Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 136: Kết quả kiểm tra dấu vân tay

Điều này khiến Diệp Hồng có chút sợ hãi: “Phỉ Nhiễm, Phỉ Nhiễm, đừng nghĩ nữa, không cần nhớ lại, thả lỏng ra một chút.”

Nhưng Phỉ Nhiễm căn bản không kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân nữa, cô bé gào lên như phát điên, hai tay nắm lại tự đấm vào đầu mình.

“Đầu con đau quá, đầu con thực sự rất đau.” Phỉ Nhiễm luôn miệng lặp lại mấy câu ấy, Diệp Hồng hoảng sợ, nhanh chóng đi gọi bác sĩ qua.

“Bác sĩ điều trị chính, anh nhanh qua xem con bé như thế này là bị làm sao?” Diệp Hồng căng thẳng kéo tay bác sĩ.

Bác sĩ điều trị chính cũng sợ hãi, tại sao số lần Phỉ Nhiễm đau đầu và mất kiểm soát lại thường xuyên như vậy, điều này làm bác sĩ có chút không hiểu nổi.

Y tá ở bên cạnh vội hỏi: “Có nên tiêm thuốc an thần cho cô bé không ạ?”

Bác sĩ điều trị chính gật đầu “Lần này chỉ tiêm nửa liều, không thì thực sự sẽ gây hại cho cơ thể của Phỉ Nhiễm”

Diệp Hồng lo lắng, từng liều thuốc an thần cứ tiêm liên tục vào người Phỉ Nhiễm cơ thể cô bé chịu đựng được nổi không? Cô bé chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thôi mà.

Nhưng trước mắt không còn cách nào khác, nếu như không làm Phỉ Nhiễm bình tĩnh lại, nói không chừng Phỉ Nhiễm sẽ vì đau đầu mà sinh ra ảo giác.

Bác sĩ điều trị chính chỉ tiêm nửa liều thuốc an thần vào người Phỉ Nhiễm. Vì liều lượng quá nhỏ nên mất một lúc lâu sau Phỉ Nhiễm mới từ từ trấn tĩnh trở lại.

“Diệp Hồng tôi muốn nói chuyện với cô một chút” Bác sĩ điều trị chính phát hiện điểm không bình thường của Phỉ Nhiễm vội nói

Diệp Hồng lo lắng và có chút căng thẳng, liệu có phải bác sĩ đã phát hiện ra gì không?

Đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính Diệp Hồng chậm ra ngồi xuống ghế, chỉ thấy bác sĩ điều trị chính nhíu mày nhìn bản báo cáo trong tay.

“Tôi nghe nói mấy ngày gần đây, đội trưởng Giang không ở trong thành phố Trung Châu, vì vậy mấy ngày nay đều là cô chăm sóc Phỉ Nhiễm đúng không?

“Đúng vậy, mấy ngày nay là tôi chăm sóc Phỉ Nhiễm, Giang Thành có việc phải đi làm rồi.”

Nghe thấy vậy, bác sĩ điều trị chính nheo mày: “Gần đây tình hình của Phỉ Nhiễm rất không khả quan, nếu đội trưởng Giang đã giao con mình cho cô chăm sóc cô cũng nên cố gắng hết mình chăm sóc mới phải chứ”

Nghe thấy lời bác sĩ điều trị chính nói, Diệp Hồng cúi đầu, nói phải chăm sóc, tất nhiên là phải chăm sóc tận tình, chỉ là trong lòng Diệp Hồng sinh ra sự ích kỷ muốn lợi dụng Phỉ Nhiễm tìm ra tung tích của gã hề.

Sau khi cùng bác sĩ điều trị chính nói chuyện một hồi, Diệp Hồng quay về phòng bệnh nhìn thấy bức tranh rơi xuống đất liền nhíu mày.

Diệp Hồng nhặt bức tranh lên xem, tuy rằng bức ảnh trước mắt hơi loạn, nhưng cũng có thể nhận ra căn phòng Phỉ Nhiễm mới vẽ.

Thay vì nói đó là một căn phòng, nhưng cửa sổ và cửa ra vào rất rất nhiều, giống như một ngôi nhà cực lớn.

“Nhưng thiết kế của ngôi nhà xem ra lại không phải nơi để người bình thường ở.” Diệp Hồng lẩm bẩm.

Khi đó, Diệp Hồng đưa mắt nhìn qua Phỉ Nhiễm đang ngủ ngon lành, nước mắt cô trào ra, trong lòng áy náy vô cùng, suy cho cũng Phỉ Nghiễm là vì do bản thân cô ép cô bé nhớ lại chuyện đã qua mới biến thành như thế.

Nhưng Diệp Hồng cũng không hề là chỉ chăm chăm suy nghĩ cho bản thân mình, nếu có thể tìm thấy gã hề lấy được thuốc giải virus CVH2-6, như thế đối với Phỉ Nhiễm mà nói cũng là một chuyện tốt.

Hơn nữa, Giang Thành muốn nhanh chóng bắt được gã hề, đây đối với anh mà nói đấy cũng là một tin tốt

Chưa kể thuốc giải virus CVH2-6 nằm trong tay gã hề giống như chơi bạc, nếu như không nhanh lấy thuốc giải từ gã, virus sẽ lây lan ra thành phố, trẻ con trên toàn thế giới đều gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây Diệp Hồng lắc đầu, nghĩ lại những lời bác sĩ điều trị chính nói tình hình của Phỉ Nhiễm vốn không tốt, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì rất có thể tình trạng sẽ nguy hiểm hơn so với trước.

Diệp Hồng thở dài một tiếng cảm thấy bản thân có lỗi với Phỉ Nhiễm, lấy điện thoại định gọi cho Giang Thành.

Sau khi điện thoại được kết nối, Diệp Hồng đã thấy giọng nói quen thuộc của Giang Thành, nhất thời có chút khó cất lời.

“Diệp Hồng sao vậy? Là tín hiệu không tốt à? Cô sao lại không nói gì.” Giọng nói đầy từ tính của Giang Thành truyền đến tai Diệp Hồng.

“À, tín hiệu có chút không ổn, tình hình bên anh giải quyết thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”

Diệp Hồng vừa dứt lời thì nghe thấy Giang Thành thở dài một tiếng: “Vụ án này quá phức tạp, mấy ngày trước nhân chứng, vật chứng đều rất ít, giờ thậm chí có thể biến thành một vụ án phân thây.”

Diệp Hồng nghe thấy lời của Giang Thành cũng đủ cảm nhận được áp lực bây giờ của Giang Thành vô cùng lớn.

Nhưng cho dù Diệp Hồng không nói với Giang Thành về tình hình Phỉ Nhiệm vừa rồi thì khẳng định là bác sĩ cũng nói cho Giang Thành biết.

Nghĩ đến đây, Diệp Hồng thở dài: “Giang Thành, vừa nãy Phỉ Nhiễm lại phát bệnh.”

“Cái gì? Con bé vẫn ổn chứ? Con bé bây giờ sao rồi, chúng ta gọi video, để tôi nhìn con bé.” Giang Thành liền sốt sắng”

“Giang Thành anh cũng đừng lo lắng, Phỉ Nhiễm giờ cũng đã ổn định lại rồi, con bé đang ngủ đừng đánh thức con bé.” Diệp Hồng áy náy nói.

“Sao lại ra nông nỗi này, bác sĩ không phải nói con bé đã ổn hơn nhiều rồi sao? Sao tôi không ở đó vài ngày con bé lại phát bệnh” Giang Thành giờ có chút hối hận.

Nếu như bản thân có thể ở bên cạnh Phỉ Nhiễm thì tâm tình con bé tốt lên chút, có phải là con bé sẽ không phát bệnh không? Nghĩ vậy khóe mắt Giang Thành có chút ướn ướt.

“Anh cũng đừng lo lắng, mấy ngày tiếp theo tôi sẽ chăm sóc Phỉ Nhiễm cẩn thận, anh ở bên đó mau mau giải quyết vụ án sau đó nhanh chóng quay lại” Diệp Hồng nhẹ giọng an ủi.

Thực ra Diệp Hồng vô cùng áy náy, nếu Giang Thành phát hiện tất cả những việc này đều do cô, hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Sau khi cúp máy, tâm trạng của Giang Thành rất lâu không thể bình tĩnh lại được.

“Sao vậy, tôi vừa ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng hét của cậu.” Dương Lạc đột nhiên đẩy cửa bước vào, thấy Giang Thành đang chán nản ngồi trên sô pha.

“Vừa rồi Diệp Hồng gọi điện thoại đến báo Phỉ Nhiễm lại phát bệnh, tôi rất lo lắng, Dương Lạc, tôi muốn quay về một chút.” Giọng Giang Thành đầy mệt mỏi.

“Cậu quyết định phải quay về bây giờ? Vụ án ở đây vẫn chưa có kết quả mà.” Dương Lạc có chút lo lắng.

Dương Lạc biết nếu mình nói như vậy thì Giang Thành sẽ cảm thấy hai việc này thật khó nghĩ, một bên muốn vì người dân mà xử lý xong vụ án, một bên là đứa con gái đang bị bệnh của mình.

Giang Thành nghe vậy mệt mỏi thở ra một hơi: “Tại sao mọi thứ lại diễn ra cùng lúc như vậy, vụ án chết tiệt này rốt cuộc là thế nào đây?”

Giang Thành nói xong, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “À đúng rồi, cậu cùng Trương Cường hôm qua kiểm tra cánh tay đó có manh mối gì không?”

“Cậu nhớ ra việc này rồi à, chúng tôi thực sự phát hiện trên cánh tay đó xuất hiện hai dấu vân tay, đã nhờ đội trưởng Phạm Minh đi đối chiếu DNA rồi.”

Dương Lạc nói, trên gương mặt có một chút thích thú, chắc chắn hai dấu vân tay nhất định sẽ là manh mối rất quan trọng.

“Thật ư? Khi nào mới có kết quả?” Giang Thành dường như đã nhìn thấy một chút hi vọng, nếu như vụ án này có thể kết thúc sớm, Giang Thành có thể nhanh chóng trở về chăm sóc Phỉ Nhiễm

“Tôi vừa nãy liên lạc với đội trưởng Phạm Minh rồi, khoảng hai ba tiếng sau anh ấy sẽ liên lạc lại với tôi.”

Dương Thành nói đoạn tiến đến bên Giang Thành vỗ vỗ vào vai anh: “Cậu cũng đừng lo lắng quá, có Diệp Hồng ở đó sẽ không có chuyện gì đâu.”

Giang Thành nghe thấy gật đầu: “Dương Lạc, cậu lần này cùng tôi ra ngoài giải quyết một vụ án lớn, sau khi quay về tôi sẽ xin với cục trưởng tăng lương cho cậu”

Dương Lạc có chút thích thú: “Thật chứ? Lương của tôi một tháng là ba nghìn tệ cuối cùng cũng được tăng lương sao?”

Giang Thành nghe mà không nhịn được phì cười: “Đi nào, chúng ta đến sở cảnh sát hình sự đợi kết quả.”

Khi đến sở cảnh sát hình sự, Phạm Minh vẫn còn đang đối chiếu DNA, nhân viên công vụ và người tài xế được đưa về từ bãi rác đều đã lấy xong lời khai và được thả ra.

Giang Thành nghĩ đến lộ trình chở rác mà người tài xế kia cung cấp, muốn tự mình đi kiểm tra một chút, nhưng Giang Thành lại không quen thuộc thành phố S.

Vào lúc ấy, pháp y Trương Cường đờ đẫn xuất hiện trước mặt hai người

“Anh làm sao vậy?” Dương Lạc tò mò hỏi.

“Chậc, cả đêm hôm qua không ngủ, hôm qua sau khi anh đi, tôi lại xét nghiệm mẫu máu trên cánh tay, buồn ngủ chết đi được”

“Xét nghiệm mẫu máu á?” Dương Lạc liền nhíu mày: “Máu trên cánh tay ấy hầu như đã khô lại rồi, anh làm thế nào lấy được mẫu máu được”

Chỉ thấy Trương Cường nhếch mép cười xấu xa: “Tôi tự có cách của mình, chẳng qua không thể nói với cậu được, dù sao thì việc đầu tiên phải điều tra ra chủ nhân của cánh tay này là ai?”

“Anh đã điều tra ra gì rồi?” Giang Thành cũng vô cùng tò mò, chủ nhận của cánh tay rốt cuộc là ai.

“Tôi nghĩ các anh cũng có thể đoán ra rồi” Trương Cường nói đoạn trên mặt không còn vẻ buồn ngủ nữa, mặt anh nghiêm lại.

“Tôi đã lấy mẫu máu trước và mẫu máu này xét nghiệm phát hiện cánh tay này là cánh tay mất tích mấy ngày trước của Lan Lan.”

“Anh nói cái gì?” Giang Thành nghe xong kinh ngạc, cánh tay ấy lại có thể là của Lan Lan. Vậy nghĩa là Lan Lan mất tích đã chết rồi, còn bị người ta chặt tay.

Vụ án này giải quyết vô cùng phức tạp rồi đây, tuy sớm đã dự đoán kết quả sẽ như thế, nhưng không ngờ được mọi thứ lại biến thành sự thật.

Dương Lạc bên cạnh cũng kinh ngạc tột độ. Lúc này Phạm Minh vội vội vàng vàng lái xe về lại sở cảnh sát hình sự.

Giang Thành vừa thấy đã hỏi ngay: “Thế nào rồi, xét nghiệm DNA đã có kết quả rồi sao? Hai dấu vân tay lạ trên cánh tay là của ai?”

Chỉ thấy Phạm Minh nhíu mày kéo Giang Thành và Dương Lạc vào phòng làm việc.

“Đã có kết quả xét nghiệm DNA ban đầu rồi, trong số đó có một dấu vân tay của người nhân viên công vụ.”

Nghe thấy những lời này Giang Thành gật gật đầu, lúc ấy khi người nhân viên công vụ phát hiện cánh tay không cẩn thận đυ.ng phải lưu lại, cũng là chuyện thường.

“Còn dấu vân tay lạ kia thì sao?”

Lời Giang Thành vừa thốt ra Phạm Minh đã lắc đầu: “Đó chính là chỗ khó hiểu nhất, dấu vân tay còn lại không tra ra được.”

Nghe xong Giang Thành vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại có thể tra không ra, xét nghiệm DNA không nhận dạng được vân tay ư?”

Phạm Minh gật đầu, sắc mặt biến đổi có chút khó coi, sao lại có trường hợp xét nghiệm DNA không thể tra ra vân tay của một người? Rất có khả năng là người bên ngoài lẻn vào, cũng chính là nhập cư trái phép.

“Như vậy xem ra vụ án khó giải quyết rồi đây” Giang Thành cúi đầu trầm tư.