo tiểu chế tác của y trở về biệt thự suối nước nóng, cùng lão bản hảo hảo tham thảo nội dung có liên quan cụ thể đến đồ vật bên trong hòm thuốc.

Lục Khinh Chu ở trong cánh tay y cong lên mặt mày, lắc lắc đầu xoay người ngồi dậy, lòng bàn tay ấm áp nhẹ chạm vào trên eo y: “Đau không?”

Cố Khê: “……”

Tới thời điểm thân liền thân, thời điểm quay diễn mấy cảnh đánh nhau kia cũng không chịu thu liễm, lại là hỗn chiến khó có thể khống chế, trên eo không biết bị súng ống của ai hung hăng đυ.ng phải một chút.

Lúc ấy không cảm thấy đau, chờ đến buổi tối mới phát hiện cư nhiên tạo thành một khối xanh đen lớn.

Hơn nữa kỳ thật chuyện kia y mới là người tốn sức nhiều nhất…… Đau vẫn là đau.

Nhưng Cố ảnh đế không muốn nói.

Thấy thần sắc y phức tạp, mắt đen của Lục Khinh Chu hơi hơi trợn to, ở trong gói kỹ năng lục soát tìm kiếm, quang mang hơi mờ mịt chỉ trong chớp mắt liền hóa thành ý cười xán lạn, khóe môi không nhịn được nhanh chóng nhếch lên.

Tiểu trợ lý cư nhiên còn chê cười y.

Cố ảnh đế thẹn quá thành giận quyết định nghiêm khắc chấp hành nội dung hợp đồng, bổ nhào qua đè người nằm xuống, chiếu bên môi khẽ cắn một ngụm. Nhìn khuôn mặt thanh tú nhanh chóng đỏ ửng lên, mới vừa lòng mà đem người xoa vào trong lòng ngực: “Không được cười, lại cười liền trừ một bức ảnh chụp.”

Một chút khúc mắc cuối cùng cũng ở da thịt chạm nhau hoàn toàn được gỡ bỏ, Lục Khinh Chu bị y gác ở trong ngực che chở, ý cười ngăn không được mà tự đáy lòng tràn đầy. Giấu cũng giấu không được, chỉ có thể vùi vào cần cổ y, nhẹ nhàng cọ cọ: “Không cười……”

Cố ảnh đế thiết diện vô tư*, nghiêm trang muốn đào người ra kiểm tra. Đùa giỡn không biết đúng mực, lại đυ.ng đến cết thương trên eo, nhịn không được nhẹ hít một hơi khí lạnh.

*Thiết diện vô tư:công chính liêm minh.

Lục Khinh Chu lo lắng thân thể y, trong lòng căng thẳng, cũng nghiêm túc lên, mặc quần áo vào, không nói gì mà ấn y dựa vào trên ghế dựa.

“Không có việc gì, không động tới sẽ không đau, qua hai ngày thì tốt rồi.”

Động tác paparazzi có điểm sốt ruột, Cố Khê ôn nhu hống cậu, trở tay cầm lấy tay cậu.

Lục Khinh Chu mới vừa lấy cao hoa hồng cùng khăn lông ra, hai tay đều cầm đồ, cúi đầu dùng gương mặt nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay y: “Phải xử lý một chút, rất nhanh sẽ tốt lên.”

Bị xúc cảm nhu nhuận đem ngực ủi phẳng thành một mảnh mềm mại, Cố Khê không tiếp tục giãy giụa, thành thành thật thật để cậu giúp chính mình xoa bóp xương sống.

Nguyên bản còn tính toán cắn răng nhịn đau, nhưng lực đạo bàn tay xoa bóp trên eo lại tinh chuẩn nhu hòa, cho dù rõ ràng nghe thấy tiếng vang thanh thúy mỗi khi khớp xương chạm vào dây chằng phát ra, nhưng Cố Khê một chút cũng không cảm thấy đau.

Thời điểm không có người ngoài, Lục Khinh Chu liền khôi phục hoạt bát như thường, đâu vào đấy mà giúp y sửa đúng các khớp xương đã bị lệch do luôn mãi lăn lộn cường độ thấp, lấy cao hoa hồng qua cẩn thận giúp y đẩy ấn: “Phải hảo hảo nghỉ ngơi……”

“Hảo hảo nghỉ ngơi. Chúng ta quay trở lại biệt thự suối nước nóng đi, nghỉ ngơi ba ngày ba đêm lại đến đoàn phim.”

Cố Khê cười, nhớ tới lúc này paparazzi đã thành vị chế tác ai cũng không dám khi dễ, tâm tình liền càng thêm vui sướиɠ, mỉm cười đùa giỡn cậu: “Nhưng ta còn phải hảo hảo đóng phim. Ngươi phải nghiêm khắc một chút, không thể bởi vì sợ ta vất vả, quay một hồi liền cho qua……”

Bị y nói trúng suy nghĩ trong lòng, trên mặt Lục Khinh Chu hơi nóng lên, vùi đầu xoa eo cho y: “Được.”

Cố Khê tâm tình càng tốt, đang muốn lại mở miệng, ngoài cửa sổ xe bỗng nhiên truyền đến âm thanh bang bang gõ vào cửa sổ.

Giờ này còn quá sớm, theo lý sẽ không có người tới, nói không chừng là món quà thiên nhiên gì rơi xuống từ thảm thực vật bao phủ với tần suát quá cao xung quanh bãi đỗ xe.

Cố Khê không để trong lòng, vừa thuận tay kéo cửa xe ra vừa nhìn bên ngoài, liền thấy khuôn mặt nôn nóng của Lương Viễn.

Cố Khê: “……”

Lương Viễn: “……”

Cậu tiểu trợ lý kia quần áo còn tính là gọn gàng, Cố ảnh đế thân trên không mặc áo, dùng hình chữ X ghé vào trên ghế dựa , đang để tiểu trợ lý của y xoa eo.

Lương đạo diễn càng lâm vào trầm tư sâu sắc.

“Ta còn tưởng rằng chim sẻ đâm vào cửa sổ xe đâu…… Ngươi sao lại chạy ra đây?”

Mơ hồ cảm thấy đối phương sinh ra hiểu lầm càng thêm nghiêm trọng, Cố Khê tinh thần phấn chấn xoay người ngồi dậy, xanh tím trên eo vẫn khó có thể tránh ánh mắt Lương Viễn nhoáng lên, nháy mắt đem Lương đạo diễn từ trong suy nghĩ miên man kéo lại: “Sao lại bị như vậy—— bị ở phim trường?!”

Cố Khê vốn dĩ cũng không muốn cho hắn biết, tùy ý vẫy vẫy tay, tiếp nhận áo sơmi Lục Khinh Chu đưa qua tròng lên: “Không có việc gì, tìm ta có việc gấp?”

“Ngươi như thế nào cũng không chịu nói?! Ngươi có biết máy khối máu bầm trên người tên Ninh Phi Bình kia nháo đến mọi người đều biết hay không, còn phát Weibo giả vờ thảm thương, mấy cái của ngươi so với hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều!”

Lương Viễn ngay từ đầu không muốn để y tiếp cảnh diễn này, chính là sợ y trong cảnh diễn đánh nhau trực tiếp bị thương. Một tảng lớn máu bầm kia chỉ xem liền thấy ghê người, không khỏi càng thêm tự trách: “Không được, ta phải chi trả tiền thuốc men cho ngươi, đây là khuyết điểm của đoàn phim, ngươi không cần khách khí, ta đi nói với kế toán, không tốn tiền của ta.”

Đoàn phim của hắn tài đại khí thô, đảo mắt viết ra một tờ giấy nợ nhét vào trong tay Cố Khê. Cố Khê dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể cứng họng gật đầu, thuận tay nhét vào túi tiền.

Lương Viễn lúc này mới vừa lòng, hít thở đều một hơi mới lại nói chính sự: “Còn có chuyện tối hôm qua …… Ngươi rốt cuộc là như thế nào làm ra? Ninh Phi Bình hoàn toàn là vu khống, sáng nay ta nhận được điện thoại, kêu ta đổi Ninh Phi Bình đi, phía trên không cho phép nghệ sĩ có lý lịch không tốt xuất hiện trên loại phim truyền hình có quan điểm chính trị này……”

“Nghiêm trọng như vậy?”

Cố Khê cũng là lần đầu chính thức cùng người phân cao thấp một trận, xuất chút lực thêm lửa liền không quản, ngược lại không nghĩ tới phản ứng của phía trên cư nhiên sẽ dứt khoát như vậy, không khỏi hơi kinh ngạc: “Cũng quay nhiều như vậy, đổi như thế nào? Quay lại hết sao?”

《Trụy Lạc》cũng là thay đổi người giống như vậy, nhưng dù sao cũng là một bộ phim một tháng liền cấp tốc quay ra, lại là phim thuần thương mại, bên đầu tư nguyện ý thêm tiền, nhóm quay diễn trừ bỏ lại vất vả thêm mấy tháng quay chụp, cũng chưa có gì không muốn. Đoàn phim của Lương Viễn dù sao cũng là đánh thật quay thật nhiều ngày như vậy, lại chui vào núi sâu rừng già, bởi vì trận phong ba này liên lụy đối phương cũng phải quay lại một lần nữa, trong lòng y ít nhiều có chút băn khoăn.

“Quay lại còn không tốt? Cả cái kỹ năng đóng phim như đầu gỗ của hắn, nếu không phải làm thế lực sau lưng hắn đè nặng, ta đã sớm muốn đổi người!”

Tâm tình Lương Viễn thế nhưng ngược lại tốt hơn nhiều so với dự đoán của y, vỗ vỗ bờ vai của hắn, khổ tâm đảo mắt trào ra ngoài.

“Đại bộ phận cảnh diễn của hắn đều là cảnh đối thoại nội tâm, cũng không phải vai chính, mới lên sân khấu mấy tập này, dù quay lại cũng hai ngày liền quay xong. Những cảnh đánh diễn đó mười cảnh có tám cảnh đều là thế thân, cảnh đánh thật duy nhất, cũng chính là một hồi ngươi đánh kia—— ngươi yên tâm, cảnh kia của ngươi hắn không lộ mặt, ta lưu lại cho ngươi! Diễn viên có lý lịch không tốt có thể bị đánh!”

Còn tưởng rằng Lương đại đạo diễn là tìm chính mình tố khổ, nguyên lai là hưng phấn đến thật sự ngủ không được, lôi kéo chính mình khoe khoang.

Cố Khê nghẹn họng cười khẽ, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Quyết định đổi ai rồi sao?”

“Còn không có đâu, qua hai ngày nữa phỏng chừng sẽ phỏng vấn.”

Lương Viễn xua xua tay, đè áp hưng phấn vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích, âm thanh thả xuống hơi thấp: “Chính là hai ngày này ngươi cẩn thận một chút, tên Ninh Phi Bình kia là một kẻ tính tình tính toán chi li, bị phía trên bắt chẹt định tên tuổi như vậy, xem như đem huỷ hoại hơn phân nửa con đường của hắn. Nói không chừng liền sẽ cá chết lưới rách, đối với ngươi xuống tay……”

Cố Khê sớm đã chuẩn bị cho chuyện này, nghe vậy cũng chỉ là hơi hơi gật đầu, nói cảm ơn. Đang muốn lại cùng hắn hỏi chuyện, điện thoại để ở bên cạnh lại bỗng nhiên vang lên.

Nhìn dãy số hình như đã thật lâu rồi cũng chưa gọi qua, Cố Khê hơi hơi nhướng mày, hơi hơi trầm ngâm mới ấn tiếp nghe.

“Cố Khê? Ngươi ở đâu ——Nhanh chóng trở về, ngươi chọc phải chuyện lớn!”

Người đại diện Mao Xuyên đãbị y sa thải ngữ khí dồn dập, thật sự giống như là đang thay y lo lắng sốt ruột, như pháo liên thanh mở miệng: “Tự ngươi chạy đi nhận đóng nhân vật khách mời, tại sao lại không thương lượng với công ty? Nhanh trở lại đưa ra cái giải thích hợp lý, bằng không công ty có quyền lợi cự tuyệt giải ước biết không? Ngươi hiện tại đem người trong công ty từ trên xuống dưới đều chọc một lần, ta là xem tình cảm lúc trước cùng ngươi, cùng ngươi nói một câu ——”

“Ninh Phi Bình rốt cuộc đáp ứng cho các ngươi bao nhiêu tiền a……”

Nghe câu chữ trong điện thoại trong ngoài qua lại ngầm uy hϊếp, Cố Khê xoa xoa gáy, chậm rãi thở dài: “Nếu ta không tới thì sao?”

Nghe được cái tên y nói ra, đầu bên kia điện thoại giống như là bỗng nhiên hung hăng bị nghẹn lại, nháy mắt không có âm thanh.

“Ta đoán xem…… Kêu các ngươi lôi ta từ đoàn phim trở về, cự tuyệt giải ước, sau đó đâu, phong gϊếŧ ta? Hay là cũng làm ra cho ta cái ‘lý lịch không tốt’ gì tới?”

Cố Khê sớm quyết định chủ ý cùng công ty hoàn toàn trở mặt, căn bản không cho hắn mặt mũi, khoé miệng cong lên âm thanh hơi lạnh lẽo: “Ta nhận đóng phim không thù lao, xác thật không phù hợp với luật lệ, nhưng không vi phạm kế ước. Điều khoản trong hiệp ước, công ty làm trái mấy cái, các ngươi không biết, nhưng ta hiểu rõ……”

Mắt y trầm xuống, “Nói với Phương Khôn, ta hôm nay trở về tìm hắn, không cho ta giải ước, chờ thưa kiện đi.”

Trong điện thoại trước sau không truyền đến tiếng đáp lại, như là bị bưng kín lại, phỏng chừng là đang nôn nóng thương lượng biện pháp ứng đối.

Cố Khê không chờ hắn, lưu loát mà cắt đứt điện thoại, tùy tay vứt qua một bên.

“Ngươi liền ——”

Cho dù sớm biết rằng Cố Khê cùng công ty nháo lớn, cũng không nghĩ tới y sẽ dứt khoát như vậy, Lương Viễn nghe thấy liền hãi hùng khϊếp vía, chần chờ thử dò hỏi: “Liền hoàn toàn xé rách như vậy? Sau đó làm sao bây giờ, ngươi có tính toán gì không, chính mình làm một mình? Mở phòng làm việc?”

“Vốn là tính toán làm một mình, bất quá hiện tại sửa chủ ý.”

Cố Khê cười cười, đối diện ánh mắt quan tâm của tiểu trợ lý an tĩnh bên cạnh, mỉm cười xoa xoa đầu cậu, thuận tay đem folder lấy lại đây: “Khinh Chu, ta nhớ rõ cữu cữu có mua cho ngươi một cái công ty giải trí. Gọi là gì? Chờ sau khi ta giải ước, ngươi liền ký với ta đi…..”

Chuyện của công ty sớm muộn gì cũng phải xử lý, trong thời gian nửa năm còn lại, y liền tính đem tất cả tài nguyên trên người đều dựng lên, cũng nhất định sẽ đem phân hợp đồng này cắt đứt sạch sẽ.

Sau đó cho kiếm tiền cho tiểu lão bản của y đi.

Đón nhận ánh mắt y, một chút quang mang dưới đáy mắt Lục Khinh Chu sáng lên rất kiên định, cũng mỉm cười: “Được.”

Lương Viễn ánh mắt khϊếp sợ kinh ngạc đảo mắt nhìn lại đây, Cố Khê lại không để ý, lật đến một trang thấy được mấy chữ “Công ty giải trí”, cẩn thận rút ra mở xem, ôm lấy cậu đang muốn kêu cậu ký tên, động tác lại không khỏi hơi dừng.

Ngay cả chính Mục Cẩn Sơ cũng không biết bản thân đã mua công ty nào, Lục Khinh Chu càng không biết.

Ôm lấy thiếu đông gia bản thân mới vừa quy tắc ngầm, Cố Khê nhéo bản hợp đồng kia phất phất, thở sâu, vỗ vỗ cánh tay Lương đại đạo diễn: “Xin lỗi không tiếp được, ta hiện tại phải đi về khi dễ người.”

Giải trí Dực Khôn.

Ninh Phi Bình mặt trầm như nước, hung hăng đập lên của xe, đi nhanh một đường xông vào sảnh công ty.

Tuy nói đã sớm đoán trước khả năng sẽ bị đổi đi, nhưng lại không nghĩ tới phía trên xử lý nhanh như vậy, cư nhiên suốt đêm liền yêu cầu đem hắn đuổi khỏi đoàn phim, tất cả các cảnh đã diễn phía trước cũng đều phải trở thành phế thải.

“Ninh ca, gần nhất phía trên liền bắt chẹt chuyện này, muốn chỉnh đốn không khí giới giải trí. Xin ngài bớt giận, chờ trận gió đầu này qua đi thì tốt rồi……”

Trợ lý ở bên cạnh khuyên không được, Ninh Phi Bình lại sớm đã nghe không vào, một tay đem hắn đẩy ra, hướng tới trước quầy tiếp tân lạnh giọng mở miệng: “Kêu Phương Khôn lăn xuống gặp ta.”

Lần đầu nhìn thấy có người đối tổng giám đốc không khách khí như vậy, tiếp tân sợ tới mức sắc mặt khẽ biến, bản năng lui lại mấy bước, hai người bên cạnh đứng ở trước quầy tiếp tân cũng theo tiếng quay đầu lại.

Bộ dáng còn không quá để ý, thấy rõ hai người kia, Ninh Phi Bình hỏa khí một đường bốc lên, nghiến răng nghiến lợi mà cười lạnh một tiếng: “Không phải oan gia không gặp nhau…… Cố ảnh đế tối hôm qua ngủ đến không tồi?”

Tư thế hắn phảng phất như tùy thời đều sẽ nổi trận lôi đình, không dự đoán được lại ở chỗ này nhìn thấy đối phương, Cố Khê không dấu vết mà kéo Lục Khinh Chu trước người che lại, đối hắn cười cười: “Nhận được chiếu cố, cũng không tệ lắm.”

Tuy rằng Ninh Phi Bình hắc y, nhưng trước sau đều cẩn thận mà tránh ở phía sau màn, chưa bao giờ tự mình ra trận qua. Lần này cư nhiên không màng trốn tự mình lại đây, xem ra xác thật là hoàn toàn giận điên rồi.

Ánh mắt ở trên đồ vật thượng vàng hạ cám lộ ra từ cửa xe liếc một cái, Cố Khê như suy tư gì, trên mặt lại vẫn như cũ hữu hảo bình thản: “Ninh tổng chuyển nhà?”

Tuy rằng Lương Viễn cho thời gian ba ngày thư thả, Ninh Phi Bình lại không có thói quen tiếp tục ở lại đoàn phim để người chê cười, cùng ngày liền đem tất cả đồ của mình mang trở về. Nghe y giống như không để ý dò hỏi, ngực cơ hồ nổi điên, vọt vài bước về phía trước, bị trợ lý gắt gao giữ lại: “Ninh ca, Ninh ca ta đã gọi điện thoại cho Phương tổng! Phương tổng này liền xuống ngay, ngài không cần cùng y tức giận……”

Nghe được trợ lý mịt mờ nhắc nhở, Ninh Phi Bình gần như hoàn toàn bị tức giận đến đầu óc mơ màng mới rốt cuộc thanh tỉnh một chút, ánh mắt đảo qua trên người Cố Khê, lộ ra chút cười lạnh trào phúng.

“Không nói ta còn đã quên —— Ngươi cũng nhảy nhót không được mấy ngày nữa. Ta còn có thể trở về kế thừa gia nghiệp, Cố ảnh đế tính toán làm gì, trở về học lên tiến sĩ sao?”

Bị an bài của công ty cưỡng chế trì hoãn việc học vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất của Cố Khê, không ít người trong vòng đều nghĩ đó chỉ là thiết lập của y, Ninh Phi Bình lại nghe Phương Khôn nói qua, Cố Khê lúc ấy là thật liều mạng muốn đi học, thậm chí còn bởi vì cái này thiếu chút nữa vi phạm kế ước, vẫn là bởi vì lúc ấy còn là vị thành niên, mới không có bị công ty khởi tố.

Ngực hắn bực bội đến cơ hồ nổ tung, tự nhiên câu câu chữ chữ đều đối với tiếc nuối lớn nhất của đối phương thọc dao nhỏ.

Cố Khê vẫn như cũ bình tĩnh, chỉ là quang mang dưới đáy mắt lạnh đi rất nhiều: “Ninh tổng muốn thế nào, phong gϊếŧ ta sao?”

“Ngươi cho rằng ta làm không được?”

Ninh Phi Bình cười lạnh một tiếng, tiến lên vài bước muốn đi nắm cổ áo y, lại còn không có kịp tới gần người, đã bị Lục Khinh Chu chặt chẽ nắm lấy cổ tay.

Động tác cậu quá nhanh, không chỉ có thoảng qua che ở trước người Cố Khê, ngay cả bảo tiêu đã được huấn luyện sau lưng Ninh Phi Bình cũng chưa kịp phản ứng.

“Khinh Chu.”

Tuy rằng biết thân thủ cậu tốt, nhưng Cố Khê vẫn như cũ không muốn khiến cậu rơi vào nguy hiểm, tiến lên ôn nhu mở miệng, muốn đem người kéo trở về.

Lục Khinh Chu lại không có động, lực đạo trên tay ẩn ẩn khóa chặt.

“Buông ra cho ta!”

Nguyên bản đều thuận thuận lợi lợi, hết thảy mọi chuyện đều là bởi vì cái tiểu trợ lý trước mắt này. Ninh Phi Bình mắt càng ngón lệ, lạnh giọng mở miệng: “Ngươi cho rằng ôm lên đùi y liền thăng chức rất nhanh? Ta nói cho ngươi biết, ta bóp chết các ngươi giống như là gϊếŧ con kiến! Ta chỉ cần một câu, là có thể phế đi kim chủ của ngươi, đến lúc đó ta tìm người bẻ gãy cái tay này của ngươi, y liền cái rắm cũng không dám phóng ——”

“Lục tổng!”

Hắn đang nói bỗng nhiên bị một tiếng hô to đánh gãy, Ninh Phi Bình nhăn chặt mi, không vui xoay người, lại thấy thân ảnh Phương Khôn đi tới.

Phương Khôn mới từ thang máy ra tới, liếc mắt một cái nhìn đến người đang tranh chấp cùng Ninh Phi Bình, trái tim cũng bị dọa nhảy ra ngoài, khom người chạy như bay đi qua: “Lục tổng, ngài như thế nào tự mình lại đây?! Như thế nào cũng không nói một tiếng……”

Cố Khê không nên thân, hắn gần đây không quá chú ý mấy chuyện ấm ĩ này đó, tự nhiên cũng không nhìn kỹ tiểu trợ lý nháo đến dư luận xôn xao đi theo bên người y kia. Nhưng vị chủ nhân chân chính sau lưng công ty kia phát tới tin tức, nói là đem công ty toàn quyền để lại cho cháu ngoại trai của mình, Phương Khôn tổng giám đốc trên danh nghĩa như hắn tùy thời cũng có khả năng bị bỏ cũ thay mới, dưới sự kinh hồn táng đảm, là tỉ mỉ xem qua không biết bao nhiêu lần tư liệu vị thiếu đông gia còn không chịu lộ diện kia.

Hắn không biết vài người này tại sao lại dính vào một chỗ, cũng có chút tâm tư rảnh nào lo hỏi nhiều, chỉ là không ngừng dùng thân thể đem hai người tách ra, kinh hồn táng đảm mà cúi đầu bồi tội: “Khiến Lục tổng sợ hãi, đây là —— là một hiểu lầm, ngài ngàn vạn đừng để ý……”

“Ta không thèm để ý.”

Lục Khinh Chu lắc đầu, thu hồi cánh tay.

Cậu có thể hỗ trợ khi dễ người.

Tiếng trào phúng chói tai vừa rồi của Ninh Phi Bình đối với Cố Khê còn vọng ở bên tai, hình ảnh hỗn tạp từ chuyện trước đó gặp qua paparazzi truy xe xảy ra tai nạn xe cộ, không ngừng ở trong đầu quay cuồng.

Bàn tay Lục Khinh Chu rũ bên người bị nhẹ nhàng cầm lấy, đuổi đi hình ảnh trong đầu, khẽ nâng đầu lên nhìn phía Cố Khê: “Ninh gia có bao nhiêu tài sản, ta mua nổi không?”

Tác giả có lời muốn nói: Cố · eo không được · muốn đánh nhau · kim chủ · đùi · ảnh đế:

Σ(` 艸’;) không không chúng ta hinhw như không phải khi dễ như vậy ……

# Gia đình có tiếng học giỏi# (thiết lập của Cố Khê)

# Nguyên lai là như vậy sao #

_(┐Ω 口 Ω)_