Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 33:

Lục Đăng trầm mặc một lát, vẫn nghe lời biến bụi gai trở về hạt giống, lật cổ tay thu vào lòng bàn tay.

Ấn đường Cố Đình lướt qua chút nhu hòa, cúi người hôn hôn trán cậu, ôm lấy tiểu con mồi cần thiết phải bảo hộ tốt đưa ra phía sau. Chuyển hướng tới huyết tộc đang tham lam ở góc đường.

Năng lượng màu đen nồng đậm từ vào cơ thể đi ra, cơ hồ không có bất luận ngăn cản gì, đã thẳng tắp bay về phía huyết tộc nãy giờ vẫn tham lam nhìn ngó ở góc tường.

Ngực trầm xuống, phong ấn cường hãn nháy mắt bị lực lượng ảnh hưởng xuất ra phản công, từ trên huyết hạch xuất hiện một lá chắn màu vàng nhạt, cùng ánh mặt trời chưa hoàn toàn tối xuống, năng lượng đã nhanh chóng tiêu hao một phần lớn.

Thần sắc Cố Đình cơ hồ không có bởi vì chuyện thình lình xảy ra này mà biến hóa, một tay nâng lên. Uy áp cường hãn thuộc về huyết tộc cấp cao chậm rãi tỏa ra, khiến huyết tộc kia thoáng hiện vẻ kinh sợ tột độ.

“Ta hiện tại đang đói, đừng làm cho ta sinh ra ý niệm đi săn ngươi.”

Năng lượng lấy tốc độ gấp đôi bình thường giảm bớt, Cố Đình đã ẩn ẩn thấy trong bụng gần như trống rỗng, màu mắt chuyển đỏ thẫm vì có uy hϊếp, âm thanh lạnh xuống.

Huyết tộc xem nhân loại là thức ăn, thường xuyên từ trên người nhân loại thu hoạch năng lượng, nhưng đi săn người cùng tộc, cũng khi một bên bị cướp đoạt hoàn toàn năng lượng mới kết thúc.

Quỷ hút máu(*) đời thứ hai đều đã lâm vào yên giấc ngàn thu, tam đại thuần huyết cũng ít ỏi không có mấy. Huyết tộc từ trước đến nay chú trọng bối phận, dưới tình huống biết thân phận y, còn dám ngỗ nghịch y thì không có mấy người.

*Quỷ hút máu ở đây là những người bình thường bị biến thành quỷ hút máu hay ta còn gọi là ma cà rồng, chúng mang vài đặc điểm của huyết tộc như hút máu, có năng lượng và tuổi thọ lâu dài nhưng không thể sống thiếu máu, yếu hơn huyết tộc rất nhiều.

Trong lòng vô cùng rõ ràng tình huống của bản thân, Cố Đình một lòng tốc chiến tốc thắng, lực lượng không hề giữ lại mà phóng thích hết ra ngoài.

Tham lam rốt cuộc cũng bị sợ hãi áp đảo hoàn toàn, thần sắc tên huyết tộc dần dần biến hóa, chần chờ lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen đặc.

Cảm quan của huyết tộc nhạy bén hơn so với nhân loại, hơi có sơ hở liền sẽ bị phát hiện. Cho dù đối phương đã lui bước, Cố Đình vẫn như cũ ngưng thần tra xét hơi thở hắn, thấy hắn xác thật dần dần trốn xa, tinh thần đang căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

“Hảo, không có việc gì……”

Cố Đình nhẹ nhàng thở ra, trấn an tiểu con mồi phía sau lưng một câu, đang muốn xoay người, thân thể lại bị ôm lấy.

Cánh tay nương theo thân thể cậu đứng vững, Cố Đình nâng tầm mắt, Lục Hoài Diệp đã đứng ở trước mặt y, tay y vững vàng để ở ngực của vị khách không mời mà đến trước mặt.

Sắc mặt người bị giữ lấy hơi trầm xuống, trong tay vẫn giơ một khẩu súng siêu hạt đã bị phân giải, họng súng nguyên bản ngắm vào ngực trái của Cố Đình, lại bị Lục Hoài Diệp không sai chút nào mà chặn lại.

“Hoài Diệp.”

Thấy rõ quần áo đối phương, lòng Cố Đình hơi trầm xuống, giơ tay kéo cậu.

Người tới là người đặc cần cục.

Những người này luôn cảm thấy y mỗi phút mỗi giây đều sẽ kích động đả thương người, hận không thể thời thời khắc khắc lấy súng bắn y, từ trước đến nay chưa từng có thái độ tốt với y, y cũng vẫn luôn lười ban chút để ý cho họ.

Lục Hoài Diệp chưa từng nói qua thân phận chân chính của mình, nhưng hơn phân nửa cũng là đến từ đặc cần cục. Hiện tại vì chính mình tùy tiện ra tay với đồng nghiệp, nói không chừng là phải chịu trừng phạt của đặc cần cục.

Không biết là lực lượng trên người thật sự hao hết dẫn đến mệt quá mức, hay là lực đạo của Lục Hoài Diệp quá mạnh, thế nhưng khiến y không thể động đậy dù chỉ một chút. Thân mình Cố Đình hơi một lảo đảo, đã được Lục Hoài Diệp giơ tay đỡ lấy, không chút cẩu thả mà cung kính cúi người.

“Ba ba.”

……

Không thể kêu ba ba.

Sống lưng của vị tổ tiên thuần huyết bỗng dưng cứng đờ, cả kinh suýt nữa trực tiếp khôi phục nhịp tim đập, liền bởi vì không còn lực lượng mà đầu váng mắt hoa tâm thần cũng nháy mắt thanh tỉnh không ít.

May mà thân thể ấm áp kia ngay sau đó liền khuynh dựa vào ngực y, người ngoài nhìn đều thấy rõ ràng là loại cung kính nâng đỡ, tay Lục Hoài Diệp đặt ở sau lưng y, im lặng ấn nhẹ hai cái.

《 Một số quy tắc của huyết tộc 》 chương 39 điều thứ sáu mươi hai, vào lúc huyết tộc phụ hệ gặp phải uy hϊếp tới sinh mệnh, thế hệ con cháu cần phải ra tay giúp đỡ.

Ý thức được Lục Hoài Diệp là đang ngụy trang thân phận ở trước mặt những người đó, trong lòng Cố Đình hơi động, nương theo lực đạo của cậu chậm rãi đứng thẳng thân thể, cánh tay đặt phía sau tiểu com mồi đang ở giả mạo thế hệ sau mình.

Nghe được Lục Hoài Diệp mở miệng, sắc mặt người tới ngược lại thoáng hòa hoãn, tầm mắt xa lạ mà đảo qua trên người cậu, nhìn về phía Cố Đình: “Đây là thế hệ sau của ngươi?”

Nhớ ra đặc công được phái đến bên người Cố Đình bên kia xác thật ngụy trang thành thế hệ sau của huyết tộc, nếu là bởi vì loại nguyên nhân này mới ra tay với đồng nghiệp, suy xét đến xuất phát từ yêu cầu che giấu tung tích, cũng tạm thời không cần bị xử phạt khiển trách.

“Thằng bé vừa chuyển hóa không lâu, không có bao nhiêu lực lượng, còn không đáng để người của quý cục phải nhọc lòng.”

Những người này đơn giản là nhận thấy lực lượng dao động, rồi tới để kiểm tra phong ấn của y, chỉ cần ứng phó qua loa là được rồi.

Cố Đình nhẹ giọng ứng một câu, lại đem người ấn sâu vào trong lòng ngực, không để Lục Hoài Diệp lộ mặt ra ngoài, đầu ngón tay xuyên qua đuôi tóc, chậm rãi vỗ về chơi đùa mái tóc ngắn mềm mại của tiểu gia hỏa nhân loại trong lòng ngực.

Thân mật với thế hệ sau của mình như vậy, huyết tộc quả nhiên là chủng tộc không thể hiểu nổi.

Người tới trong mắt lộ ra không kiên nhẫn, họng súng chỉa chỉa, ý bảo y đem đồ vật chịu tải phong ấn ra, tiếp thu xét duyệt và xác nhận.

Một bàn tay mở cút trên cổ áo. Lục Đăng từ trong lòng ngực y ngẩng đầu, nhìn Cố Đình lấy phong ấn ra, ánh mắt lại bỗng nhiên hơi cứng đờ.

Là cái bình an khấu kia.

Chất gỗ ôn nhuận không có chút nào biến hóa, chỉ là bị vuốt ve đến càng thêm sáng bóng, an tĩnh nằm trong lòng bàn tay Cố Đình, lộ ra dao động lực lượng cường hãn.

Có vài đạo cụ đặc thù có thể lấy các phương thức bất đồng mang theo bọn họ, thế giới trước Cố Xuyên Bách có mang ninh thần mộc, nghe nói là bùa hộ mệnh tổ truyền, lúc này đây cư nhiên lại trở thành phong ấn giam cầm đối phương.

Vì để nhân viên công tác càng nhanh dung nhập vào cốt truyện, mỗi lần nội dung đều sẽ trực tiếp lấy hình thức hình ảnh nhập vào trong óc. Cậu còn nhớ rõ ràng, ở trên du thuyền, bởi vì nhân viên đặc cần cục phụ trách giám thị Cố Đình vô cùng khẩn trương, ở cố đình sức bật lượng đồng thời, thậm chí chưa xác nhận thêm, đã theo bản năng hấp tấp bóp cò súng.

Chính là khẩu súng này.

Nếu không phải bị gây phong ấn, Cố Đình vốn dĩ là có thể né tránh.

Lực lượng không tự giác nhập từ trong cơ thể tản ra, cơ hồ muốn làm cho khối ninh thần mộc này hoàn toàn bị biến chất. Bàn tay ôm Cố Đình lại bỗng nhiên hơi siết chặt, tay cầm bình an khấu vừa thu trở lại, tránh tay của chuyên viên phụ trách kiểm tra duỗi lại đây.

“Các ngươi biết quy củ của ta.”

Muốn cùng nhân loại hài hòa chung sống, liền phải chập nhận bị hạ phong ấn ở trên người. Phong ấn là trực tiếp được hạ ở trên đồ vật nguyên bản thuộc về bọn họ, nếu thiết lập tại nơi khác, y sẽ tượng trưng mà mang vào hai ngày, cũng liền tùy tay ném.

Nhưng cố tình nó lại được hạ tại cái ngọc bội này, y vô luận như thế nào cũng không bỏ được.

“Đó là đồ y muốn tặng cho vị hôn thê của y, người khác không được chạm vào.”

Chuyên viên cầm đầu đã cùng tam đại huyết tộc này đánh nhau vài lần, bị bắt thỏa hiệp không ít quy củ hiếm lạ cổ quái,nhíu mi không kiên nhẫn giải thích, tiếp nhận dò xét nói: “Ta đến đi.”

Huyết tộc cấp cao ở trạng thái bạo tẩu có thể dễ dàng đánh chết nhân loại, hắn tuy rằng tới gần, nhưng vẫn như cũ không dám nổ súng. Bước một bước đi qua, nhìn tên đặc công trước sau vẫn chắn ở trước họng súng kia, ngữ khí hơi trầm xuống: “Kêu thế hệ con cháu của ngươi tránh qua.”

“Hoài Diệp, không có chuyện gì đâu.”

Nhìn ra ý đồ của cậu, Cố Đình ôn nhu mở miệng, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, đem tiểu con mồi của mình giấu ở phía sau.

Lục Hoài Diệp cũng không phản kháng y, bị y bảo vệ giấu ở sau người, lại vẫn gắt gao nắm chặt bàn tay y, tựa hồ vẫn đặc biệt cảnh giác với khẩu súng kia, tùy thời đều chuẩn bị đem y kéo ra.

Cố Đình bất đắc dĩ cười nhạt, trấn an mà cầm tay cậu.

Tuy rằng trước sau vẫn lấy súng chỉ vào y, nhưng Cố Đình cũng không cho rằng những người này thật sự dám bóp cò súng. Kiêng kị cùng sợ hãi đối với kẻ săn mồi cơ hồ là bản năng chung của tất cả chủng tộc, y cũng không tính toán tại đây làm ra loại chuyện so đo thiệt hơn, chỉ là đưa mặt trang sức trong tay qua.

Máy dò xét xa xa nhoáng lên, vang lên âm thanh nhắc nhở phong ấn hoàn hảo.

Xác nhận phong ấn của y không có bị lực lượng bùng nổ phá vỡ, chuyên viên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, một phút cũng không muốn ở lâu, thu hồi máy dò xét nhảy lên thuyền tuần tra, đảo mắt đã rời đi.

Lực đạo trên cánh tay bỗng nhiên nặng xuống.

Lục Đăng ngẩng đầu, Cố Đình lại chỉ ôm lấy sống lưng y, nhẹ nhàng đè đè: “Không có việc gì, chúng ta nhanh về nhà.”

Năng lượng trong cơ thể đã cực kỳ thiếu thốn, y không thể làm trò dùng bữa trước mặt những người này , nhưng phải khống chế bản thân để không bị cảm giác thèm ăn chi phối cuồng hóa, cảm giác như vậy thật sự không dễ chịu chút nào.

Lục Đăng ở trong lòng ngực y gật gật đầu, đỡ y ngồi dậy, tăng tốc độ đi về xe huyền phù, lái xe trở về biệt thự.

Miễn cưỡng bị nâng ngồi trong xe huyền phù, ý thức của Cố Đình đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy Lục Đăng ra, chậm rãi đi đến đuôi xe ngồi xuống.

Thời điểm đói khát, cảm quan sẽ bị phóng đại vô hạn. Gần như không cần cố tâm chú ý, y vẫn có thể rõ ràng mà ngửi thấy mùi hương mê người trên người Lục Hoài Diệp, có thể thấy rõ nhịp đập cực kì nhỏ của động mạch ở cần cổ, cũng nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể.

Nhưng bọn họ vừa mới thành lập quan hệ, dựa theo tập quán của nhân loại, hiện tại liền ở ngay trên xe huyền phù nhào lên, tiến triển có chút quá nhanh.

Phải về nhà mới được.

Tận lực duy trì thanh tỉnh, mùi hương thơm ngọt lại phảng phất đã trải rộng toàn bộ khoang xe. Cố Đình hung hăng hướng trong miệng tắc bốn năm phiến thuần huyết phao đằng phiến(*), ở trong một mảnh hương khí mê người, hương vị phao đằng phiến(*) lại có vẻ đặc biệt khó có thể nuốt xuống.

Không hy vọng khiến đối phương lưu lại ấn tượng quá mức thô lỗ, Cố Đình nhắm lại hai mắt sớm đã chuyển thành đỏ hồng, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.

Không biết qua bao lâu, xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay.

Tia điện kịch liệt chạy dọc theo cánh tay nhảy, ở trong đầu đùng một cái nổ vang.

Cố Đình đánh cái giật mình, bỗng nhiên mở hai mắt, đồng tử nguyên bản đỏ thẫm đã chuyển thành đen nhanh sâu không thấy đáy, nhìn thẳng vào tiểu con mồi trước mặt có ý đồ đυ.ng vào y, thân thể căng thẳng, răng nanh bén nhọn lặng yên dài ra.

Nhìn thấy y cuối cùng cũng lộ ra răng nanh, ánh mắt Lục Đăng hơi sáng lên, rốt cuộc cũng buông xuống nỗi lo về chuyện đối phương có phải trời sinh răng sún hay không, đưa cổ tay trái qua.

Bất luận là kẻ nào nhìn thấy quỷ hút máu trong trạng thái khát máu, đều sẽ theo bản năng sinh ra sợ hãi, thậm chí sợ tới mức chạy trối chết, nhưng đôi mắt đen ôn nhuận đối diện lại ôn nhu bình tĩnh, thậm chí ẩn ẩn lộ ra chút cổ vũ.

Cố Đình hơi giật mình, tiếp nhận cánh tay cậu đưa qua, nắm hờ trong lòng bàn tay.

Xe huyền phù đã dừng ở sân sau của biệt thự, không cần lo lắng lay động đến đối phương, người bên đặc cần cục đã rời đi, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đến.

Lục Đăng trầm ngâm một lúc, vẫn là bỏ qua ý nghĩ để y cắn lên cổ tay, chủ động khuynh người dựa qua, để lộ ra động mạch bên gáy: “Ngươi đói bụng, muốn ăn cái gì……”

Ngay một khác tiểu con mồi chủ động dựa vào trong lòng ngực y, hai mắt vị tổ tiên thuần huyết đã hoàn toàn chuyển thành đen thẫm như mực, một phen đem câu ôm vào trong lòng ngực, mở cửa xe huyền phù, hóa thành sương mù dày đặc hướng về phía biệt thự đi tới.

Sương đen nháy mắt bao phủ tầm mắt, dưới chân bỗng dưng trống rỗng,vừa chạm đến mặt đất, đã bị ôm lấy đặt ở trên giường.

Đại môn cổ xưa phát âm thanh kẽo kẹt khép lại, lò sưởi bốc cháy, ánh lửa nhảy lên chiếu thành những chiếc bóng.

Lục Đăng ngưỡng mặt nằm, giơ tay chống huyết tộc nằm đè ở trên người mình.

Cố Đình đem cậu chặt chẽ áp chế ở trên giường, ánh mắt tuấn đĩnh vẫn gắt gao nhíu lại, giữa trán đã chảy ra chút mồ hôi lạnh. Lục Đăng nhịn không được giơ tay giúp cậu đi, lại bị bàn tay lạnh băng kia gắt gao cầm chặt.

“Không có quan hệ, chúng ta từ từ một chút……”

Ôn nhu hống quả nhiên vẫn là tổ tiên thuần huyết không cắn, Lục Đăng trở tay ôm lấy y, ý đồ khiến y buông tay ra trước, rồi mới tính phát lực, lập tức đã bị nắm lấy càng chặt hơn.

Cố Đình cong khủy tay chống thân thể, một bàn tay luồn vào trong cần cổ lấy ra vòng cổ, đặt vào trong tay cậu: “Đây là phong ấn của ta, ngươi nắm chặt, nếu thừa nhận không được, liền lập tức kích phát phong ấn ngăn cản ta lại.”

Lục Đăng nhận ra thứ y vừa đưa qua, nhớ tới lời tên chuyên viên đặc cần cục kia nói, trong lòng bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, bên tai không biết vì sao ẩn ẩn nóng lên.

Hôn môi bỗng nhiên hạ xuống.

Bất đồng với nụ hôn ôn nhu nhợt nhạt đã sớm thành thói quen, hôn sâu dồn dập nóng bỏng phá tan phòng tuyến, tham nhập bên trong, du͙© vọиɠ ở chỗ sâu trong thân thể rõ ràng đang gào thét, như là không thể nào kháng cự sóng gió động trời, dễ dàng đem hết thảy cuốn vào bên trong.

Hẳn là muốn hút máu.

Đầu Lục Đăng có chút choáng váng, theo bản năng nắm lấy khăn trải giường, hô hấp hơi có chút dồn dập.

Biết Cố Đình hiểu sai phương pháp, nhưng đến lúc này, cậu đã không còn dư sức lực đem lời nói hảo hảo nói ra.

Dị năng của cậu là lực lượng sinh mệnh thuần khiết, thân thể tiếp xúc thân mật sẽ khiến một ít nguồn năng lượng tự thân cậu truyền qua cho đối phương. Cho dù là đối với huyết tộc thuộc về bóng đêm mà nói, chút ít sinh cơ kỳ thật cũng có hữu ích, thậm chí sẽ dẫn đến chút tác dụng cùng loại với thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, do đó lực lượng sẽ tạo ra ảo giác.

Nhưng trên thực tế, hiệu ứng như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể nghi ngờ là sẽ tăng nhanh thời gian tiêu hao lực lượng.

Lục Đăng nhắc nhở y, môi răng lại bị phong bế chặt chẽ, đầu ngón tay lạnh băng chạm lên cúc áo, lưu loát cởi bỏ từng nút. Bất an mãnh liệt pha lẫn với hưng phấn kỳ lạ chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến sống lưng cậu theo bản năng căng thẳng, bị điện lưu đảo qua dường như còn ẩn ẩn giật mình.

Cậu rất ít khi cảm thấy sợ hãi, hiện tại lại bỗng nhiên rất sợ hãi.

Cảm xúc luôn an tĩnh biến mất hàng năm bị khơi dậy gợn sóng, cái tay kia cởi ra quần áo cậu, đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm vào làn da, lạnh lẽo một vòng tiếp một vòng sờ soạng, khiến lòng ngực luôn trầm tĩnh bỗng nhiên hoảng hốt đến không biết theo ai.

“Cố Đình……”

Ở khoảng cách đôi môi kia rời đi, Lục Đăng gian nan lên tiếng, rồi lại bởi vì một đợt rùng mình chợt dâng lên mà không thể không đánh gãy, hấp tấp cắn chặt môi dưới.

Cậu đã xem qua phổ cập khoa học của hệ thống, biết đây là đang làm cái gì.

Hai người sớm đã làm bạn nhiều năm, dựa theo cách nói của hệ thống, hiện tại còn chưa làm loại chuyện này ngược lại mới là kỳ quái. Trong lòng cậu cũng không có mâu thuẫn, nhưng bản năng cũng không hy vọng hết thảy phát sinh trong một hồi hấp tấp hiểu lầm.

Nhưng cũng không quan hệ.

Là cậu nói, cũng không quan hệ.

Thân thể không tự giác mà phát run, Lục Đăng hơi ngẩng đầu lên, nhắm chặt đôi mắt, nước mắt lại vẫn như cũ như suối phun theo khóe mắt tràn ra ngoài.

Không khí đầy bão tố ngập trời chợt mềm nhẹ xuống, quy về an ổn nhu hòa, hơi thở mát lạnh ôn nhu ôm lấy cả người cậu, dán mặt vào bên tai cậu.

“Ta ở.”

Trong lòng điện quang chợt lóe, Lục Đăng ngạc nhiên mở to mắt, màu mắt Cố Đình vẫn là huyết hồng như cũ, nhưng thần sắc lại trở nên ôn tồn.

Đầu mày anh tuấn nhu hòa mà cong cong, giơ tay bảo vệ tiểu con mồi vừa rồi mạnh dạn hiến tế, mềm nhẹ lau đi giọt nước trên má, ở bên môi rơi xuống những nụ hôn an ủi tinh tế.

“Đừng khóc, ta tỉnh ròi……”

Nếu không phải là đói điên rồi, rõ ràng đều đã đem phong ấn đưa cho cậu, làm đến như vậy, cư nhiên cũng không biết khiến chính mình dừng lại.

Y đem Lục Hoài Diệp lưu bên người, nhưng không phải vì lấp đầy bụng.

Hôn môi một lần nữa trở nên nhu hòa mềm nhẹ, cố đình tinh tế hôn hắn, cảm nhận được trong lòng ngực bởi vì sợ hãi mà cuộn lên thân thể dần dần thả lỏng, trong mắt mới một lần nữa thấm quá nhẹ ấm ý cười. Tay y nắm bình an khấu kéo lại đây, đặt vào đầu ngón tay đang để ở trước ngực mình: “Ngươi nói đến chỗ nào, chúng ta đã đến chỗ nào.”

Hệ thống đưa ra sổ tay chỉ đạo, chưa nói qua loại sự tình này còn có thể bỗng nhiên kêu ngừng.

Không hề hay biết chính mình lấy đều là kịch bản cưỡng chế từ《 Bá đạo tổng tài: Tiểu kiều thê chạy nơi nào 》 hệ liệt, Lục Đăng chớp chớp mắt, nhìn Cố Đình cư nhiên thật sự có thể bỗng nhiên ngừng ở trên đường, sau một lúc lâu kinh ngạc, đôi mắt đen vẫn phiếm thủy quang bỗng nhiên tràn ra ý cười sáng ngời.

Hôn nhẹ chút liền cười.

Cố Đình nhịn không được cong khóe môi, đem tiểu gia hỏa nhân loại đặc biệt dễ hống ôm ở trong ngực, một tay đặt ở sau đầu cậu mềm nhẹ vỗ về, mỉm cười để thượng cái trán: “Ta không đói đến cái nông nỗi kia, chúng ta từ từ tới, được không?”

Lục Đăng không sợ, mặt mày cong lên gật gật đầu, chủ động hôn hôn bên môi cậu.

Tiểu con mồi còn biết chủ động uy chính mình.

Cố Đình tâm tình càng tốt, chậm rãi xoa tóc ngắn xúc cảm cực hảo của cậu, đang muốn đi xuống, trước mắt lại bỗng nhiên không biết gì mà trở nên tối đen.

Thân thể trầm xuống, không kịp phản ứng, ý thức đã nhanh chóng bị kéo vào vực sâu hắc ám.

……

Bị thuần huyết tổ tiên muốn từ từ tới đè lên trên người, Lục Đăng kêu lên một tiếng, kéo kéo cổ tay y muốn mở miệng, lại phát giác thân thể Cố Đình đã không còn bất luận một tia lực lượng nào.

Suy nghĩ còn không có từ trong chấn động hoàn toàn trở về đây, Lục Đăng ôm lấy thân thể vô thanh vô tức trong lòng ngực, thử thăm dò quơ quơ.

Vẫn như cũ không có phản ứng.

Lục Đăng mím môi, tim đập hơi nhanh, đang muốn mở miệng gọi y, hệ thống thật vất vả từ 《 Huyết tộc quy củ 》 thoát thân đã ở trong đầu phát ra âm thanh điện tử hoảng sợ: “Túc túc ký chủ đang làm gì ——”

“Y đói hôn mê……”

Không có tim đập, không có hô hấp, thân thể tái nhợt đến không hề có huyết sắc, một con huyết tộc bỗng nhiên ngủ, hình ảnh tạo thành đánh sâuthị giác ít nhiều vẫn là có chút nghiêm trọng.

Lục Đăng cũng ít nhiều có chút không chịu nổi, ôm Cố Đình đặt ở trên giường, thẳng người ngồi dậy, áo sơ mi đã bị cởi ra hơn phân nửa liền dọc theo bả vai trượt xuống dưới.

Quần áo không chỉnh, hơi thở cấp bách, hốc mắt đỏ lên, cần cổ còn có mấy vệt rõ không rõ lai lịch dễ dàng thấy được.

Hệ thống dừng một chút, âm thanh máy móc càng thêm hoảng sợ: “Kia kia kia không phải nên cắn người sao!”

Vì cái gì liền lên giường!

Cùng mấy thế giới trước hoàn toàn không giống nhau!

Tuy rằng không hy vọng nhân vật mục tiêu cắn ký chủ, nhưng nếu là ý nguyện của ký chủ, hệ thống cũng sẽ không can thiệp nhiều, thậm chí còn cố ý vận dụng tiểu kim khố, từ thương thành mua một tá nước đường bổ máu độn lên, chuẩn bị cho ký chủ một kinh hỉ.

Hiện tại xem ra, tựa hồ độn sai đồ vật……

Suy nghĩ làm cho hành động trở nên đặc biệt chậm chạp, bị hệ thống vừa nhắc nhở, Lục Đăng mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới trọng điểm bị chính mình quên mất: “Là nên cắn người.”

Mọi chuyện chuyển hướng quá nhanh, ngay cả cậu cũng bị trật phương hướng, hiện tại Cố Đình đều đã bị đói đến hóa đá, cần phải lập tức áp dụng biện pháp mới được.

Lục Đăng tay phải vừa lật, đem một mảnh lá cây bện thành vật chứa, cổ tay bên trái cầm lấy, một tay ôm Cố Đình lên, cẩn thận uy ở bên môi y.

Huyết tộc mới vừa hóa đá còn sẽ không hoàn toàn cứng nhắc, máu miễn cưỡng còn có thể uy đi vào. Nhưng Cố Đình rốt cuộc đã lâm vào tình trạng hóa đá, sẽ không chủ động hút máu cậu, răng nanh cũng ở thời điểm hôn lên liền thu hồi mất, uy vào liền trở nên đặc biệt khó khăn.

Lục Đăng nắm giữ góc độ không tốt, uy mấy ngụm, liền rơi xuống máu vết máu loang lổ trên quần áo và bên gối.

Máu bị lãng phí thật sự quá nhiều, Lục Đăng nhăn nhăn mày, dừng lại động tác.

Thân thể cậu có năng lực tự lành cường hãn, vết thương vừa mới cắt lấy mấu có thể thấy được cả xương, hiện tại đã khép lại, cứ uy xuống như vậy không thể nghi ngờ là không được.

Tổng vẫn phải tìm chút biện pháp khác.

Thay tổ tiên huyết tộc vẫn như cũ hóa đá lau sạch vết máu bên môi, ánh mắt Lục Đăng rơi xuống trầm tư một lúc lâu, che lại đôi mắt không dám nhìn gõ gõ hệ thống: “Thương thành có bán bình sữa không?”