Ý niệm cuối cùng trở thành hư không, tầm mắt đối nhau, trong mắt cả hai đều nhìn ra được ngưng trọng.
Cố Uyên chưa chắc hoàn toàn rõ ràng, Lục Đăng lại biết. Hệ thống đem máy theo dõi giấu đến kín mít, khi cậu ra có lưu ý đem cửa đóng lại một lần nữa, cảnh báo sớm hay muộn cũng vang, nhưng vô luận như thế nào cũng không nên là lúc này.
Trừ phi là có người đi vào trong nhà lao xem qua.
Cố ý chọn đêm khuya vượt ngục, chính vì thời gian này sẽ không có người đi xem xét lao ngục, nhưng lúc này lại có người đi xem xét, nhất định là có nguyên nhân đặc thù đột ngột phát sinh.
Phòng tuyến đáng lẽ kín đáo bởi vì biến cố thình lình xuất hiện sinh ra một chút dị động, quân lính hoảng loạn nhìn khắp nơi xung quanh, trời xui đất khiến, thế nhưng thật sự lộ ra một chút sơ xuất ngày thường sẽ không hiện ra.
Muốn thoát thân, liền cần phải quyết định nhanh chóng.
Quân đội Qua Nhĩ tinh từ trước đến nay huấn luyện rất tốt, quân lính lập thành đội chạy đến nhà giam. Cố Uyên vòng cánh tay đem Lục Đăng ôm vào góc tối, lưu loát gỡ bỏ linh kiện cột trên cẳng chân, lắp ráp thành cây súng siêu hạt thuần một thân màu đen, nhét vào trong tay Lục Đăng: "Cầm, chờ ta trở lại."
Trừ bỏ những thứ thiếu niên đưa cho y được giữ làm kỷ niệm, khẩu súng này là đồ vật duy nhất bên người y cất giấu mang vào.
Lục Đăng đoán được ý niệm của y, trong mắt lộ ra chút nôn nóng, tiến lên một bước muốn giữ chặt cánh tay y, lại bị Cố Uyên thuận thế ôm vào trong lòng ngực, khẽ hôn lên tóc cậu: "Đếm một trăm số."
Đây là hứa hẹn y đã nói ở trong nhà giam, y đã từng thất hứa hai lần, lúc này đây, y sẽ không bản thân xảy ra bất kỳ sai lầm gì.
Thân hình tuấn đĩnh của nam nhân nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Lục Đăng nắm chặt súng siêu hạt trong tay, trong đầu truyền đến âm thanh điện tử khẩn trương của hệ thống: "Ký chủ, chính phủ Qua Nhĩ tinh cưỡng chế hạ lệnh hoà đàm. Người đến nhà tù chính là nguyên soái Qua Nhĩ tinh, tính toán sẽ dụng hình tra tấn y suốt đêm!"
Bước chân Lục Đăng hơi dừng, rốt cuộc hiểu ra.
Đối với quân đội mà nói, hoà đàm có ý nghĩa là hết thảy tâm huyết hủy trong một sớm, nguyên soái Qua Nhĩ tinh tức giận là đương nhiên.
Nếu không phải trùng hợp đêm nay bọn họ vượt ngục, nói không chừng đối phương sẽ tươi sống hủy đi Cố Uyên.
Tuy rằng tránh thoát được một kiếp này, nhưng không khó tưởng tượng khi nguyên soái Qua Nhĩ tinh mang một bụng hỏa khí gϊếŧ qua, chỉ thấy nhà tù trống rỗng sẽ bùng nổ tức giận như thế nào.
"Không cần lo cho nhà giam, che lại hệ thống giám sát sinh mệnh của mục tiêu, đừng cho bọn họ xác định được vị trí."
Lục Đăng ở trong đầu trả lời một câu, ngửa đầu nhìn nhìn bóng người trên ngọn hải đăng. Thân hình nhảy bật lên, bắt lấy phần cầu thang sắt nằm đặt ở trên thân hải đăng, đem súng ngậm ở trong miệng, xoay người nhảy vào từ cửa sổ.
Thủ vệ trên hải đăng đang bị còi cảnh báo làm cho lo lắng đề phòng, nhìn thấy bóng người bỗng nhiên tiến vào. Kinh hồn táng đảm xong liền muốn nổ súng, lại bị đạo nhân ảnh kia nhẹ nhàng tránh được, sau cổ đau nhức, ý thức nháy mắt dần mơ hồ xuống.
Đem tên thủ vệ cuối cùng đánh ngã trên mặt đất, Lục Đăng xách súng trong tay, bước nhanh đi đến bên cửa sổ, xác định vị trí của Cố Uyên.
Cố Uyên là muốn đi trộm xe.
Tàu tuần tra quân dụng đều đậu ở khu vực quy định, tình hình trước mắt rất hỗn loạn, tin tức bọn họ vượt ngục đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ nhà giam, nơi nơi đều đang tìm bọn họ, là cơ hội động thủ duy nhất.
Dưới loại tình hình này, bọn họ chạy bộ thì định sẵn là không ra được, có thuyền tuần tra thay đi bộ, nói không chừng còn có thể có một đường sinh cơ.
Bóng đêm đen trầm là che dấu tốt nhất, Cố Uyên phục người cúi xuống, cảnh tượng mấy đội thủ vệ chạy vội xuất hiện, mấy quan quân cao giai đứng đầu phát động thuyền tuần tra, âm thanh nói chuyện mơ hồ bị gió đưa đến bên tai.
"...... Gia Lê Lạc tinh thắng liên tiếp, âm thầm chi viện...... Hoà đàm, nguyên soái tức giận......"
Thân hình Cố Uyên không chút không vững, không tiếng động biến mất ở màn đêm, đôi mắt dâng lên quang mang chói mắt.
Rốt cuộc chờ được rồi.
Y đã từng cho rằng bản thân tuyệt không có khả năng tự mình chứng kiến mẫu tinh thắng lợi, lại không ngờ thế nhưng thật sự may mắn sống đến lúc này.
Cho dù không có thể chính mắt nhìn thấy hừng hực khí thế phản kháng cục diện, không thể tới kịp để thưởng thức biểu cảm thẹn quá hóa giận của nguyên soái Qua Nhĩ tinh, trận này y đánh cuộc quá nhiều nhưng cũng thắng lợi vui sướиɠ tràn trề.
Máu ở trong cơ thể sôi trào, tâm sự vướng bận trước sau rốt cuộc có tin tức, hiện tại chỉ còn lại một chuyện quan trọng cuối cùng phải làm.
Sống sót, sống sót.
Cố Uyên nâng tay lên, ấn bình an khấu trước ngực, chất gỗ ôn nhuận an tĩnh dán ở trước ngực, giống như là đang không hề giữ lại ôm lấy thiếu niên của mình.
Nguy cơ khi cướp xe rất nhiều, nhưng là đường sống duy nhất. Tuy rằng thân thủ Lục Chấp Quang rất tốt, nhưng không mấy am hiểu điều khiển xe huyền phù cho lắm, nếu tự động điều khiển còn có thể chạy một đoạn, mấy lần tập chạy xe ở biệt thự, không thiếu lần đâm xe vào bụi hoa.
Cùng người Qua Nhĩ tinh lá mặt lá trái lâu như vậy, Cố Uyên không thiếu lần ngồi trên tàu tuần tra của Qua Nhĩ tinh, cực rõ ràng cấu tạo bên trong, làm sao để điều khiển nó cũng rõ như lòng bàn tay.
Để y tới là an bài thích hợp nhất, cũng chỉ có thể để y tới.
Phía dưới hải đăng, sỡ dĩ Lục Đăng không ngăn cản y, cũng k rõ ràng điểm này.
Mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, Cố Uyên thở sâu, tận lực che dấu thân hình, đi đến gần chiếc tàu tuần tra trên không.
Tất cả mọi người biết y bị trọng hình, cho dù đoán được có người cướp ngục, cũng không cho rằng y có thể đi xa. Tàu tuần tra chỉ là dùng để chuẩn bị mở rộng phạm vi tìm kiếm, sẽ không bị tăng lượng canh gác.
Một đường sinh cơ.
Các sĩ quan vẫn còn nói chuyện với nhau, quân canh phòng vội vàng tìm tòi khắp nơi. Cố Uyên vòng ra từ góc chết của mắt, ở dưới cửa xe nhẹ nhàng nhấn nút mở cửa, tay di chuyển mở cửa xe ra, thả người nhảy vào.
Tàu tuần tra bất động thanh sắc hiện lên, đang muốn lẫn thân vào quanh đội ngũ tuần tra, một người sĩ quan lại theo bản năng nhìn qua đây, thấy rõ gương mặt bên trong chiếc xe kia, trong mắt dâng lên kinh ngạc.
Cố Uyên một tay chống bàn điều khiển, đối diện tầm mắt của hắn, trong lòng chợt căng thẳng.
Thời điểm y chịu hình, tên sĩ quan này bồi ngay bên người nguyên soái Qua Nhĩ tinh.
Y nhận ra đối phương, đối phương cũng có lẽ đã nhận ra y, dưới kinh sợ liền phải ra tiếng cảnh báo. Ánh mắt Cố Uyên hơi trầm xuống, chỉ phải từ bỏ ý niệm ẩn nấp, giơ tay ấn nút khởi động vũ khí.
Còn chưa kịp ấn xuống, tên sĩ quan kia bỗng nhiên trợn to hai mắt, ánh mắt không thể ức chế mà tan rã, thân thể suy sụp ngã xuống.
Cái thứ hai, cái thứ ba.
Bốn phía nháy mắt nổ tung la hét kinh hoảng, quân canh phòng được trải qua huấn luyện đảo mắt đã phán đoán ra chỗ phát ra công kích, viên đạn pháo làm bừng sáng màn đêm, quăng đến phương hướng của tay súng ám sát.
Ánh sáng trong con ngươi Cố Uyên chợt đông lại.
Thân thể đã làm kịp ra phản ứng trước cả ý thức, tàu tuần tra nổ vang lên, đám người bên ngọn hải đăng kia không màng tất cả đuổi tới.
*
Lục Đăng cố hết sức xoay người, ngã ngồi ở dưới cửa sổ, máu tươi nhiễm ướt vai áo, ánh sáng nhu hòa lóa mắt dâng lên trong đôi mắt mờ mịt.
"Ký chủ......"
Trong đầu truyền đến âm thanh điện tử của hệ thống, lộ ra chút do dự mơ hồ.
"Gia Lê Lạc tinh đã hiểu rõ lý do mục tiêu hành động như vậy, Cố Uyên không hề là bị nghìn người chỉ trỏ là kẻ phản bội, cũng tận mắt nhìn thấy ánh rạng đông đấu tranh thắng lợi. Vô luận hôm nay mục tiêu có thể tồn tại ra ngoài hay không, vận mệnh cũng đã thay đổi, nhiệm vụ của ký chủ cũng đã hoàn thành......"
Mấy ngày này, thân thể ký chủ đã tiêu hao quá mức, vừa rồi lại mạnh mẽ dùng dược bùng nổ nổ súng yểm hộ Cố Uyên, còn vì vậy bị thương, cho dù có thuốc giảm đau, cũng tuyệt không có bao nhiêu dễ chịu.
Cố Uyên vượt ngục đã bị phát hiện, vị đại biểu đàm phán của Gia Lê Lạc tinh còn chưa tới, phát triển tiếp theo chỉ càng ngày càng nguy hiểm. Lấy tình trạng thân thể trước mắt của Lục Đăng, dù lưu lại hay đi, kết thúc có lẽ sẽ cực kỳ gian nan, thậm chí có khả năng đối mặt uy hϊếp của tử vong.
Thế giới trong tử vong tuy rằng không phải chân thật, nhưng một khắc sẽ mang đến áp bách cùng tuyệt vọng, rất rõ ràng đến mức đủ để khiến không ít người rơi xuống tinh thần bị tổn thương.
Nếu hiện tại lựa chọn chủ động rời khỏi, không cần chịu đựng hết thảy những thứ này, các thế giới đều sẽ lấy tử vong là cái kết chung của các nhân vật. Tuy rằng hấp tấp chút, nhưng có thể lập tức thoát khỏi tình huống trước mắt, đồng thời cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống thật cẩn thận mà khuyên, không đành lòng nhìn ký chủ đi lên con đường khác có quá nhiều gian khổ.
"Như vậy cũng tính thay đổi vận mệnh sao?"
Tác dụng phụ của dược bùng nổ đã phát tác, mất phần lớn máu làm hạ thân có chút lạnh, Lục Đăng nheo nheo mắt, đem chuôi súng nắm ở lòng bàn tay.
Như vậy là không thể tính.
Tâm nguyện của Cố Uyên là sống sót, là muốn cùng cậu hảo hảo sống sót, sinh hoạt ở một mảnh đất an bình, không cần phải chịu uy hϊếp của chiến tranh, không cần lại gánh vác trách nhiệm quá mức trầm trọng.
Đây mới hẳn là vận mệnh đáng có của Cố Uyên.
Vận mệnh của Cố Uyên, phải có cậu.
Hệ thống có chút gấp gáp, đành phải nghĩ mọi cách vơ vét thuốc giảm đau cùng thuốc trị liệu dùng kên người cậu, còn muốn tiếp tục khuyên, Lục Đăng lại nhẹ giọng mở miệng: "...... Một."
"Cái gì?"
Bốn phía không có những người khác, hệ thống không ý thức được ký chủ nói những lời này không phải ở trong đầu, hệ thống giật mình, mới hỏi một câu, Lục Đăng lại đã tiếp tục đếm: "Hai."
Cố Uyên kêu cậu đếm tới một trăm.
Cậu có thể chậm rãi đếm, vẫn luôn đếm cho tới khi Cố Uyên tới đón cậu mới thôi.
*
Không bao lâu, một cơn gió mạnh mẽ bỗng nhiên đảo qua cửa sổ.
Kim loại thuyền tam bản kéo dài ra tới, Cố Uyên mở ra lá chắn phòng hộ của tàu tuần tra mở ra, đỉnh lửa đạn nhảy mà nhập, ánh mắt dừng trên người thiếu niên dưới cửa sổ, trong mắt cơ hồ nhìn thấy máu.
Nhưng động tác của y vẫn ổn định như cũ, thậm chí so với ngày thường càng quyết đoán vững vàng hơn, nín thở tránh đi miệng vết thương vẫn đang ào ạt chảy máu, lưu loát cúi người đem người bế lên.
Thiếu niên trong lòng sắc mặt tái nhợt, lại vẫn hướng y an tĩnh mỉm cười, đôi môi không còn chút máu giật giật, giống như muốn cùng y nói chuyện.
Chân Cố Uyên không ngừng, thả người nhảy trở về trong tàu tuần tra, trên tay lại thật cẩn thận mà đem cậu ôm vào trong lòng ngực, ý bảo cậu có thể dựa vào bên tai mình nói.
"Hai mươi ba......"
Thiếu niên nhẹ giọng mở miệng, giọng nói mềm mại thuần triệt nhanh chóng bị súng pháo cùng tiếng gầm rú của tàu tuần tra bao phủ.
Trước mắt Cố Uyên một mảnh mơ hồ.
"Là ta đã tới chậm, lần sau đếm tới mười."
Nỗ lực khiến giọng nói không mang theo nghẹn ngào, Cố Uyên vững vàng ôm lấy cậu, nhanh chóng điều khiển tàu tuần tra triển khai chế độ truy kích, nhập vào bóng đêm mênh mang.
Khi là tổng tài, vẫn phải có mấy cái sở thích hòa hợp với tập thể. Cố Uyên không bao lâu luyện ra tiêu xe tiêu chuẩn sử đến cực chỗ, trong không khí cơ hồ phát ra âm bạo, tàu tuần tra đuổi theo ở phía saucắn chặt một hồi, đã bị y làm cho đâm nhau cháy mấy cái, dư lại cũng đã bị ngọn lửa đang phun ra nuốt vào hủy diệt biến mất trong màn đêm.
Cố Uyên lấy ra túi cấp cứu, giúp Lục Đăng xử lý chỗ bị thương trên vai.
Thiếu niên an tĩnh nằm ở trong khoang đẩy lên giường, ánh mắt vẫn chấp nhất mà chăm chú nhìn y, trong mắt hiện một tầng ý cười hơi mỏng, nỗ lực muốn cầm tay y.
Hốc mắt dâng lên nhiệt lưu nóng bỏng, Cố Uyên cầm tay cậu, cúi đầu hôn hôn ngón tay vẫn mang theo khói thuốc súng, ôm lấy cậu gối lên lòng ngực mình, đem quần áo bị máu nhiễm đỏ lột xuống.
Hệ thống hận không thể một hơi cho cậu dùng tất cả thuốc giảm đau, Cố Uyên lại tiêm vào cho cậu một ống, Lục Đăng cũng không cảm thấy đau. Chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân căng chặt cằm, ánh mắt theo lên trên má, dừng ở cặp mắt đen nhánh phảng phất sâu không thấy đáy.
Hết thảy sợ hãi, nghĩ mà sợ, áp lực, đau đớn, đều bị hảo hảo thu liễm ở dưới tầm mắt hơi rũ xuống. Cố Uyên động tác mềm nhẹ lưu loát, chuyên tâm giúp cậu xử lý chỗ bị thương trên vai, ánh mắt chuyên chú đến mức dường như không còn rảnh để chú ý tới chuyện thứ hai.
Lục Đăng bỗng nhiên muốn ôm ôm y.
Thiếu niên trong lòng ngực bỗng nhiên náo động lên, lo lắng mình không cẩn thận làm đau cậu, Cố Uyên nín thở dừng lại động tác, ánh mắt khẩn trương mà nhìn xuống cánh tay.
Băng vải vừa mới quấn tốt, còn không có kịp cắt đoạn nút thắt. Trong thân thể mệt mỏi cực điểm của Lục Đăng bỗng tích cóp ra một tia sức lực, cúi người ôm lấy y, giơ tay ôm chặt sống lưng căng chặt làm cho quần áo banh chặt muốn chết.
"Tôi ở."
Thân hình Cố Uyên bỗng nhiên giật mình run lên, tránh đi chỗ bị thương cánh tay bỗng nhiên siết chặt, hô hấp dồn dập lên, ở bên tai cậu tạo ra tiếng vang "ù ù" thô nặng.
Ngực thở dốc thô sáp đến gần như xuất huyết, Lục Đăng bất an động động, muốn xem tình huống của y, lại bị cánh tay đang nâng mình của y ấn sâu vào trong lòng ngực.
Cố Uyên mấp máy đôi môi, không tiếng động nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy âm khi mơ hồ.
Lục Đăng nằm ở trong lòng ngực g, chậm rãi vỗ về sống lưng dày rộng của nam nhân, thẳng đến khi y dần dần bình phục, mới ngồi dậy đọc khẩu ngữ trên môi y.
Trình độ sinh mệnh tuy rằng không có biến hóa, sắc mặt của Cố Uyên lại không tốt hơn cậu hảo bao nhiêu. Bình tĩnh nhìn cậu, hơi hơi hé miệng, rốt cuộc đem hai chữ vẫn luôn lặp đi lặp lại phát ra tiếng: "Cảm ơn......"
Ngực run rẩy, bỗng nhiên sinh ra đau đớn xa lạ.
Một tay bị Cố Uyên gắt gao nắm chặt, một bàn tay bị thương nâng không lên. Trước khi kịp phản ứng lại, Lục Đăng đã cúi người hôn lên đôi môi lạnh băng của đối phương, đem hai chữ kia nhét trở về.
Cậu lưu lại, không chỉ là vì Cố Uyên.
Cậu muốn thay đổi, cũng không chỉ là vận mệnh của Cố Uyên.
Kế tiếp đường còn dài, bọn họ từ giờ trở đi mới chân chính bắt đầu gặp phải nguy cơ tuyệt mệnh lớn. Bọn họ còn muốn cùng nhau chịu đựng hết, cùng nhau trở lại Gia Lê Lạc tinh, cùng nhau làm rất nhiều chuyện đã từng nghĩ tới lại không cơ hội đi làm.
Y không nghĩ chuyện cả hai phải rời khỏi nhau.