Sau khi Hàn Vũ Phàm rời khỏi khách sạn...lê thân hình nặng nề, bước đi trên đường phố người qua lại không dứt. Hóa ra, bị phản bội, là tư vị như thế này, xấu hổ, khó chịu, nhục nhã, sụp đổ, ngàn loại tư vị, đan thành một tấm lưới.
Anh ta từ bỏ mọi thứ Vì Mục Vũ Nhu....
Đã tiêu hao hết Đường Ninh....
Nhưng lại nhận được kết quả như vậy, bắt! gian! tại! giường! hóa ra sự trả giá thật lòng của anh ta, mà Mặc Vũ Nhu xem ra, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi....
Ha...
Hóa ra lúc đó Đường Ninh phát hiện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ với Mặc Vũ Nhu, chính là tư vị như vậy, hận không thể bóp chết Mặc Vũ Nhu, hận không thể lột da rút gân cô ta, nhưng vẫn không thể hả giận, bởi vì đây là sự trả giá của anh ta, là thanh xuân của anh ta.
Vì Mặc Vũ Nhu, anh ta bỏ rơi Đường Ninh, bỏ Hàn Nhược Tuyết, không cần gì cả, nỗ lực phấn đấu, đổi lấy, lại là Mặc Vũ Nhu mây mưa với người khác trên giường.
Nỗi đau không nói thành lời này, giống như đột nhiên bén rễ trong lòng anh ta, hơn nữa còn có thể bộc phát ra cơn tức giận còn có những trái đắng lộn xộn khác....nuốt chửng anh ta, ân ái ba năm, kết quả là, lại đều không phải gì cả...
Đường Ninh....
Anh ta cũng đã từng đối xử với Đường Ninh như thế, nghĩ tới Đường Ninh, Hàn Vũ Phàm cũng nhớ lại khoảng thời gian trước đó, sự sỉ nhục và quất roi của anh ta đối với Đường Ninh, nếu như nói đây là báo ứng độc ác nhất trên thế giới này, vậy thì lúc này anh ta đã cảm nhận được sống không bằng chết.
Hàn Vũ Phàm quỳ trên mặt đất, ngã xuống đường, sự sỉ nhục này, đời này, chỉ có một lần!
Cuối cùng, Hàn Vũ Phàm bấm số gọi cho Đường Ninh, giọng điệu đã bình tĩnh lại: “Đường Ninh, em có thể trở về không?”
Đầu điện thoại bên kia, Đường Ninh đang thu dọn hành lý của cô và Mặc Đình, nghe thấy câu hỏi này của Hàn Vũ Phàm, có hơi ngớ ra: “Có ý gì?”
“Trở lại bên cạnh anh...anh sẽ cho em những thứ tốt nhất....”
Đường Ninh dừng động tác trong tay, trong mắt hiện lên chút giễu cợt, có điều, đây đều là điều Hàn Vũ Phàm không nhìn thấy: “Thứ tôi muốn, tự tôi sẽ tranh thủ, sớm đã không cần đến anh rồi, tổng giám đốc Hàn, nếu như không có chuyện gì, tôi cúp máy trước.”
“Có thể đừng rời khỏi Thiên Nghệ không?”
Đường Ninh không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục thu dọn hành lý, thực ra, cô mơ hồ đoán được, giữa Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm, chắc chắn xuất hiện vấn đề, cô cho rằng, cô sẽ rất mong chờ nhìn thấy khoảnh khắc này đến, nhưng, đây vẫn không phải điều cô muốn, sự quay đầu của Hàn Vũ Phàm, không phải bởi vì anh ta thật lòng hối hận, mà là có thể gặp phải sự phản bội tương tự....
Một lúc sau, Mặc Đình đóng tài liệu lại trở về phòng ngủ, nhìn thấy Đường Ninh đứng thất thần ở bên giường, anh dang tay ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh bận rộn đến quá muộn rồi.”
Đường Ninh xoay người ôm lại Mặc Đình, nỗ lực hút lấy ấm áp từ trên người anh: “Anh là vì dành ra thời gian ra nước ngoài cùng em...”
“Sao thế?”
Mặc Đình nhận ra được sự thay đổi thật nhỏ trong giọng nói cô, đây là sự ăn ý giữa vợ chồng họ, từ từ vun đắp lên, mặc dù bình thường Đường Ninh không phải một người nói nhiều, nhưng Mặc Đình vẫn có thể đủ cảm nhận được từ trong biểu cảm của cô, sự thay đổi tâm trạng của cô.
“Em đoán, giữa Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu, đã cắt đứt rồi....”
“Anh chỉ là đột nhiên có loại cảm thán, cũng phân biệt được rõ anh liều mạng như thế, rốt cuộc là vì trả thù họ, hay là vì bản thân anh, bây giờ anh hiểu rồi, khiến họ trả giá thật lớn dĩ nhiên quan trọng, nhưng....hơn thế nữa chính là, anh muốn sát cánh bên cạnh em.”
Mặc Đình khẽ vuốt ve mái tóc đen dài của cô, an ủi cô không nói nên lời, sau đó bế ngang cô, đặt lên giường: “Ngoan, nhắm mắt lại, ngày mai ra nước ngoài....mọi chuyện đều có anh bên cạnh em....”
Đường Ninh an tĩnh nhắm mắt lại, ngủ say sưa trong lòng Mặc Đình, bởi vì trong lòng cô rất rõ, đợi đến lúc trở về nước, chính là ngày trừng trị Mặc Vũ Nhu!