Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 1: Ngươi là người Cố tiên sinh dùng tiền bao dưỡng

Edit: Giếng Băng Sâu.

Thời tiết trong xanh, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khẽ lá rơi xuống, sáng đến có chút lóa mắt.

Tại khu vực trung tâm phồn hoa nhất thành phố, người đi đường bước chân vội vàng. Trong một góc nhỏ, ánh sáng đầu hạ lặng lẽ đan chéo vào nhau, dần cấu thành một bóng người hoàn chỉnh, lại thêm vào đôi chân là xong, đảo mắt liền trở nên không khác gì người thường.

Thiếu niên bỗng nhiên lặng yên xuất hiện ở góc đường, quải cặp sách trêи lưng, lấy mắt kính ra mang vào. Không dấu vết dung nhập vào đoàn người, bước vào một khách sạn năm sao.

Căn cứ tin tức hệ thống cung cấp, mục tiêu nhiệm vụ của cậu đang ở đây chờ cậu.

Sàn nhà lát men trắng trong vắt không nhiễm một hạt bụi, giữa đại sảnh là một hình chiếu thực tế ảo lơ lửng, vật trang trí ở hai bên đại sảnh tinh xảo điển nhã (cổ điển trang nhã) , ngay cả hoa cũng là trân phẩm khó có được.

“Ký chủ, nơi này là khách sạn xa hoa nhất Gia Lê Lạc tinh, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta đãi ngộ thật tốt!”

Cẩn thận nhìn quét qua bố trí của đại sảnh, Lục Đăng tiến lên trước vài bước, trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh máy móc vui sướиɠ.

Hệ thống vừa được lãnh ra từ xưởng sản xuất, lần đầu chấp hành nhiệm vụ, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Lục Đăng cười cười, thoáng sửa sang lại dây tơ hồng cùng bùa hộ mệnh trêи cổ, để nó tầm nhìn càng xa chút: “Còn không nhất định, giới thiệu thân phận gửi xuống chưa?”

Nghiêm khắc mà nói, cậu kỳ thật cũng không xem như một ký chủ chân chính, cũng không phải nhân vật trong cốt truyện, mà là nhân viên chuyên sửa bug của hệ thống.

Mười lăm phút trước, Lục Đăng còn đang ở nhà vùi đầu ôn tập, chuẩn bị khảo hạch để chuyển thành nhân viên chính thức của hệ thống. Bị giải cứu ra từ đống bài tập cao như núi, khẩn cấp triệu hồi tới thế giới này, là vì xử lý một ít sự kiện phức tạp đột nhiên phát sinh.

Chủ hệ thống hứa hẹn, chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, là có thể trực tiếp thông qua khảo hạch. Để có thể thoát khỏi đống bài tập nhiều như biển, Lục Đăng không chút do dự tiếp nhận lần tăng ca khẩn cấp này.

Bởi vì gần đây thế giới hệ thống quản lý chặt chẽ, căn cứ tuyên bố 《 Quyền lợi bảo hộ hợp pháp của pháo hôi 》mới nhất, khi phát hiện kết cục pháo hôi quá mức bi thảm, sẽ ban cho cao thẩm(*) khóa thế giới xử lý. Nhưng cốt truyện của mỗi thế giới đều đã cố định, nếu không can thiệp vào, những pháo hôi đó chỉ có khả năng đi về phía kết cục đã định.

*Cao thẩm: viết tắt của bồi thẩm đoàn cấp cao, quản lí luật pháp.

Nhân viên công tác số lượng hữu hạn, Lục Đăng nhận nhiệm vụ lúc đang nguy cấp, phải duy trì cốt truyện nguyên bản, đồng thời còn phải tìm biện pháp dung nhập vào cốt truyện, đem pháo hôi vô tội dự định sẽ bị hy sinh mạnh mẽ khiêng về, thay đổi vận mệnh nguyên bản của bọn họ.

Nhân vật hiện có cùng cốt truyện quá nhiều hạn chế, vì để cậu có thể phát huy đầy đủ sở trường đặc biệt của chính mình, chủ hệ thống mỗi lần đều sẽ vì cậu tạo ra một nhân vật không tồn tại trong thế giới nguyên bản, hơn nữa thuận lý thành chương mà bàn bạc tiến cốt truyện. Hết thảy tính cách của nhân vật mới, thiết lập cùng hướng đi, đều hoàn toàn do cậu quyết định.

Số liệu mà cao thẩm thế giới điều ra gặp trở ngại, thân phận nhân vật cùng cốt truyện còn đang tải. Căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ, một khởi đầu thuận lợi như vậy rất có thể cất giấu những biến chuyển không tưởng được, hiện tại còn không phải thời điểm thả lỏng cảnh giác.

Nghe được câu hỏi của cậu, hệ thống lập tức mở ra hình thức tuần tra.

Icon từ từ mới xoay hai vòng, một thân ảnh tây trang giày da đã nghênh diện bước nhanh đi tới, dừng lại trước mặt Lục Đăng, trêи dưới đánh giá một vòng: “Lục Chấp Quang?”

Nghe thấy tên chuyên dụng khi công tác của mình, Lục Đăng lộ ra tươi cười hữu nghị, hướng hắn vươn tay: “Ngài hảo, tôi ——”

“Như thế nào giờ mới đến? Cố tiên sinh đã chờ ngươi thật lâu, mau đi cùng ta.”

Nam nhân đánh gãy lời cậu nói, một phen nắm lấy cánh tay cậu, kéo đi đến lối đi dành cho khách quý, âm thanh ép tới vừa nhanh vừa thấp.

“Ta là bí thư của Cố tiên sinh, họ Cảnh. Bọn họ chưa nói rõ với ngươi sao? Ngươi là người Cố tiên sinh dùng tiền bao dưỡng, hiệp nghị đều ký xong rồi. Chỉ cần nghe lời, trừ bỏ tiền cho bọn hắn, tiền cho ngươi cũng sẽ không thiếu……”

Bước chân Lục Đăng hơi dừng lại, động tác có chút chần chờ.

Căn cứ chỉ thị của thượng cấp, cậu chỉ cần dung nhập vào phần đầu của cốt truyện, nghĩ cách bảo đảm chủ tuyến dưới tiền đề cứu vớt vận mệnh mục tiêu là pháo hôi. Một khi gặp được trường hợp không thể đối kháng, cũng có thể nghĩ cách thay thế pháo hôi, chỉ cần bảo vệ tốt nhân vật mục tiêu, nhiệm vụ liền tính hoàn thành.

Nhưng thượng cấp chưa từng nói qua, cậu phải bán mạng, cư nhiên đồng thời còn phải phụ trách luôn việc bán mình.

Nhận thấy động tác của cậu, Cảnh bí thư nửa uy hϊế͙p͙ nhìn lướt qua, lực đạo lôi đi chợt gia tăng, đem cậu kéo vào một gian phòng lót thảm nhung còn tô điểm thêm nến và huân hương cho khách.

‘Cùm cụp’ một tiếng, cửa trực tiếp bị khóa trái, tiếng bước chân vội vàng rời đi.

Nhiệt độ trong phòng có chút cao, thảm dày mềm mại, ánh đèn mờ tối nhu tình, trang trí khắp phòng đủ để dẫn người mơ màng, ngọn nến cùng huân hương phiếm vầng sáng ʍôиɠ lung.

Lục Đăng: “……”

Hệ thống: “……”

Hệ thống run run rẩy rẩy kéo vang cảnh báo đe dọa an toàn.

Bị tiếng còi đột nhiên vang lên chấn đến đầu váng mắt hoa, Lục Đăng dừng chân, chạm vào bừa hộ mệnh trêи cổ xoay nửa vòng, đem âm lượng giảm đến thấp nhất: “Đừng nóng nảy, trước nhìn xem.”

Vô luận lúc nào ký chủ cũng không nóng nảy, hệ thống lo lắng sốt ruột, đem định nghĩa bao dưỡng đánh dấu thành màu đỏ đậm, thêm vào giáo trình tình huống đặc biệt khẩn cấp thoát ly thế giới, toàn bộ đặt ở trang đầu.

Chỉ nói là bao dưỡng, ngay cả thiết lập nhân vật còn không xác định, cũng không nhất định sẽ có nguy hiểm.

Nếu cậu bị phái tới thế giới này, đã nói lên kết cục của pháo hôi ở thế giới này quá mức thảm thiết, chỉ có cậu mới có thể giúp y thay đổi vận mệnh, chuyện này rất quan trọng.

Lục Đăng không tính toán từ bỏ nhiệm vụ này, lại xem là lần đầu gặp được thiết lập bất ngờ như vậy, trước tính toán tốt đường lui, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đặt cặp sách trêи vai xuống, Lục Đăng dẫm lên thảm mềm mại đi đến bên cửa sổ, một tay chống thân hình nhảy ra, nhẹ nhàng mà nửa ngồi xổm trêи bệ cửa nhỏ hẹp.

Khách sạn có mười một tầng, độ cao có chút cao, nếu men theo đường ống dẫn nước cùng vách tường, ở dưới tiền đề có thêm móc treo đại khái có thể thử một lần.

Một tay Lục Đăng kéo song cửa sổ khắc hoa tinh xảo, từ lan can an toàn, thò người ra xem xét mấy điểm mượn lực.

Bùa hộ mệnh đeo trêи cổ bị liên lụy rớt xuống, khi bừa hộ mệnh gần như rớt xuống Lục Đăng nhanh tay bắt được, tuy rằng đã chỉnh tới âm lượng thấp nhất, trong đầu cậu vẫn còn truyền đến tiếng kêu cứu hoảng sợ của hệ thống.

Ý thức được chính mình sơ sẩy, Lục Đăng buông tay ra, đem bùa hộ mệnh nhét vào trong cổ áo, đang muốn mở miệng, cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.

Lục Đăng theo bản năng quay qua nhìn, cửa đang khóa trái đã bị người mở ra từ bên ngoài.

“Cẩn thận!”

Người mở cửa chính là một nam nhân tây trang giày da, nhìn thấy tình hình trước mắt, ánh mắt người tới khẩn trương. Lập tức buông cửa ra, chế trụ vai của thiếu niên cơ hồ đang treo người trêи cửa sổ, kéo về phía sau ôm vào trong lòng ngực.

Lực đạo của cánh tay đang ôm lấy vai cùng lưng vô cùng kiên cố hữu lực, Lục Đăng buông tay ra, bị y một tay vững vàng ôm lấy, quay nửa vòng nằm trêи mặt đất.

Cho dù mặc trêи người bộ tây trang ba kiện* nặng nề gò bó, nam nhân vẫn có vẻ thực tuổi trẻ, xem tướng mạo đại khái sẽ không vượt quá ba mươi tuổi. Cơ bắp đều đang ngủ đông bên dưới bộ tây trang ngay ngắn tầm thường, ánh mắt anh tuấn thâm thúy, trong mắt lộ ra mũi nhọn sắc bén.

*

Trong đầu truyền đến âm thanh nhắc nhở, người trước mặt chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của cậu. Thương nghiệp gia hàng đầu Gia Lê Lạc tinh, đương gia của tập đoàn Cố thị, Cố Uyên.

Thân mình Lục Đăng cứng đờ, hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân khí thế lạnh lùng trước mặt, tự hỏi giải thích hợp lý cho hành vi nhảy cửa sổ của chính mình.

Không đợi cậu tìm được, Cố Uyên đã giơ tay đặt lêи đỉиɦ đầu cậu, cúi người đè đè, ngữ khí cư nhiên ngoài ý muốn vô cùng thong thả: “Bọn họ cùng cậu nói cái gì, là hù dọa cậu sao?”

Tính tình của mục tiêu tốt hơn 85% so với đối tượng nhiệm vụ nói, Lục Đăng ngẩng đầu đón nhận tầm mắt chăm chú của đối phương, chớp chớp mắt bình ổn tâm tình: “Không có gì, do trong phòng quá buồn, tôi chỉ muốn hít thở không khí.”

Cho nên không chỉ có nhảy lên cửa sổ, còn suýt nữa trực tiếp chui khỏi song cửa sổ đi.

Hợp tình hợp lý.

“Ta sẽ không làm gì cậu, không cần sợ hãi.”

Đầu mày Cố Uyên hơi nhướng, không tỏ ý kiến mà đóng cửa sổ lại, ôm lấy thiếu niên ngồi trêи sô pha, đưa cho cậu một màn hình điện tử.

“Muốn ăn cái gì có thể tùy tiện chọn, kêu bọn hắn trong vòng nửa tiếng đưa lên, sau đó ta sẽ mở lá chắn của trí não ra, không cho người khác vào.”

Vừa nói, một tay y đã lưu loát cởi bỏ nút trêи cùng của tây trang, đặt cà vạt cùng áo khoác trêи lưng ghế, đi về hướng phòng tắm.

Thế nhưng đã bắt đầu tắm rửa.

Để lại cho bọn họ khoảng thời gian chỉ còn lại có nửa tiếng, hệ thống liều mạng phe phẩy chuông cảnh báo, ánh mắt Lục Đăng lại dừng trêи màn hình trong tay. Nâng cằm nhìn từ trêи xuống dưới hết một lần, chọn mấy món thoạt nhìn rất hấp dẫn.

Phục vụ của khách sạn năm sao thập phần chu đáo, chỉ hơn mười phút sau, liền có nhân viên phục vụ đẩy toa xe đem đồ ăn cùng điểm tâm lên.

Gia Lê Lạc tinh được biết đến về sự phì nhiêu của sản vật, không chỉ có có khoáng sản độc đáo, mà còn có nguồn thực phẩm tự nhiên cực kỳ phong phú, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và gia vị chưa từng thấy qua trêи địa cầu. Thức ăn được mang lên đã nấu chín mang theo mùi hương đặc sắc, mấy món điểm tâm cũng làm đến tinh xảo đáng yêu, chỉ nhìn một cái liền khiến ngón trỏ phải giơ lên.

Lục Đăng chưa ăn cơm đã bị phái tới đây, đúng thời điểm đang đói. Đem đồ ăn theo thứ tự dọn lên bàn, số liệu của nguyên liệu nấu ăn cùng cách nấu nướng đều được cậu ghi lại cẩn thận, nhấc đũa lên, thong thả ung dung sử dụng cơm.

Lần đầu tiên mở bộ nhớ ra, cư nhiên là để chứa hơn mười cái thực đơn hệ thống:…… QAQ

Lát thịt tươi được nấu với canh vô cùng ngon miệng, rau xanh đơn giản xào một chút mùi hương thanh mát đi bốn phía, cá được chiên đến vàng ánh xốp giòn, hạt cơm trắng tinh.

Lục Đăng ăn đến mỹ mãn, uống hai ngụm nước rau quả đặc sản của Gia Lê Lạc tinh, mới lấy khăn ăn ra lau khóe miệng.

Thời gian nửa tiếng vừa vặn trôi qua.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa bị đẩy ra, hơi nước bốc hơi bắt đầu phân tán.

Lục Đăng theo tiếng xoay người, Cố Uyên đã thay đổi một thân quần áo ở nhà, khăn lông vắc lên cổ, giơ tay mở lá chắn của quang não, chậm rãi đi đến trước mặt cậu.

Cổ áo của nam nhân hơi hơi rộng mở, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc kiên cường dẻo dai, có vài giọt bọt nước từ mái tóc y rơi xuống, theo khỏe mạnh da thịt tiểu mạch (*) chui vào cổ áo, lưu lại dấu vết hơi tối.

*Tiểu mạch: lúa mì.

Hệ thống nơm nớp lo sợ phe phẩy chuông nhỏ, nhắc nhở ký chủ bảo hộ an toàn của bản thân. Lục Đăng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tôn trọng ý kiến của hệ thống, tay sờ sờ túi, móc ra cục kẹo sữa đưa qua.

Cố Uyên ngẩn ra, dừng lại bước chân, ánh mắt thâm thúy dừng trêи người cậu.

Đôi mắt của thiếu niên ngồi ở trước bàn trừng lớn, thuần tịnh trong trẻo như hắc diệu thạch. Ngũ quan nhu hòa thanh tú, vóc người cũng chưa phát triển hết, nhìn qua liền biết đây là một học sinh vị thành niên.

Duỗi bàn tay về hướng cậu mở ra, viên kẹo được đặt trong lòng bàn tay, nhìn dáng vẻ là muốn cho y.

Y đã thật lâu chưa chạm qua loại đồ ăn vặt dành cho con nít này, muốn thuận miệng từ chối, lại đón nhận ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen kia, tay nâng lên hơi dừng lại, vẫn cầm lấy viên kẹo kia.

Thiếu niên trước mắt tựa hồ không một chút nào sợ hãi y, thấy y cầm kẹo, mặt mày liền giãn ra, khóe môi nhấp lên ý cười xinh đẹp.

Đầu mày Cố Uyên khẽ nhếch, thân thể hướng về trước hạ xuống đỡ lưng ghế, đem cậu vây vào phạm vi giữa hai tay, âm thanh hơi thấp trầm nói: “Cậu không sợ ta sao?”

Lục Đăng đem tay thu hồi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Cậu có thể đoán trước và cảm thấy được nguy hiểm, cậu có trực giác siêu thường vượt xa phàm nhân, nhưng từ trêи người Cố Uyên, cậu không cảm giác được nguy hiểm hay phải đề cao cảnh giác.

Hiện tại lá gan lớn như vậy, cũng không biết vừa rồi tại sao thiếu chút nữa liền từ cửa sổ nhảy xuống đi.

Đôi mắt Cố Uyên xẹt qua nhàn nhạt ý cười, hơi ngồi dậy, vẫn như cũ từ trêи cao nhìn xuống nhìn cậu: “Có mang cặp sách chứ?”

Lục Đăng gật gật đầu, thò người ra đem cặp sách kéo lại đây. Cố Uyên tựa hồ rất vừa lòng việc cậu nghe lời, hơi hơi gật đầu, tiếp tục phân phó: “Mở ra.”

Nghe được âm thanh y, hệ thống càng thêm khẩn trương: “Ký chủ ký chủ, cặp sách còn để đồ, ngàn vạn không thể lấy ra!”

Lục Đăng không nghe hiểu, lấy cặp sách, ở trong đầu hỏi lại nó: “Là cái gì?”

……

Chẳng lẽ không phải đồ để tác nghiệp sao!

Đương nhiên là những vật dụng nhỏ dùng để làm loại chuyện này!

Hiện tại quản lý chặt đến quá lợi hại, ngay cả loại nói chuyện mịt mờ vô cùng này, cư nhiên đều sẽ bị trí năng phân biệt cũng che chắn.

Hệ thống sầu đến cơ hồ loạn mã, đang muốn tìm biện pháp nhắc nhở ký chủ đơn thuần, Lục Đăng cũng đã đem tay để vào cặp.

Sau đó đem một đống vở bài tập từ cặp sách đào ra ngoài.

Hệ thống: “……”

Lục Đăng: “……”

Cố Uyên vừa lòng gật gật đầu, tiếp nhận mấy quyển bài tập kia tùy tay lật lật, mở ra để trêи bàn, đem đèn mở đến sáng hơn: “Hảo, làm bài tập đi.”