Đường Ninh nhìn về phía trước, mới nhận ra hai người đang ở trên đỉnh một ngọn núi, trước mặt là quang cảnh về đêm của Thịnh Kinh được điểm xuyết bởi những ngôi sao, giống như những viên ngọc trai.
“Đừng lo lắng nữa, không ai có thể tới đây, ngoại trừ chúng ta.”
Đường Ninh thả lỏng người, kéo cổ Mặc Đình lại, sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi mềm mại của anh, hai đôi môi hòa quyện vào nhau. Mặc Đình ôm sau đầu cô hôn thật sâu, hai người hôn nhau mãnh liệt đến không thở nổi ...
“Vợ à, em đoạt giải rồi, em muốn phần thưởng gì?”
Đường Ninh hôn lên vành tai Mặc Ngôn, cắn nhẹ nốt ruồi của anh, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng đáp: “Anh… những thứ khác em không thiếu”
Mặc Đình cười nhẹ nhàng, “em chắc chắn ở đây chứ, không phải ở trên chiếc giường lớn mềm mại sao?”
“em không cần gì cả. Có anh là đủ rồi.”
Nghe xong, Mặc Đình hạ ghế ngồi xuống. Sau đó anh ôm Đường Ninh vào lòng, đóng kính cửa sổ lại.
Chỉ thấy bàn tay ấm áp của anh ấy, nhẹ nhàng kéo khóa chiếc váy dài của Đường Ninh từ phía sau, những nơi ngón tay anh ấy chạm vào đều khiến cô run rẩy từng cơn, không khỏi làm Đường Ninh rêи ɾỉ ...
Đường Ninh vẫn là Đường Ninh, chỉ là không giống thường ngày. đêm nay, cô vô cùng chủ động, vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến Mặc Đình như phát điên, không nhịn đượ ...
"Vợ à, em thật hư quá... "
"em đã nói với anh ngay từ đầu, em không phải người tốt. " Đường Ninh giọng mệt mệt, khàn khàn trả lời Mặc Đình. “em có quá nhiều việc muốn làm với anh, cũng có quá nhiều điều muốn nói với anh. Nhưng, khi em thực sự nhìn thấy anh, em không thể nói bất cứ điều gì, bởi vì em biết rằng anh hiểu em. "
Mặc Đình xoa xoa tấm lưng mịn màng của Đường Ninh, vẫn giữ tư thế hai người quấn lấy nhau, trầm mặc cười nói: "Đừng nói nữa, anh đưa em về nhà, nếu không em cứ cuộn người lại như này sẽ khó chịu."
“Vâng ”Đường Ninh lại hôn lên cổ của Mặc Đình.
……
Tại bệnh viện Thịnh Kinh, đã ba giờ sau khi Mặc Nhu được đưa vào phòng phẫu thuật, Sáng Nghệ Thế Kỷ đã cử người đến ngăn cản các phóng viên truyền thông, trong khi trợ lý của Mặc Nhu đang canh chừng bên giường Mặc Nhu, người vừa thoát khỏi nguy hiểm. Vẻ mặt buồn bã.
“Nước… nước…”
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Mặc Nhu, trợ lý vội vàng đưa cô ly nước: “Cẩn thận.”
Mặc Nhu cuối cùng cũng tỉnh, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà: “Anh Vưu, Lễ trao giải kết thúc rồi phải không? ”
“Ừ , cũng kết thúc một lúc rồi, cô đừng nghĩ lung tung nữa, trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt. ”Trợ lý thuyết phục Mặc Nhu trong đau khổ.
"Đường Ninh đã thắng ..." Mặc Nhu mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra từ hai bên mắt, "Đường Ninh đã thắng sao?"
“Mặc Nhu, đừng như thế, tôi sẽ đi tìm Hàn tổng”.
"Không cần đâu, anh nghĩ anh ấy sẽ gặp lại tôi sao?" Mặc Nhu nắm lấy cánh tay của trợ lý nói 1 cách chế giễu," Anh ta và tên cặn bã họ Lý giống nhau ... đều chỉ muốn vui đùa. "
“Đường Ninh cũng là một đứa hèn hạ không biết xấu hổ,Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để dành được giải cống hiến đặc biệt.”
Khi Mặc Vũ Nhu nghe tin Đường Ninh đã thực sự đoạt giải, đầu óc cô hoàn toàn thức tỉnh: “dành giải? Hahaha, dành giải? "
“Vì tất cả mọi người trên thế giới đều tàn nhẫn như vậy, nên ... thể nào tôi... không thể chỉ có tôi là người phải đau khổ." Nói xong, Mặc Nhu chỉ vào điện thoại và nói, "Anh Vưu, có một bức ảnh được lưu trong điện thoại của tôi. Đó là thỏa thuận được ký giữa Hàn Phàm và Lí Dục. Anh giúp tôi vạch trần nó và chỉ ra rằng Đường Ninh đã đoạt giải. Tất cả là do Lí Dục đứng sau chống lưng ban giám khảo.
"Dù có chết, chúng ta hãy chết cùng nhau ..."