Kem vẫn còn tốt, một chút cũng chưa bị chảy.
Thời tiết nóng như vậy, hộp cơm lại không giống như có công năng giữ nhiệt, thời điểm bản thân đi ra ngoài còn cố ý kiểm tra qua ba lô, có đồ vật gì trong lòng cũng đều hiểu rõ.
Chỉ có thể là thừa dịp vừa rồi khi đang đóng phim bị trộm nhét vào.
Người bên người y căn bản không cần suy xét, nhớ tới Lục Khinh Chu ở trong điện thoại nói “Về sau lại đến tìm y”, trong lòng Cố Khê nhảy dựng, thân thể căng chặt hướng khắp nơi nhìn một vòng.
Ánh nắng chói đến lóa mắt, người xung quanh không ít, lại không thể liếc mắt một cái liền tìm thấy thân ảnh hoàn toàn khác biệt.
Đoàn phim đối với paparazi rất mẫn cảm, Lục Khinh Chu hẳn là không có biện pháp dễ dàng đột nhập tiến vào, nhưng suy xét đến bề ngoài cùng thân thủ hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của đối phương, rồi lại giống như không có gì là tuyệt đối không có khả năng.
Nhớ tới bản thân tối hôm qua còn hồn nhiên không hay biết bị rinh lên trên giường, Cố ảnh đế liền cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, lo lắng sốt ruột mà múc một muỗng kem to, ở trước mắt bao người đưa vào trong miệng.
Cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ thoải mái ở trong khoang miệng chậm rãi tan ra.
Hương vị không tính là quá ngọt, lại ngoài ý muốn tinh tế mềm mại, còn mang theo một chút hương rượu mê người. Lê được đông lanh cùng kem thấm nhuần vị rượu vang đỏ, thịt quả tế nhuyễn, nước sốt mát lạnh ngọt lành, đảo mắt giảm bớt trướng đau nóng rát trong cổ họng.
Cố Khê không nhịn được, lại ăn hai muỗng, cảm giác lạnh lẽo thoải mái thanh tân theo yết hầu trượt xuống, một thân nóng lên do thời tiết liền đi hơn phân nửa.
Người phụ trách đem cái ô che nắng còn thiếu kia ôm lại đây, một bên giúp y dựng lên, một bên nhịn không được trộm ngắm hộp kem kia.
Chỗ đóng phim hẻo lánh trống trải, lại không cho phép người không liên quan tiến vào phim trường, muốn mua cái gì cũng phải lái xe chạy đến mấy km mới tới nội thành, càng đừng nói mấy thứ giải nhiệt ngày mùa hè như là kem.
Đoàn phim đóng phim không nghỉ, có thể có ngụm nước ô mai ướp lạnh uống, đã là đãi ngộ không tồi.
Cố Khê đóng phim quen chịu khổ, còn không thấy loại đãi ngộ này có bao nhiêu gian nan. Có mấy tiểu thịt tươi đang nổi đều đã chịu không nổi, trợ lý ở bên cạnh chút thì rót nước chút hì quạt gió, còn cố ý mang theo một bình trà lạnh giải nhiệt lớn, hiện tại lại có vài tên không có mắt trông mong nhìn kem trong tay y điên cuồng nuốt nước miếng.
Trợ lý thường lui tới giúp mua đồ vật y cũng trả tiền, Cố Khê trước nay có cái gì cũng thoải mái hào phóng mà phân ra, kết quả là ngay cả cái ô che nắng đều lạc mất.
Nhìn nhìn hộp cơm chứa kem hiển nhiên là được làm rất tỉ mỉ, Cố Khê nhướng mày, dư quang đảo qua mắt một đám người trông mong nhìn chằm chằm kem, lại múc một muỗng bỏ vào trong miệng, không nhanh không chậm ngồi trở lại dưới ô che nắng.
Vậy nhìn tiếp đi.
Paparazzi của y làm cho y, ai cũng không cho.
……
Mấy cảnh tiếp theo cần đổi bối cảnh, bối cảnh còn đang được dựng. Ở dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ đoàn phim, Cố ảnh đế yên tâm thoải mái mà một muỗng lại một muỗng ăn kem, thoải mái dễ chịu mà dựa vào ghế nằm, thổi quạt nhỏ nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy cảnh kế tiếp, trừ bỏ Cố Khê cũng chưa một ai có thể quay tốt.
Một hộp kem phân lượng không nhỏ, Cố Khê dựa vào dù phía dưới có một ngụm không một ngụm mà ăn, ngẫu nhiên lại ăn thượng khối cắt xong rồi trái cây, an an tĩnh tĩnh ai cũng chưa quấy rầy ai, nhưng hơn phân nửa cái đoàn phim lại đều bị y chọc đến tâm thần không yên.
Khi tất cả mọi người đều giống nhau, bình thường còn không cảm thấy khó chịu bao nhiêu. Hiện tại bỗng nhiên có một hộp kem trái cây ăn còn kèm quạt, thời tiết nguyên bản nóng bức không có chút gió, nháy mắt liền trở nên càng thêm nôn nóng gian nan.
“Nóng muốn chết, không quay!”
Liên tục NG bốn năm lần, Chu Đồng không kiên nhẫn đẩy ngã đạo cụ, dùng sức đem kịch bản quăng vào người trợ lý: “Anh còn có thể làm gì? Muốn nhìn ta ở chỗ này bốc hơi sao!”
“Thực xin lỗi, Chu ca, là chúng tôi không chuẩn bị tốt, lần sau chúng tôi nhất định chuẩn bị tốt……”
Trợ lý bị mắng đến kinh hồn táng đảm, vội vàng đi giúp hắn lấy bình cà phê còn tỏa hơi lạnh, lại bị Chu Đồng một phen đẩy ra, nén giận cao giọng: “Thứ này có ích lợi gì! Không thấy sao? Có một số người vẻ vang không có trợ lý một cái, vẫn như cũ sống dễ chịu, so với chúng ta có người hầu hạ này đó còn thoải mái —— cần các ngươi có ích lợi gì?! Ngày mai ta cũng đem trợ lý đều sa thải!”
Hắn không có thu liễm giọng, không ít người đều theo tiếng nhìn qua đây. Phát hiện bên người Cố Khê thật sự không có người đi theo, thần sắc khác nhau cúi đầu, lập tức vang lên một trận khe khẽ nói nhỏ.
Cố Khê không ngẩng đầu, tùy tay đùa nghịch hộp cơm, ở trên đắp thử nhấn một cái, phốc hơi nước mát lạnh liền văng vào mặt.
Chu đồng là hậu bối cùng một công ty với y, lúc trước cũng là do y dẫn dắt, sau lại ôm đùi Phương Vĩ một đường mây xanh thẳng tiến, mấy năm nay thông cáo không ngừng, nương độ nóng của bộ phim IP* lớn thuận lợi nương thân một đường, xem như tiểu sinh đang lúc hồng**.
*Phim IP: là những bộ phim được dựng lên từ các tiểu thuyết, trò chơi, hoạt hình được sản xuất trong nước với một số fan hâm mộ nhất định. IP là viết tắt của Intellectual Property(sở hữu trí tuệ).
**Hồng: hot, đang nổi.
Hôm nay cố ý gấy sức ép người của y, không có khả năng không có phần của tên Chu Đồng này, hiện tại đối phương bỗng nhiên vô duyên vô cớ mà nổi giận đùng đùng, hiển nhiên cũng sẽ không chỉ là bởi vì không có kem ăn.
Trợ lý bị mắng đến sứt đầu mẻ trán, không thế nói gì, nhanh chóng gọi điện thoại thúc giục người từ nội thành mua kem đưa lại đây. Chu Đồng còn cảm thấy không đủ hả giận, đang muốn lại chỉ cây dâu mắng cây hòe mà phát tiết vài câu, Cố Khê đã chỉnh quần áo đứng dậy, đi qua chỗ đạo diễn.
Y cử động, toàn bộ phim trường đều ẩn ẩn an tĩnh xuống.
“Cố lão sư —— có việc sao? Ngài nói ngài nói……”
Đạo diễn vội vàng từ vị trí đạo diễn phía sau ngồi dậy, khẩn trương xoa xoa đôi tay, bước nhanh chào đón.
Đạo diễn của đoàn phim họ Lý, kêu Lý Nhân Dịch, năm nay đã sắp gần 40. Không có thiên phú như Lương Viễn, nhưng trình độ chuyên nghiệp cũng thật sự giống nhau, quay hơn mười bộ phim, lại ngay cả cái bọt nước cũng chưa thể dậy lên.
Lần này tiếp nhận bộ phim này từ phía nhà đầu tư, Lý Nhân Dịch rút kinh nghiệm xương máu, cắn răng đập tiền mời tới không ít minh tinh đang nổi, cho hấp thụ ánh sáng quả nhiên bộ phim liền đi lên theo.
Những người này là người mới, lại cũng là một chút liền quăng bom, hơi không hợp tâm ý liền bỏ gánh nghỉ diễn. Lý Nhân Dịch người nào cũng không dám chọc, cả ngày nơm nớp lo sợ, hống người này hống người kia, ngược lại có vẻ so với diễn viên đó còn càng sợ hãi hơn.
Cố Khê ở trước mặt hắn đứng yên, khuôn mặt mệt mỏi: “Có chút bị cảm nắng. Xem tiến độ cảnh diễn chắc phải dời buổi chiều, đi phòng nghỉ nằm trong chốc lát, ngài còn có việc sao?”
Tuy nói hắn cũng không có làm ra ý xấu việc xấu gì, nhưng làm trung tâm của toàn bộ đoàn phim, chỉ một người đã không thể khống chế được tiến độ quay diễn, lại không thể ước thúc diễn viên, một đạo diễn ngay cả cơ sở dư luận hướng gió cũng không khống chế được, cơ hồ đã coi như là có tội.
Đối với loại đạo diễn căn bản kéo không dậy nổi đoàn phim này, Cố Khê không đến mức trở mặt, nhưng cũng thật sự không sinh ra chút hảo cảm gì.
Phía sau y còn có hai cảnh diễn, đều là vai diễn phối hợp, chỉ có thể chờ vài người này diễn xong. Tiến trình chi tiết của mấy cảnh diễn này này cũng ở buổi sáng, dựa theo sắp xếp, y hẵn nên ở chỗ này bồi người khác cùng nhau phơi nắng.
Chẳng qua lúc này đây, tin tưởng dù y có tính nói phải đi về, những người này cũng sẽ không có quá nhiều ý kiến.
Nhìn Cố Khế ôm hơn phân nửa hộp kem thản nhiên nói bị cảm nắng, không ít người trong mắt đều đã bốc hỏa, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà quay đầu đi, ngóng trông y mau rời khỏi, miễn cho ở chỗ này chọc người đỏ mắt.
Đoàn phim coi như chút danh tiếng, cũng chỉ có Cố Khê trước khi làm cái gì còn sẽ cùng hắn nói vài câu. Lý Nhân Dịch thụ sủng nhược kinh, không ngừng gật đầu: “Hảo hảo, bên này không có việc gì. Cậu mau đi nghỉ ngơi. Ta kêu bọn họ mở điều hòa lên cho cậu……”
Nghe tới điều hòa, Chu Đồng rốt cuộc nhịn không được, giơ tay quăng ngã bình giữ ấm.
Không để ý đến phản ứng khác nhau sau đó của mọi người, Cố Khê kéo kéo khóe môi, nói cảm ơn, cầm theo đồ vật hướng phía phòng nghỉ đi qua.
Độc thoại đối với việc vận động cảm xúc yêu cầu càng cao, so với đối diễn còn càng phí thể lực, nói không mệt là giả. Xem trạng thái mấy người kia, liền tính đạo diễn không dám mở miệng răn dạy, quay đến không sai biệt lắm liền giơ tay buông tha cho qua, hôm nay buổi sáng chỉ sợ cũng NG không xong rồi.
Còn không bằng trở về nghỉ ngơi.
Cố Khê cúi đầu lo đi về phía trước, nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, quang mang dưới mi mắt dần lãnh xuống.
Những cái gọi là sự thật đó nói y chơi đại bài, phần lớn là người không hưởng thụ qua đãi ngộ đặc thù mà phán đoán ra tới, thật sự đi tới địa vị nhất định rồi, rất nhiều đặc quyền căn bản không cần bản thân muốn, sớm đã có người nhanh tay đưa lên tới.
Công ty đối y trách móc nặng nề, đoàn phim lại không dám không thấy danh khí thực lực của y, quá khứ mười năm, y làm người hòa khí không tranh không đoạt, cũng là chúng tinh củng nguyệt một đường lại đây.
Y quen thuộc giới giải trí thực lực vi tôn, hai tiếng “Lão sư” còn có mười phần trọng lượng. Diễn không tốt, tay dù có lớn cũng giống nhau bị đạo diễn chỉ vào mũi mắng đến không dám ngẩng đầu. Có thể một lần diễn suất vui sướиɠ tràn trề xuất sắc, đừng nói trở về nằm, chính là nghênh nagng ở phim trường, cũng chỉ có thể bị khen một câu cậy tài khinh người.
Thời điểm y được người gọi là lão sư, một nửa người nơi này còn chưa có xuất đạo. Ấn tư cách mà nói, y muốn đi, nơi này không ai có tư cách dám cản.
Nói y đại bài, y không ngại liền đại bài cho bọn họ xem.
Phòng nghỉ cách phim trường xa hơn một chút, cũng cang thanh tịnh hơn nhiều. Cố Khê trở về phòng nghỉ, đem hộp cơm cất ở tủ lạnh của mình, không thay đồ ngã vào trên sô pha.
Tới gần giữa trưa, lại không có cái gì muốn ăn. Cố Khê đem cổ áo cởi bỏ hai nút, dưới điều hòa nhắm mắt dưỡng thần, nằm một hồi, bất tri bất giác sinh ra buồn ngủ.
Đoàn phim ngư long hỗn tạp, y cũng ngủ không quá sâu, trong lúc mơ mơ màng màng nhận thấy được có người đẩy cửa phòng ra, trong lòng bỗng chốc xẹt qua cảnh giác, dựng người ngồi dậy: “Ai!”
Đối phương dừng bước, hướng về phía y quay qua.
Người tới trên người mặc quần áo của người phụ trách đoàn phim, có vẻ có chút không vừa người, trong tay còn xách đầy đồ vật. Nghe tiếng ngẩng đầu, tháo mũ lưỡi trai xuống, mắt đen trong trẻo lộ ra ý cười thanh triệt.
“Khinh Chu?”
Trong lòng Cố Khê bỗng chốc sáng ngời, từ trên sô pha bật người lên, bước nhanh đi qua: “Ngươi quả nhiên ở chỗ này…… Đến đây lúc nào, chạy đi đâu?”
“Sáng nay liền tới rồi, tới chụp ảnh, vừa mới đi mở điều hòa.”
Hướng y lấy ra camera giấu trong quần áo, Lục Khinh Chu cong cong mặt mày, lôi kéo y cùng nhau ngồi xuống, đem đồ vật này nọ trong tay đưa qua: “Kem ăn ngon không?”
“Ăn ngon, ta đem phần dư lại đều cất đi.”
Thấy cậu xuất hiện, buồn bực trong ngực đều trở thành hư không. Cố Khê mỉm cười gật gật đầu, nhìn thân hình thanh tú giấu ở trong quần áo lao động to rộng, bất đắc dĩ nhẹ giọng: “Muốn vào đoàn phim, như thế nào không cùng ta nói một tiếng? Mạc như vậy có nóng hay không?”
Paparazzi tới nhận lời mời mướn tạp công lâm thời của đoàn phim, thậm chí tìm người phụ trách bỏ chút tiền, trực tiếp đổi tên trà trộn vào chụp lén hậu trường, ở đoàn phim đều là chuyện thường tình.
Cố Khê đoán được Lục Khinh Chu sẽ trà trộn vào như vậy, lại không thể tìm gặp người, còn tưởng rằng cậu đã đi trước, không nghĩ tới cư nhiên còn có một hộp cơm trưa.
Lục Khinh Chu nghe lời mà ngồi ở bên cạnh y, xuyên một thân quần áo lao động, thời tiết rốt cuộc có chút nóng, tóc mái bị thổi đến hơi loạn, giữa trán cũng phiếm mồ hôi mỏng ròng ròng.
Cố Khê lấy ra khăn giấy, đem người kéo qua một chút, tinh tế giúp cậu chà lau sạch sẽ.
Tuy rằng có thể theo đối phương tiến vào, nhưng paparazzi rốt cuộc không phải chính đạo, nếu như tin tức bị truyền ra, là sẽ tạo thêm phiền toái cho Cố Khê.
Không có trả lời vấn đề trước đó của y, Lục Khinh Chu dịu ngoan nghiêng người về phía trước, mặc y giúp chính mình lau mồ hôi: “Không nóng.”
Tay Cố Khê ở giữa trán cậu ngừng trong chớp mắt, nhịn không được đem khăn giấy giấu ở trong tay, xoa xoa tóc ngắn thoạt nhìn xúc cảm cực tốt, đứng dậy đem kem còn dư lại lấy ra: “Tới, cùng nhau ăn.”
Thấy y cư nhiên thật cầm hộp giữ ấm ra rồi đem tủ lạnh dóng lại, Lục Khinh Chu hơi hơi mở to hai mắt, trong mắt lộ ra một chút phì cười: “Tôi làm rất nhiều, đủ phần.”
Biết thói quen của Cố Khê ở đoàn phim, sợ đối phương phân một vòng không đủ ăn, hắn cố ý làm nhiều ra không ít, nếu muốn một người ăn hết, nói không chừng là sẽ bị đau bụng.
Cậu không nghĩ tới Cố Khê sẽ đem cả hộp kem đầy đủ đều giữ lại.
Sáng sớm chạy về phong thí nghiệm ở chủ thế giới bận việc, mới làm ra một hộp kem tràn đầy như vậy, lại kêu hệ thống giúp chính mình mang đến một thân quần áo người phụ trách, một lát không ngừng chạy về phim trường, lặng lẽ đem hộp cơm nhét vào cặp sách của đối phương. Lục Đăng cao hứng, làm những việc này cũng không cảm thấy phiền toái, nhưng hiện tại gặp được hộp kem kia, khóe môi vẫn là nhịn không được càng cong lên một chút.
“Không phân.”
Cố Khê lắc đầu, đem hộp cơm hướng trong lòng ngực cầm cầm: “Ai cũng không phân, ta đều có thể ăn hết, ta rất thích ăn kem.”
Nhìn tư thế y không chút nào nói giỡn, Lục Khinh Chu rốt cuộc nhịn không được cong khóe môi, trong mắt ý cười càng nhiều, đem hộp cơm từ túi giữ ấm túi lấy ra tới: “Tôi đây cố ý học mì trộn tương, cũng chỉ có thể mang về……”
Đã tới thời gian ăn cơm, biết Cố Khê sợ nóng đến không muốn ăn uống, cậu là cố ý lại đây đưa cơm cho đối phương.
Mấy hộp cơm bị Lục Khinh Chu từng cái từng cái mở ra, hộp nhỏ chứa đồ ăn sáng tinh xảo, tỏi ngâm đường chua ngọt thoải mái thanh tân, cà nấu đến mềm mại nùng hương, đồ chua màu sắc tươi mới. Mì sợi đã nấu tốt chần qua nước, nắp hộp tương mở ra, hương khí mê người liền đứng mũi chịu sào mà vọt ra.
Cố Khê: “……”
Cố Khê: “Ta còn thích ăn mì trộn tương.”
Cố Khê ngồi trở lại, giơ tay qua tiếp chiếc đũa trong tay cậu. Lục Khinh Chu lại không buông tay, mang ý cười cúi đầu, giúp y đem tương trộn đều đều, lại đổ ly chè đậu xanh thanh mát mát lạnh đặt ở một bên: “Thời điểm tôi đi qua bọn họ đang phân kem, một hồi cũng chưa quay xong, không cần vội.”
Nói đến kỳ quái, nguyên bản số lần cậu làm cơm cũng không nhiều, kem cùng chè đậu xanh đều là ở hai thế giới trước học được, dư lại cũng chỉ có nấu mì là có thể làm được. Mua cái gói kỹ năng lão tài xế xong, lái xe không học được, nhưng thật ra nấu nướng lại mạc danh thuận buồm xuôi gió không ít.
Này món ăn này đều là chiếu theo thực đơn của hệ thống mà làm, hệ thống còn ở thương thành cùng người bán cãi nhau, hiện tại còn không có trở về, cũng không biết là xẩy ra vấn đề gì.
Còn có mấy tháng, dự định thời gian đối phương sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần ở trước đó bảo đảm học được lái xe, liền đều có thể tới kịp.
Lục Đăng không nóng nảy, đem chiếc đũa đưa qua, rồi lại ở luc Cố Khê giơ tay tới đón nhấc tay về phía trước một chút, nghiêm trang cong mặt mày: “Ôm một chút, cho ăn một ngụm.”
Kỳ quái với việc chính mình không thể học được lái xe, Lục Đăng tối hôm qua sửa sang lại cơ sở dữ liệu, kỹ năng điều khiển quả nhiên còn không được thắp sáng, nhưng thật ra phát hiện không ít nội dung mới.
Nhịn không được tò mò, Lục Đăng thử xâm nhập nhìn nhìn, phát hiện có không ít giáo trình mới cũng thập phần thú vị, hiệu quả lại khoa trương mê người, quyết định một cái một cái thử một lần, hiện tại mới thử không đến 1%.
Dựa theo cách nói của giáo trình, đối phương hiện tại nên đỏ mặt.
Vài lần trước thử qua đều thực thuận lợi, Lục Đăng chớp chớp mắt, chờ mong mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Khê.
Ở trong ánh mắt cậu, đáy mắt Cố Khê nổi lên chút ý cười, tay hướng chiếc đũa tay nhẹ nhàng vừa chuyển, cầm lấy bàn tay lộ ra từ áo lộ ra.
Điều hòa mát lạnh sảng khoái, lòng bàn tay ấm áp ổn định vững chắc ở trên làn da hơi lạnh, đem người ôm vào trong lòng ngực.
Có có thể lấy danh ảnh đế, Cố Khê không chỉ có lớn lên đẹp, thân cao chân dài hình thể cân xứng, khí chất cá nhân trên người cũng khác biệt. Mỉm cười cúi đầu nhìn cậu như vậy, hai mắt nhu hòa ôn tồn, chỉ vừa nhìn là có thể khiến người không tự giác chìm vào.
Lục Đăng nhảy dụng, hô hấp hơi dừng, ngẩng đầu nhìn y, theo bản năng lọt vào đáy mắt sâu và đen một mảnh không thể thấy cuối.
Giáo trình không phải nói như vậy.
Giữa mày Cố Khê lộ ra chút ý cười thanh thiển, đem cả người đều vòng ôm vào trong lòng ngực, để Lục Khinh Chu ngồi ở trên đùi mình, cúi đầu ghé vào bên tai cậu: “Như vậy…… Có thể hay không ăn hết toàn bộ?”
Y cố ý đem tiếng nói ép tới hơi khàn, âm sắc nguyên bản từ tính trầm thấp lộ ra nhu hòa rõ ràng, dòng khí nhẹ nhàng chậm chạp đảo qua vành tai paparazzi.
Đều là kiến thức ở phim trường thân kinh trăm bộ phim mà có, y không tiếp nhận các bộ phim có cảnh thân thiết, cũng chưa từng ở trên người người khác sử dụng qua chiêu này, hiện tại xem ra, thiên phú thật ra một chút cũng chưa hoang phế.
Thân thể trong lòng ngực quả nhiên bỗng chốc dựng thẳng, hơi hơi kinh ngạc mà nghiêng đầu nhìn y, bên tai nổi lên một chút hồng nhạt khả nghi.
Cuối cùng đã đem kịch bản bẻ trở lại.
Cố Khê ngoắc ngoắc khóe môi, dứt khoát vẫn như cũ ôm cậu, đem chén mì kia bưng lên tới, gấp một đũa uy đến bên miệng cậu: “Cùng nhau ăn.”
Trong phòng điều hòa chỉnh rất thấp, hai người dán vào nhau như vậy cũng sẽ không nóng. Lục Đăng dựa vào cánh tay y, há mồm tiếp kia một đũa mì kia, trơ mắt nhìn Cố Khê vẫn dùng đôi đũa ăn đến ngon ngọt, nhịn không được lặng lẽ đè đè ngực.
Mấy thế giới kia, cũng có không ít lần trải qua đối phương trêu chọc chính mình, lại không có nào tim đập nhanh giống như là lần này.
Đại khái là đã nhận ra số liệu thân thể cậu phát sinh biến hóa, hệ thống còn ở thương thành chờ đợi câu trả lời của người bán lòng nóng như lửa đốt, khẩn cấp phát tin tức trở về: “Ký chủ thế nào, có khỏe không!”
Các số liệu mới từ trong đầu nảy ra, Lục Đăng mím môi, đọc qua xong, ở trong đầu trả lời nó.
“Lật xe……”
Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Gì?!??! Σ┗(qロq;)┛
# rút đao đi #
# đại móng heo #
#_(q 口 q∠)_#