"Hả?" Dương Lạc ở một bên nghe thấy vậy mở to hai mắt tò mò: "Ý của ông là anh trai ông không phải con ruột của bố ông, ông mới đúng là con trai ruột?"
Giang Thành nhíu nhíu mày, cái gì từ miệng Dương Lạc nói ra cũng khó nghe như vậy.
Tuy rằng không biết, bí ẩn thân thế của nhà này rốt cuộc có trợ giúp tiến triển trong vụ án này hay không, Giang Thành cũng chỉ có thể kiên nhẫn nghe tiếp.
Theo Diệp Tiểu Hải nói, mẹ đẻ của Diệp Tiểu Hải sau khi sinh con đã xuất huyết lớn qua đời, cho nên Diệp Quốc Hồng vẫn không thích kẻ đã gϊếŧ vợ mình là Diệp Tiểu Hải.
Nhiều năm sau, dưới sự giới thiệu của lãnh đạo binh sĩ, Diệp Quốc Hồng cưới người vợ thứ hai, mà người vợ thứ hai mang theo một đứa con riêng chính là bố của Diệp Tiểu Đàn. Trước đây tên là Vương Chính, sau đó đổi tên thành Diệp Chính.
Trái tim của Diệp Quốc Hồng được người vợ thứ hai sưởi ấm từng chút một, càng ngày càng yêu vợ và Diệp Chính, cũng càng ngày càng ít quản lý Diệp Tiểu Hải hơn.
Cho nên sau khi Diệp Tiểu Hải tốt nghiệp trung học thì rời khỏi quê hương, một mình xách túi đi ra ngoài lang bạt.
Nhiều năm sau, người vợ thứ hai của Diệp Quốc Hồng qua đời, Diệp Chính và Diệp Tiểu Hải bàn bạc về vấn đề dưỡng lão của Diệp Quốc Hồng.
"Khi đó suy nghĩ của tôi rất đơn giản, ông già muốn đi theo tôi cũng được, muốn đi theo anh trai tôi cũng được, dù ông ấy sống một mình cũng được nữa." Diệp Tiểu Hải nghiêm túc nói.
Nhưng chính Diệp Quốc Hồng nói là sẽ không bao giờ sống cùng với những người như Diệp Tiểu Hải.
Vì thế Diệp Tiểu Hải cũng không nói gì, nhìn Diệp Quốc Hồng và anh trai Diệp Chính sống cùng nhau, mà mỗi tháng Diệp Tiểu Hải cũng sẽ gửi chi phí sinh hoạt vào thẻ của Diệp Quốc Hồng dù ít hay nhiều.
"Cho nên, chuyện anh trai Diệp Chính và chị dâu của ông nói mấy chục năm qua ông đã không làm việc đàng hoàng, còn nợ rất nhiều tiền ở bên ngoài là không đúng sự thật sao?" Giang Thành tò mò hỏi.
"Cảnh sát, anh đừng nhìn tôi ăn mặc tương đối tùy ý, năm nay tôi liều mạng ở bên ngoài cũng rất có thành quả, tôi tự mình mở hai cửa hàng." Diệp Tiểu Hải không nói nên lời.
Dương Lạc ở một bên ngồi không yên: "Vậy anh trai ông còn nói ông ăn bám, thường xuyên đòi tiền của Diệp Quốc Hồng cũng là giả?"
Diệp Tiểu Hải hết chỗ nói: "Bọn họ thật sự vu khống cho tôi, rõ ràng là hai người bọn họ muốn đòi tiền bố tôi, không phải anh nói cháu gái tôi Diệp Tiểu Đàn cũng ở đây sao? Anh có thể hỏi nó."
Giang Thành nghe vậy gật đầu, về phần vì sao phải làm rõ chuyện này, Giang Thành có lý do của mình.
Trước tiên là bố qua đời, vợ chồng Diệp Chính hoàn toàn không có vẻ bi thương, không nói nhanh chóng bắt hung thủ, ngược lại còn nhanh chóng xử lý bảo hiểm và chuyện hậu sự.
Thứ hai, lúc trước hai vợ chồng Diệp Chính cố tình vu khống cho Diệp Tiểu Hải, nói ông ta là đứa ngoan cố luôn nhai lại món nợ cũ, nguyên nhân bọn họ vu khống Diệp Tiểu Hải là gì?
Có phải là vì để đẩy cái chết của Diệp Quốc Hồng lên đầu Diệp Tiểu Hải.
Chỗ Dương Lạc thẩm vấn Diệp Tiểu Đàn, Giang Thành nhìn Diệp Tiểu Hải vẻ mặt bi thương mở miệng hỏi: "Ngày bố của ông qua đời, ông đã gặp ông ta, tôi thấy các ông nói chuyện không được vui."
Lời nói của Giang Thành vừa dứt là Tiểu Hải đã hiểu ngụ ý của Giang Thành, chậm rãi mở miệng nói: “Ngày hôm đó chúng tôi đã thực sự nói chuyện không được vui.”
Vào buổi trưa ngày Diệp Quốc Hồng qua đời, đứa con trai Diệp Tiểu Hải đã chủ động liên lạc với Diệp Quốc Hồng để gặp nhau tại quán cơm Hòa Bình.
"Ngày đó tôi đề nghị để bố tôi chuyển đến chỗ tôi ở, nhưng bố tôi không đồng ý, còn nói đi theo loại người như tôi thì sợ mất mặt."
Sau khi Giang Thành nghe xong không thể hiểu được: "Ông ở bên ngoài lên như diều gặp gió, Diệp Quốc Hồng vẫn không chấp nhận ông sao?"
"Có lẽ chính là bởi vì tiếc nuối mẹ của tôi nên ông ấy vẫn không thích tôi, nhưng cho dù như thế nào tôi vẫn là con của ông ấy." Vẻ mặt Diệp Tiểu Hải có chút cô đơn.
Sau một vài câu trò chuyện bình thường, Diệp Tiểu Đàn được đưa đến trước mặt Diệp Tiểu Hải.
“Chú?” Diệp Tiểu Đàn sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tiểu Hải: “Tại sao chú lại ở đây!”
“Sao, không vui khi nhìn thấy tôi sao? Rốt cuộc ông nội của cô đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Tiểu Hải tức giận nói.
Theo như Diệp Tiểu Hải biết, rất có thể Diệp Tiểu Đàn chính là người đã gϊếŧ Diệp Quốc Hồng.
Nhưng Giang Thành lại không nghĩ vậy, dựa vào sự tồn tại của daturaline thì anh cũng biết là do Thằng Hề làm.
“Trước tiên ông đừng kích động, bây giờ tôi cần hỏi một số chuyện.” Giang Thành nhẹ giọng nói.
"Diệp Tiểu Đàn, tôi hỏi cô, bố mẹ cô có thường xuyên đòi tiền ông nội hay không?"
Diệp Tiểu Đàn sửng sốt khi nghe Giang Thành hỏi, sau đó lập tức lắc đầu: "Rõ ràng là chú đòi tiền! Bố mẹ tôi rất có hiếu với ông nội."
Mặc dù Diệp Tiểu Đàn đã nói như vậy, nhưng Giang Thành vẫn nhận thấy trong mắt Diệp Tiểu Đàn có một tia hoảng sợ.
Giang Thành biết là Diệp Tiểu Đàn đang nói dối nhưng vấn đề là tại sao Diệp Tiểu Đàn lại nói dối, chuyện gì đã xảy ra với vợ chồng Diệp Chính? Tuy rằng Giang Thành cho rằng Diệp Tiểu Đàn không phải là hung thủ, nhưng Diệp Tiểu Đàn nói dối hay là thực sự không biết?
“Cô!” Diệp Tiểu Hải tức giận đến mức không nói nên lời: “Cô thật giống với với bố mẹ cô, cô với bố của cô đều không phải loại tốt lành gì."
“Ha ha, đúng vậy, cháu cũng giống như bố cháu, coi như chú nói đúng đi, thật là đau lòng.” Diệp Tiểu An cười khổ nói.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Hải kích động, Dương Lạc vội vàng đưa Diệp Tiểu Đàn trở lại phòng thẩm vấn. Giang Thành tự hỏi, vừa rồi Diệp Tiểu Đàn đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nói ra điều vô lý đó?
Lúc này, Lục Hạo vội vàng đi tới trước mặt Giang Thành.
Lục Hạo vừa nói vừa đưa bản tài liệu trong tay đến trước mặt Giang Thành. Có thể thấy, những bản sao này đều có đóng dấu của công ty bảo hiểm.
"Đây là tất cả bảo hiểm được mua dưới tên của Diệp Quốc Hồng, một số bộ phận quản lý tài chính không có cách nào lấy được bản sao. Tóm lại, nếu tính theo bảo hiểm thì giá trị thân thể của Diệp Quốc Hồng có thể hơn một trăm vạn tệ."
"Cái gì gọi là giá trị thân thể của Diệp Quốc Hồng, chỉ là một ít bảo hiểm mà thôi, làm sao có thể đáng giá như vậy? Chẳng lẽ ông ta đã bỏ ra một trăm vạn tệ để mua bảo hiểm sao?" Giang Thành tò mò hỏi.
Lục Hạo nghe xong, nhìn về phía Diệp Tiểu Hải rồi nhàn nhạt nói: "Đội trưởng Giang Thành, đừng quên bây giờ Diệp Quốc Hồng đã qua đời, những bảo hiểm này đều là bảo hiểm tai nạn thân thể. Có nghĩa là nếu Diệp Quốc Hồng chết, những bảo hiểm này có thể chi trả lại một trăm vạn tệ."
Nghe Lục Hạo nói vậy cả người Giang Thành ngây ngốc: "Còn những người thụ hưởng bảo hiểm này viết là ai?"
Lục Hạo lật lại một số hợp đồng bảo hiểm và nói: "Một phần nhỏ của bảo hiểm được viết tên của Diệp Tiểu Hải, nhưng phần lớn bảo hiểm được viết dưới tên của Diệp Chính."
Điều này đã khiến cho Giang Thành cảm thấy tò mò, tại sao Diệp Quốc Hồng lại mua nhiều bảo hiểm như vậy? Ông ta mua bảo hiểm nhiều như vậy có ích lợi gì không, có phải là để lại chút tài sản cho con cái sau khi chết không?
Nhưng việc để lại tài sản cũng không nên làm theo cách này, Giang Thành thực sự rất tò mò vì vậy thật xem kỹ cẩn thận những bảo hiểm này, quả nhiên phát hiện tất cả đều là bảo hiểm tai nạn thân thể.
Theo lý mà nói thì nếu một người cao tuổi muốn mua bảo hiểm thì hầu hết họ nên mua bảo hiểm y tế và bảo hiểm tai nạn, nhưng không có bảo hiểm nào trong số này là bảo hiểm y tế, tất cả đều là bảo hiểm tai nạn thân thể.
Phải chăng Diệp Quốc Hồng đã có điềm báo trước rằng sẽ có chuyện xảy ra với mình? Tuy nhiên, đây vẫn có thể là một âm mưu.
Mà Diệp Tiểu Hải ở bên cạnh cũng sửng sốt, người thụ hưởng viết tên của Diệp Chính cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng sao tên của chính mình lại được viết trong số đó?
"Có vẻ như chúng ta cần đến công ty bảo hiểm để tìm hiểu một chút, người xử lý bảo hiểm cho Diệp Quốc Hồng lúc đó có thể biết một số chuyện." Giang Thành nói, đưa theo Diệp Tiểu Hải và Lục Hạo lái xe đến công ty bảo hiểm.
“Xin chào, xin hãy giúp tôi tìm ra ai là người chịu trách nhiệm cho những khoản bảo hiểm này. Tôi muốn hỏi người đó một số khoản bảo hiểm.” Giang Thành hỏi thẳng ở quầy lễ tân mà không cần bịa ra lời nói dối.
Lễ tân liếc nhìn các bản sao của những bảo hiểm này, cười rồi nói: "Ồ, những bảo hiểm này tôi cũng có thể đăng ký, anh muốn làm gì nói chỉ cần với tôi là được rồi."
Trong lòng Lục Hạo bất đắc dĩ, chúng ta tới để điều tra vụ án, tự nhiên còn có thể đυ.ng phải chuyện bị cướp khách hàng này.
"Không cần, bây giờ tôi muốn tìm người quản lý này giúp tôi xử lý bảo hiểm, cô giúp tôi liên lạc với người đó đi. Cảm ơn." Giang Thành không chút lưu luyến từ chối đề nghị của cô gái ở quầy lễ tân.
Chỉ thấy cô gái ở quầy lễ tân xị mặt cầm lấy điện thoại bàn bên cạnh gọi: "Chị Cúc Hoa, đến tầng một một chuyến, có khách hàng tìm chị."
Thấy cô gái ở quầy lễ tân cúp điện thoại trước, sau đó dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói với Giang Thành: "Các anh đi lên văn phòng ở cuối cầu thang trên tầng hai, cô ấy chờ các anh ở đó."
Giang Thành cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi đến phòng làm việc của chị Cúc Hoa kia.
"Xin chào, cô chính là cô Cúc Hoa nói ở quầy lễ tân, phải không?" Khi Giang Thành bước vào cửa thì trực tiếp mở miệng hỏi.
"Ồ, xin chào, tên tôi là Vương Cúc. Bọn họ gọi tôi là chị Cúc Hoa cũng là gọi là quen với biệt danh mà thôi, nghe nói các vị tìm tôi xử lý bảo hiểm phải không?" Vương Cúc xấu hổ nói.
Giang Thành đặt mấy bản sao bảo hiểm trong tay lên trước mặt Vương Cúc hỏi: "Mấy bản sao bảo hiểm này là qua tay cô xử lý phải không?"
Chỉ thấy Vương Cúc cầm lấy bản sao cẩn thận nhìn một chút: "Đúng vậy, trong công ty những bảo hiểm tai nạn thân thể này chủ yếu đều là trách nhiệm của tôi, các anh muốn mua bảo hiểm cùng loại sao?"
Chỉ thấy Giang Thành lắc đầu: "Chúng tôi tìm cô chính là muốn hỏi một số chuyện về những bảo hiểm này, cô còn nhớ lúc đó là ai tìm cô xử lý những bảo hiểm này không?". ngôn tình hài
Nghe được vấn đề của Giang Thành, sắc mặt Vương Cúc lập tức thay đổi, vốn tưởng rằng hôm nay còn có thể mở một đơn lớn, không nghĩ tới đây chỉ để hỏi chuyện.
"À, không nhớ rõ, nếu các anh không có chuyện gì khác, tôi đang chuẩn bị tan làm." Vẻ mặt Vương Cúc thiếu kiên nhẫn nói, đã đứng dậy chuẩn bị xách balo rời đi.
Chỉ thấy Giang Thành nhanh chóng lấy giấy tờ cảnh sát hình sự ra: "Chúng tôi là cảnh sát, hy vọng cô có thể phối hợp điều tra, nếu không thì cùng chúng tôi trở về đội cảnh sát hình sự cũng được."
Vừa nghe đến người trước mặt là cảnh sát, còn muốn dẫn mình đến đội cảnh sát hình sự, Vương Cúc lập tức trợn tròn mắt: "Ha ha vậy thì không cần, vừa rồi các anh muốn hỏi chuyện gì?"
Thấy Giang Thành lấy ra bức ảnh của Diệp Quốc Hồng đặt ở trước mặt Vương Cúc nói: "Hôm nay chúng ta điều tra công ty bảo hiểm của các cô một chút, người tên Diệp Quốc Hồng này đã mua rất nhiều bảo hiểm tai nạn thân thể ở công ty của các cô, người quản lý là cô đúng không?"