Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 53

Quá kỳ lạ.

Nhìn Cố cầm thú đối diện mình còn đang hộ người trong lòng ngực, Lương Viễn đỡ khung cửa dừng nửa ngày, đi nhanh đi qua, đem người kéo đến một bên: “……Người thứ ba?”

Tiểu hài tử lớn lên không tồi, khiến người chú ý là đôi mắt đen nhánh trong veo. Tuy rằng mới gặp được một hồi, nhưng Lương Viễn vẫn như cũ theo bản năng không muốn để cậu nghe thấy mấy chuyện sốt ruột này đó, âm thanh không tự giác đè thấp không ít.

“Cái gì người thứ ba?”

Hắn kéo rất mạnh, Cố Khê nhất thời không buông ra, không thể hiểu được nhìn hắn.

Nhớ tới mấy tin tức lung tung rối loạn của đối phương nhìn thấy trên điện thoại kia, Lương Viễn cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Chính là —— ngày đó trong điện thoại, người làm ngươi la đau còn không dừng kia…… Cái hot search hồng nhan kia lại là sao thế này? Này còn nói không có?”

Cố Khê nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lương đại đạo diễn năng lực liên tưởng không phải phong phú bình thường, sau một lúc lâu mới tâm phục khẩu phục mà vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người vẫy vẫy tay: “Khinh Chu, tới.”

Ngữ khí y ôn tồn mỉm cười, Lục Khinh Chu cũng theo đó thả lỏng lại, buông hộp cơm, đứng dậy chạy tới chỗ y.

Cố Khê vươn cánh tay đem người đón vào trong ngực, xoa xoa tóc ngắn, ôm lấy bả vai dẫn đến trước mặt Lương Viễn: “Nhận thức một chút, trợ lý mới của ta, Lục Khinh Chu, làm kem cùng mì trộn tương đặc biệt ngon.”

Lương Viễn: “……”

Cố Khê: “Còn sẽ mát xa xương sống, thời điểm ấn có đau, ấn xong thoải mái đến mức có thể bay lên trời cao.”

Lương Viễn: “……”

Cố Khê đắc ý vênh váo, nói không lựa lời: “Ngày đầu tiên gặp mặt đã bị ta mang đi bao phòng, ta nói cái gì chính là cái đó, đặc biệt nghe lời……”

Ôm lấy paparazzi trong lòng không nhịn được gợi lên khóe môi, Cố ảnh đế ỷ vào da mặt dày được màn ảnh tôi luyện ra, đem người quay vào ngực mình, che chở vỗ vỗ: “Chính là hơi sợ người, ngươi nhỏ giọng chút đi, đừng dọa cậu ấy.”

Lương Viễn thẹn quá thành giận, cầm kịch bản giơ tay muốn quăng. Nhìn tiểu trợ lý y hộ ở trong ngực, động tác hơi ngừng, khó khăn lắm ngừng ở nửa đường.

Hot search mới xem không lâu, bỗng nhiên không đầu không đuôi mà dâng lên trong óc.

Lương Viễn nhăn mi một lúc lâu, khó khi có một lần phản ứng nhanh, đè thấp ngữ khí: “…… Cũng là cậu ta?”

Hắn hỏi rất hàm hồ, mắt Cố Khê lại bỗng chốc ám trầm xuống, ý cười khoe khoang phai nhạt hơn phân nửa.

Không phải mới là lạ.

Những người đó quyết định chủ ý hướng người bên người y xuống tay, bên người y trừ bỏ Lục Khinh Chu, xung quanh y lại từ chỗ nào có thể tìm ra người thứ hai.

Bị hàn ý trong mắt y chấn nhϊếp, ý định răn dạy người khác của Lương Viễn ngược lại phai nhạt, nhíu nhíu mày, chần chờ qua khép cửa lại: “Lão Cố……”

Nguyên bản còn tức đối phương không biết hiếu thắng, hiện tại lại ngược lại lo lắng Cố Khê phản ứng quá độ. Nghĩ nghĩ ảnh chụp bình trà tử sa vỡ đầy đất, Lương Viễn nhịn không được sinh ra chút lo lắng, hòa hoãn ngữ khí muốn hỏi hỏi y, Cố Khê cũng đã ở trên sống lưng của thiếu niên trong ngực xoa xoa, đem người kéo ngồi trở lại trên sô pha.

Nhớ tới một đống người bị chính mình ném ở phim trường, Lương đạo diễn hít một hơi khí lạnh, vẫn là trở về phát tin nhắn đi, thông tri toàn bộ đoàn phim lại nghỉ ngơi thêm nửa tiếng.

……

“Cho nên —— là chính ngươi tự tìm người hắc?”

Lương Viễn một lòng chỉ biết đóng phim, đối với thủ đoạn trong giới cái biết cái không, nghe y đơn giản giảng qua, cuối cùng mới đại khái hiểu được: “Ngươi xuống tay cũng đủ tàn nhẫn, thời điểm ta nhìn giật nảy mình, chưa từng thấy qua ngươi bị hắc thảm như vậy……”

Cố Khê không tỏ ý kiến, móc di động ra, đơn giản lướt lướt.

Con đường sau lưng Lục Khinh Chu rất cường đại, nếu không cũng không có khả năng nhanh như vậy liền đem nước bẩn che trời lấp đất rải toàn mạng. Nếu không phải Chu Đồng ngu đến mức cùng y chống đối, đã nói lên là người giấu ở phía sau màn kia không hiểu biết tình hình, có cơ hội liền không khỏi phân trần quạt gió thêm củi, mới có thể đem sự tình hoàn toàn nháo lớn.

Loại chuyện giận dữ vì hồng nhan này, là vì chọc paparazzi mặt đỏ, cũng là vì đánh cược vận khí một phen.

Chu Đồng dám chống đối y như vậy, nhất định là từ chỗ của Phương Khôn nghe được tin tức gì, hơn phân nửa là có thể đem y hắc đến không dám ngẩng đầu. Hành vi của y ở đoàn phim không có gì không hợp, chỉ có thể hướng trong tối lén lút hắc, có thể đem người ép tới khó xoay người, đơn giản chính là hít ma túy, nɠɵạı ŧìиɧ, quy tắc ngầm.

Chính mình không thành gia, không gầy quá mức, liên hệ chuyện cửa biệt thự ngày đó có paparazzi mai phục vây đổ, xem ra quy tắc ngầm không thể nghi ngờ là cớ tốt nhất.

Y cố ý đưa thang, quả nhiên có người bò lên theo. Hiện tại nháo đến càng lớn, chờ thời điểm xoay ngược lại liền càng nhiều người, phóng dây dài câu cá lớn, nói không chừng còn có thể cho người chủ sau lưng đó một cú, mọi người cùng hố nhau một cái thống khoái.

Lương Viễn cảm thấy như vậy nguy hiểm quá lớn, lo lắng sốt ruột, còn muốn khuyên tiếp, Cố Khê lại đã thay đổi đề tài: “Ngươi nơi này có còn thiếu nhân vật nào hay không? Khách mời hữu nghị hai cảnh là được, ta không lựa, không cần tiền.”

Y hiện tại chỉ thiếu cho hấp thụ ánh sáng.

Hai ngày này y không nhàn rỗi, đem mạng lưới quan hệ của chính mình chỉnh lý một lần, đến tột cùng là ai nhất định phải không bỏ qua không buông tha muốn hắc chết y, trong lòng ít nhiều đã có chút cân nhắc.

Ai khi dễ paparazzi, phải trả về hết, vừa hắc chính mình vừa nâng lên, hình thức nhanh không gấp gáp cũng chưa quan hệ.

Cuối cùng minh bạch đối phương vì cái gì cố ý muốn tới tìm chính mình, Lương Viễn hít vào một hơi, trầm ngâm một lúc lâu mới cẩn thận mở miệng: “Có mấy cái, vốn dĩ tính toán tùy tiện tìm tìm người diễn, nhiều nhất quay nửa ngày là có thể xong…… Ngươi tiếp như vậy, không sợ công ty tìm ngươi phiền toái?”

Mắt Cố Khê lạnh tanh, không lên tiếng.

Diễn viên tiếp diễn tự nhiên phải cùng công ty thông báo, tới cấp bậc như y rồi, cho dù chỉ lộ mặt, cũng có thể mang đến không ít sự chú ý.

Làm cây rụng tiền nhiều năm như vậy, công ty nhìn y nhìn rất chặt, sẽ không cho phép y lĩnh thù lao khách mời đóng phim.

Lương Viễn biết người đại diện cùng trợ lý cũ của y, nhưng rốt cuộc sợ y thật sự cùng công ty hoàn toàn nháo lớn, hòa hoãn ngữ khí nói: “Nếu không ta đưa thù lao đóng phim cho ngươi, trong tay ta còn thừa chút tiền nhàn rỗi……”

“Không cần.”

Cố Khê xua xua tay, chẳng hề để ý: “Dù sao cũng nháo ra xích mích, không cao hứng thì bọn họ đi. Ta lại không thiếu tiền, chút tích cóp của ngươi, chờ tương lai tìm đối tượng đi.”

Làm nghề này của bọn họ độc thân nhiều, đạo diễn đặc biệt nghiêm trọng, rốt cuộc không phải đối tượng nhà ai cũng có thể trực tiếp từ trên nửa đường nhặt về.

Lương Viễn bị y làm nghẹn, tức giận đến dở khóc dở cười, run rẩy tay chỉ y nửa ngày: “Ta nếu có cũng không cho ngươi đâu?”

“Ta đây liền ở nơi này, ta vừa rồi uống bia, hôm nay không lái xe được, Khinh Chu sẽ không lái.”

Xoa xoa đuôi tóc mềm mại của Lục Khinh Chu, Cố Khê hạ xuống tầm mắt, hướng cặp mắt đen an tĩnh lấp đầy ý cười ôn nhu kia, yên tâm thoải mái ngẩng đầu: “Ta ngày mai còn uống rượu.”

Lương Viễn: “……”

Lương Viễn bi phẫn, phất tay áo mà đi.

Cửa một lần nữa khép lại.

Lục Khinh Chu ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên sườn mặt vẫn hiện lãnh ngạnh của Cố Khê.

Cố Khê diện mạo tuấn lãng anh khí, ở trong vòng mài giũa nhiều năm, khí chất sớm đã rèn luyện lộ rõ, trước nay cùng mấy chữ ôn nhuận thanh tú này không dính. Thoáng nghiêm túc, kỳ thật liền có vẻ uy nghiêm khϊếp người.

Nhưng cặp mắt kia, rồi lại cố tình tìm không được chút lạnh lẽo nào.

Cố Khê đem cậu gác ở đáy mắt hảo hảo nhìn, tay đặt ở đuôi tóc chậm rãi xoa nắn, cúi đầu hôn hôn cái trán cậu, một chút khí thế sát phạt quyết đoán kia cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại có chút ấm áp nhu hoãn sẽ không quấy nhiễu cậu: “Khinh Chu, có thể cùng ta đóng phim không?”

Muốn cho hấp thụ ánh sáng, thật ra là muốn cho paparazzi đứng ở bên người mình.

Đến lúc đó chính mình có thể tìm mấy nhà báo hoặc truyền thông, có thể trước tiên ước pháp tam chương, thậm chí có thể yêu cầu chỉ chụp bóng dáng. Nhưng khúc mắc của Lục Khinh Chu cũng không có hoàn toàn cởi bỏ, y không thể cứ như vậy qua loa mà một người tự quyết định.

Lục Khinh Chu ngẩng đầu, đối diện cực gần với đáy mắt nhu hòa ôn tồn ấm dung của y, ngực dần dần đầy, nắm chặt cái tay kia: “Có thể.”

Hai người ở bên nhau, cái gì cũng có thể.

Mắt đen thuần túy trong sáng, quang mang sáng đến có thể thẳng thấu vào tâm người. Cố Khê nhịn không được cong lên khóe môi, đem người ôm vào giữa hai tay, nhẹ nhàng chậm chạp cọ xát, ôn nhu thay đổi đề tài: “Ăn no chưa?”

Cơm nắm chỉ làm phần một người cho y, hai người ăn vẫn là không đủ, Lương Viễn nơi này lại không có đồ vật gì chống đói, cũng không biết có thể gọi điện thoại kêu cơm hộp hay không.

Hợp đồng có ghi là phải nói thật lòng, Lục Khinh Chu bị y vô pháp vô thiên như vậy mà hống sủng, đáy lòng càng mềm ấm, cũng một chút một chút bắt đầu học xong chủ động mở miệng, đỏ mặt lắc đầu: “Không……”

Thanh âm nhỏ, chui vào ngực lại tràn ra ấm áp trùng điệp. Đáy mắt Cố Khê sáng lên quang mang, ôm người dùng sức hôn hôn, xách cậu đứng dậy: “Đi, đi cọ cơm hộp bọn họ đi.”

Lương Viễn không dám dẫn y ra trước mặt mọi người, là sợ y hiện tại cho hấp thụ ánh sáng dễ dàng dính lửa lên người, cũng sợ có người nhìn những cái hot search đó, đối y ngầm chỉ chỉ trỏ trỏ, chọc đến Cố ảnh đế trước nay thuận buồm xuôi gió trong lòng nghẹn khuất.

Hắn nghĩ chu toàn, chính Cố Khê lại một chút cũng không ý thức dược chuyện này, hận không thể làm khắp thiên hạ đều biết trợ lý mới bản thân vừa tìm về. Giúp paparazzi sửa sang lại tốt tạo hình, liền lãnh người một đường hướng phim trường sờ soạng đi qua.

Mấy tràng diễn này tựa hồ không được thuận lợi, thời điểm Cố Khê trình diện, Lương Viễn đang giơ loa, la khàn cả giọng mà giảng diễn, kịch bản bị cuốn lại đập đến bạch bạch rung động.

Không mấy đạo diễn đứng đắn có tính tình tốt, đặc biệt diễn viên nhập diễn không được, quay không đúng chỗ, bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng bình thường. Mấy người đứng trước mặt hắn đều sắc mặt ngượng ngùng, ai cũng không dám ngẩng đầu, người bốn phía cũng đều nơm nớp lo sợ, sợ đυ.ng đạo diễn xúi quẩy.

Cố Khê không sợ Lương Viễn, xách paparazzi nghênh ngang đi đến bên sân, hống cậu đi ngồi lên ghế nằm của đạo diễn không có kết quả, chỉ có thể nhìn Lục Khinh Chu ngồi ghế gỗ ở phía dưới, chính mình dứt khoát cũng dọn cái ghế gấp nhỏ ngồi ở một bên, chỉ chỉ trỏ trỏ mà thấp giọng giới thiệu cho cậu.

Cố Khê thiếu niên thành danh, sau khi mười lăm tuổi thời gian ngốc ở phim trường so với trong nhà còn nhiều hơn, đối với các nơi rõ như lòng bàn tay. Cố ý nói thật thú vị dẫn paparazzi phân tâm, tận lực không cho lực chú ý của cậu dừng ở trên đám người, thân thể nửa chuyển, liền đem người che chở ở dưới bóng.

Động tác y đều không lộ dấu vết, như là chỉ đang tùy ý nói cười, Lục Khinh Chu lại vẫn như cũ xem ở trong mắt, đáy lòng càng ấm, lặng lẽ cầm tay y.

Cố Khê ánh mắt sáng ngời, mỉm cười ổn định vững chắc nắm ngược trở về, tiếp tục cùng cậu mở miệng khoe khoang: “Không lừa ngươi, ở đây này hơn phân nửa đều là vãn bối của ta, ngươi theo ta, bối phận cũng thuận theo ta, bọn họ đều đối với ngươi tất cung tất kính……”

Lục Khinh Chu nhịn không được nhếch khóe môi, ánh mặt trời dừng ở trên mặt mày y, tràn ra chút dáng cười trong trẻo.

Lương Viễn giáo huấn, bỗng nhiên cảm thấy bên sân an tĩnh xuống.

Trong lòng sinh ra chút dự cảm, Lương Viễn vừa quay đầu lại liền thấy Cố ảnh đế thân cao chân dài này tự đắc vui vẻ mà ngồi ghế gấp, không biết đang nói cái gì lừa gạt tiểu trợ lý rất ngoan kia, tiểu hài bị y đừa đến cong khóe môi, đôi mắt chớp không ngừng, cẩn thận mà giấu ý cười trong khóe mắt đuôi lông mày.

Hơn phân nửa ánh mắt của đoàn phim đánh giá Cố ảnh đế từ trên trời giáng xuống, dư lại đều dừng ở trên người tiểu trợ lý đặc biệt đẹp kia.

Phí phạm của trời.

Lương Viễn không phải không có tiếc hận mà bĩu môi, đè ép hỏa khí bước nhanh đi qua, hạ giọng: “Ngươi như thế nào chạy ra đây?”

Một cảnh này ban nãy hắn đi quay không qua, nghỉ ngơi nửa giờ, trở về vẫn như cũ hoàn toàn không tiến triển. Lương Viễn thu hồi tính tình, cũng biết chính mình răn dạy quá tàn nhẫn, Cố Khê bỗng nhiên xuất hiện nhưng thật ra lại cho y một bậc thang, nhưng đối phương mới vừa ở đoàn phim của chính mình gây chuyện, liền tùy tiện như vậy xuất hiện ở một đoàn phim khác, thật sự làm truyền thông bắt được, liền không biết lại nói thêm cái gì.

“Tới tìm cơm ăn, cơm hộp của các ngươi để chỗ nào rồi?”

Cố Khê giật nhẹ quần áo đứng lên, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua mấy cái diễn viên kia, trong miệng tùy ý oán giận: “Cơm cũng không cho ăn một ngụm, mệt ta chạy xa tới như vậy, nhìn ngươi ở chỗ này lãng phí thời gian……”

Lục Khinh Chu cũng đi theo y đứng lên, quy quy củ củ gật đầu hỏi.

Đại bộ phận ánh mắt hướng về cậu đều bị Cố Khê không dấu vết mà chặn lại, đám người bản năng khẩn trương, ý nghĩ của cậu cũng càng rõ ràng, đem hệ thống trầm mê trong nước bẩn vô pháp tự kềm chế kéo lại: “Thế nào, tìm được sao?”

Lúc này đây chủ tuyến cốt truyện của Cố Khê tham gia chính là cấp A, vì đối vai chính tiến hành bảo hộ, thị giác của cậu bị chặn lại, tuy rằng biết vai ác là bởi vì nhân vật trong bộ phim《 lữ đồ 》 này mà cố ý nhằm vào Cố Khê, lại không rõ ràng lắm thân phận chuẩn xác của vai ác.

Tuy nói không thể đem cái nhân vật kia cướp về vì cuối cùng phải cho vai chính, nhưng biết rõ ràng vai ác đến tột cùng là ai, phòng ngừa chu đáo, chung quy vẫn cần thiết.

Hệ thống chưa đã thèm, số liệu hưng phấn đến nhảy nhót: “Tìm được! Tất cả tài khoản ta đều xem, ta đều đi truy tung ip, chỉ có nửa ngày là có thể sửa sang ra!”

Lục Đăng hơi hơi trầm ngâm, lại thêm vào một mệnh lệnh: “Trước sàng lọc một lần, nhìn xem có ở cái phim trường này hay không.”

Thời điểm vừa rồi Cố Khê nói chuyện với cậu, đại bộ phận tầm mắt tới đều là tò mò vô hại, mà dư lại vài đạo lộ ra địch ý phá lệ, kẹp ở trong đó liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Cậu muốn giúp Cố Khê chia sẻ, nhưng Cố Khê cũng khăng khăng muốn một mình đảm đương một phía, đem cậu trước sau chặt chẽ bảo vệ tốt. Phân ăn ý này của hai người đã tích lũy qua mấy thế giới, cho dù không cần mở miệng, cậu cũng có thể đoán được đối tâm tư phương.

Cố Khê đi vào cái đoàn phim này, tuyệt không sẽ chỉ là bởi vì muốn tìm cái địa phương thanh tịnh, thuận tiện lại đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lương đạo độc thân.

Hệ thống sức mạnh mười phần, âm thanh máy móc lên tiếng, nhảy lên xoay tròn trở lại tra xét. Lục Đăng đang nhìn phim trường xuất thần, nắm tay bỗng nhiên bị nhẹ nhàng cầm lấy.

Theo bản năng ngẩng đầu, Cố Khê đang hơi thấp đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra chút quan tâm không tiếng động.

Không thành vấn đề.

Lục Khinh Chu nhấp nhấp môi, hướng y cong lên độ cung nhu hòa, bị y xách đi vài bước về phía trước, âm thanh máy móc hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu lần thứ hai: “Ký chủ! Kiểm tra xong rồi, có mấy cái địa chỉ ip của di động chính là ở bên trong này! Là tay chân, ta thử xem có thể lôi ra quý danh của vai ác hay không!”

Ngực Lục Khinh Chu khẽ nhúc nhích, đang muốn nghĩ cách nhắc nhở Cố Khê, trợ lý lại vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy tới, tiến đến bên người Lương Viễn thấp giọng mở miệng.

“Lương đạo, bên ngoài tới mấy nhà báo, không biết tin tức như thế nào lộ đi ra ngoài, biết Cố lão sư tới nơi này thăm ban, mạnh mẽ muốn vào phỏng vấn. Có mấy cái là công ty giải trí Thịnh Tinh, chúng ta không đuổi được…… Làm sao bây giờ?”

Bộ phim này chính là lão tổng giải trí Thịnh Tinh đầu tư quay, mặt mũi bên đầu tư không thể không cho. Lương Viễn sắc mặt ám trầm, há mồm liền muốn phát hỏa, Cố Khê lại đã giơ tay đè lại hắn: “Nhanh chóng đi lấy cơm hộp cho ta, hai phần, muốn thịt nhiều.”

“Đều là lúc nào rồi!”

Xem y vẫn như cũ một bộ dáng không thèm để ý, Lương Viễn một bụng hỏa khí, cắn chặt răng gấp giọng huấn y: “Ngươi có biết Thịnh Tinh cùng công ty các ngươi từ trước đến nay không đối phó lẫn nhau hay không? Truyền thông bọn họ có thể đối với ngươi có lời hay gì, ngươi đều dính một thân nước bẩn, hiện tại là nghĩ như thế nào chạy ra đây ……”

“Không nghĩ như thế nào, giữ trợ lý ta ở lại một chút, ra một giọt mồ hôi muốn ngươi đẹp……”

Mấy cái truyền thông này khó đối phó, Cố Khê không tính toán mang Lục Khinh Chu đi, xoay người đang chuẩn bị cùng paparazzi dặn dò vài câu, lại bỗng nhiên bị cầm tay.

Trời rất nóng, cái tay kia lại có chút lạnh, lực đạo lại dị thường kiên định. Lòng Cố Khê có sở động, nâng lên ánh mắt, đối diện với tinh mang trong con ngươi giống như hắc diệu thạch đặc biệt trong suốt sáng trong.

“Đợi một chút, trước không cần dò.”

Ở trong đầu dặn dò hệ thống, Lục Đăng đón nhận ánh mắt y, nhẹ nhấp khóe môi, ánh mắt trong trẻo: “Tôi cùng đi, được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: A???? ( ΩДΩ )

# hạnh phúc đi quá nhanh #

# tựa như #

# gió lốc #