Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 86: Phát hiện mang tính then chốt

Dương Lạc mở hai chân Lý Tiểu Anh ra, đúng như những gì Dương Lạc đã nói, trên đùi có mấy dấu máu ứ rất đậm, nhìn qua rất giống như bị ngón tay ra sức bấm vào.

Trước khi Lý Tiểu Anh chết, thật sự đã bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©!

Câu trả lời của Dương Lạc khiến cho Giang Thành như sét đánh ngang ta: "Cho nên anh nghi ngờ Vương Vỹ?"

"Điều này tôi không dám xác nhận, thế nên tôi muốn lấy chất dịch trong cơ thể Lý Tiểu Anh, xem thử xem có còn sót lại chất dịch bên trong không, thì sẽ xét nghiệm ra được là DNA của ai."

Dương Lạc nói xong, trên mặt lại vô cùng khó coi, từ phía sau lấy ra một bản báo cáo.

"Nhưng mà người kia thật sự rất gian xảo, trong cơ thể của Lý Tiểu Anh chỉ còn lưu lại chút ít thuốc bôi trơn."

"Thuốc bôi trơn?" Giang Thành bỗng nhiên nhận ra: "Ý của cậu là lúc Lý Tiểu Anh bị xâm phạm, người kia có đeo bαo ©αo sυ?"

"Không sai, vì thế nên bây giờ chúng ta có hai điểm đáng ngờ, thứ nhất là khi Lý Tiểu Anh còn sống đến cùng là bị xâm hại hay là tự nguyện."

Dương Lạc dừng một lát rồi nói tiếp: "Thứ hai là, tại sao Lý Tiểu Anh lại đi tới cầu lớn sông Chương còn cùng người ta xảy ra quan hệ."

Lần phân tích vụ án này của Dương Lạc có tác dụng lớn vô cùng, Giang Thành kích động nhìn Dương Lạc, rồi lại vội vàng chạy ra ngoài.

"Thông báo đến đội cảnh sát hình sự, toàn bộ đi đến cầu lớn sông Chương nơi xảy ra vụ án." Giang Thành nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh.

"Giang Thành!" Ngay lúc toàn bộ đội viên đang chuẩn bị, Trương Minh Sơn lại từ phía sau gọi Giang Thành.

"Không phải là tôi đã cho cậu nghỉ phép mấy ngày hay sao? Sao cậu lại chạy trở về rồi?" Trương Minh Sơn thờ ơ hỏi.

"Mấy ngày trước lại xảy ra án mạng, tôi không thể bỏ mặc không lo, hơn nữa tôi nghi ngờ lần này là do thằng hề gây ra!" Giang Thành thật lòng trả lời.

"Được, tinh thần này của cậu rất đáng học hỏi." Trương Minh Sơn thảy cho anh một ánh mắt vui mừng rồi rời đi.

Đi tới dưới chân cầu lớn sông Chương, Giang Thành bắt đầu đưa ra mệnh lệnh: "Tất cả mọi người mang găng tay vào, ở khu vực gần đây tìm kiếm bαo ©αo sυ!"

Tất cả mọi người nghe thấy thế đều tỏ ra ngạc nhiên, có điều loại vụ án liên quan tới xâm hại tìиɧ ɖu͙© này họ đã gặp rất nhiều, nhanh chóng đè lại tâm trạng, bắt đầu tìm kiếm trên quy mô lớn.

Diệp Hồng lo lắng đi đến bên cạnh Giang Thành hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là có phát hiện gì hay không?"

Giang Thành kể lại đầu đuôi sự việc một lần cho Diệp Hồng nghe.

"Không thể không nói, Dương Lạc đúng là một thiên tài." Diệp Hồng nói xong lại nhíu mày: "Nhưng mà sắp đến giờ rồi."

Diệp Hồng giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là chín giờ rưỡi, tới mười giờ sáng nay nếu như không tìm được bằng chứng, thì bắt buộc phải thả Vương Vỹ ra.

"Lục Hạo, đi xin phái chó nghiệp vụ tới!" Lần này Giang Thành quyết tâm, mặc dù ra đã đây tìm kiếm bαo ©αo sυ nhưng cũng không có niềm tin chắc chắn.

Nhưng đây là con đường duy nhất có thể tìm ra bằng chứng cho nguyên nhân cái chết của Lý Tiểu Anh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã tìm kiếm mấy lần nhưng cũng không có kết quả, đã là chín giờ năm mươi lăm rồi.

Chỉ còn năm phút nữa thôi, Vương Vỹ sẽ được thả ra ngay lập tức.

Vào lúc Giang Thành đang chán nản thất vọng, tiếng sủa của chó nghiệp vụ đã kéo được sự chú ý của Giang Thành và tất cả mọi người.

"Tìm được rồi, vật này thật sự còn ở đây!" Nhân viên cảnh sát thật cẩn thận nhặt lên cái bαo ©αo sυ đã được sử dụng bỏ vào trong túi vật chứng.

"Nhanh, Diệp Hồng cô mau đi xin dời lại thời gian thả Vương Vỹ!"

"Vâng, đội trưởng!" Diệp Hồng không hề do dự, mang theo vật chứng chạy về cục cảnh sát, ở trên đường đi đã gọi điện lên đưa ra bằng chứng và đơn xin.

"Dương Lạc, tìm được rồi, anh xét nghiêm DNA nhanh một chút!" Diệp Hồng thở hồng hộc đứng ở phòng pháp y, chờ đợi kết quả xét nghiệm của Dương Lạc.

Mà Giang Thành đang mặt không cảm xúc nhìn Vương Vỹ ở đối diện mình, lạnh lùng lên tiếng.

"Anh không cho rằng là mình còn có hi vọng ra ngoài chứ?" Giang Thành cố ý dùng vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ như đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vương Vỹ.

Chỉ thấy trong mắt Vương Vỹ lóe lên một chút gian xảo, rồi lại thay đổi nét mặt, hèn mọn đáp lời.

"Đại đội trưởng Giang Thành, trong nhà tôi còn có mẹ già không có người chăm sóc đó, tôi cũng không có gϊếŧ người, lúc đó là tôi đã báo cảnh sát mà."

"Anh thật biết diễn trò." Giang Thành khinh thường cười khảy một tiếng.

"Cho dù là như thế nào, anh cũng chỉ có thể giam giữ tôi được ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, cũng nên là lúc anh thả tôi ra đi chứ?" Vương Vỹ có chút không bình tĩnh nổi.

Biết anh ta đã vào bẫy của mình, Giang Thành cười nhạt bảo: "Đúng thật là nên thả anh ra ngoài, thế nhưng nơi này là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi đã tìm được bằng chứng chính xác mang tính quyết định, hơn nữa còn có liên quan tới anh, thế nên bây giờ anh chưa thể ra ngoài, có muốn biết đó là cái gì không?"

Chỉ một câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Vương Vỹ, cảm xúc kiềm chế ba ngày lập tức không thể đè nén nữa.

"Cuối cùng là anh muốn gì, tôi nói cho anh biết, không có bằng chứng thì anh là đang bắt giữ người trái với qui định của pháp luật, tôi có thể kiện anh, cho anh bị xuống chức, bị xử lý theo kỷ luật!"

Thấy Vương Vỹ cuối cũng đã lộ ra bộ mặt thật, Giang Thành nở nụ cười nhạt: "Làm sao anh biết tôi không có bằng chứng?"

Vương Vỹ nghe vậy thì biến sắc: "Ha ha, anh đừng hòng gài tôi, chuyện tôi không có làm thì chính là không có làm."

Chỉ thấy Giang Thành đứng dậy cười nói: "Phải rồi, mẹ của anh sẽ được nhân viên cảnh sát giúp đỡ chăm sóc, nghĩ chắc anh cũng phải ở lại đây thêm vài ngày nữa."

Nghe nhắc tới mẹ, nét mặt Vương Vỹ lập tức khó coi, bắt đầu lộ ra bản tính thật sự: "Tôi nói cho mấy người biết, không có bằng chứng!"

Được biết xét nghiệm DNA bên Dương Lạc còn cần chờ thêm một buổi tối, Giang Thành cũng không cách nào dụ hắn nói ra thêm càng nhiều thông tin, nên cười cười rời đi.

"Đến bệnh viện, đi xem Diệp Phàm." Giang Thành nói với Diệp Hồng.

Xe chạy tới vệnh viện, tình huống của Diệp Phàm đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là bây giờ vẫn còn ngủ mê do tác dụng của thuốc an thần.

"Bác sĩ, tại sao trạng thái của Diệp Phàm lại trở nên như vậy?" Giang Thành tò mò hỏi.

Giang Thành cho rằng, Diệp Phàm điên cuồng chắc chắn là có liên quan với tình huống của con gái.

"Chúng tôi đã kiểm tra thân thể cho Diệp Phàm, không hề phát hiện bất cứ điều gì khác thường, thế nên chúng tôi suy đoán là anh ta đã phải chịu áp lực tinh thần rất lớn!"

Áp lực tinh thần? Lời của bác sĩ làm cho Giang Thành cảm thấy khó hiểu, Diệp Phàm đang yên ổn ở trong cục cảnh sát, là ai gây ra áp lực tinh thần cho Diệp Phàm?

Diệp Hồng phát hiện có gì đó không đúng vội nói: "Tôi đi tra camera của cục cảnh sát."

Dứt lời Diệp Hồng liền bấm điện thoại gọi cho bộ phận kỹ thuật, chỉ một lát sau, một đoạn video đã được gửi vào trong điện thoại di động của Diệp Hồng.

Chỉ thấy Diệp Phàm trong video đang ngủ mê man, lại bị một tiếng động đánh thức.

"Diệp Phàm, cậu ngủ có ngon không?" Giọng nói cực kỳ quen thuộc, nhưng lại không nghe ra chút manh mối nào.

Chờ sau khi Diệp Phàm tỉnh lại, thì nhếch miệng cười và nói chuyện với người đó, nhưng trong đoạn video này lại không có âm thanh nào phát ra.

Diệp Hồng vội vàng tìm bộ phận kỹ thuật xử lý đoạn video, nhưng lại được báo cho biết lúc đó hệ thống theo dõi nhận được tín hiệu gây nhiễu thế nên không thu được bất kỳ tiếng gì cả.

"Xem ra người đến có chuẩn bị." Giang Thành nhíu mày: "Đã duỗi tay vào trong cục cảnh sát rồi, chuyện này ngoại trừ thằng hề ra sợ rằng chẳng còn ai làm được"

Diệp Phàm vẫn còn đang ngủ mê man, muốn biết đáp án, sợ là chỉ có thể chờ đến lúc anh ta tỉnh lại.

Hoàng hôn buông xuống, Giang Thành và Diệp Hồng cùng giải quyết bữa tối ở một quán đồ nướng ven đường rồi đi đến phòng của Phỉ Nhiễm.

Chỉ thấy đồng chí cánh sát đang cùng Phỉ Nhiễm vẽ tranh, Giang Thành yên tâm nở nụ cười.

"Phỉ Nhiễm, con đang vẽ cái gì đó?" Đồng chí cảnh sát thấy Giang Thành đi đến thì vẻ mặt có chút lúng túng.

"Đội trưởng, không biết Phỉ Nhiễm đang vẽ cái gì, tôi hỏi, cô bé cũng không chịu nói chuyện với tôi."

Giang Thành nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, rồi cho đồng chí cảnh sát đi về nghỉ ngơi.

Diệp Hồng tò mò nhìn vào tập vẽ tranh của Phỉ Nhiễm, vốn chỉ muốn xem thử một chút, vẻ mặt khó coi kéo Giang Thành qua một bên.

"Anh có cảm thấy Phỉ Nhiễm hôm nay vô cùng kì lạ hay không?" Diệp Hồng len lén nhìn Phỉ Nhiễm, cô bé vẫn ngồi đó vô cùng tập trung vẽ tranh.

"Kỳ lạ thế nào?" Giang Thành vốn là một thằng đàn ông, không có tỉ mỉ được như phụ nữ, huống chi là đối với chuyện của trẻ con, Giang Thành một chút cũng không hiểu.

"Trước đây Phỉ Nhiễm thấy anh chắc chắn sẽ vui vẻ kêu một tiếng bố mới, anh xem hôm nay, rất kỳ lạ, cũng không thèm chào anh với tôi."

Nghe thấy lời phân tích nhỏ nhẹ của Diệp Hồng, Giang Thành cũng cảm thấy không đúng, nhíu mày nhìn Phỉ Nhiễm đang chăm chú vẽ tranh.

Anh không thể giựt lấy quyển tập vẽ trong tay Phỉ Nhiễm.

Chỉ đành để Phỉ Nhiễm tiếp tục tô tô vẽ vẽ một bức tranh màu đen, làm Giang Thành lo lắng tâm lý của Phỉ Nhiễm có vấn đề.

"Ngày mai chắc phải đưa Phỉ Nhiễm đến khoa tâm lý kiểm tra thử."

Giang Thành cực kỳ đau lòng, ôm Phỉ Nhiễm vào trong lòng.

Đột nhiên cảm nhận được cái ôm ấm áp bao lấy mình, Phỉ Nhiễm ngẩn ngơ một lúc.

"Bố mới? Cô? Hai người đến đây khi nào vậy?" Trên mặt Phỉ Nhiễm bỗng nhiên hiện lên nét cười, dường như ban nãy chỉ là đắm chìm bên trong thế giới của chính mình, bây giờ mới tỉnh táo lại.

Việc này làm cho Giang Thành có chút không thể tin nổi.

"Vừa nãy thấy con đang vẽ tranh, nên bố với cô Diệp không có đến quấy rầy con." Giang Thành miễn cưỡng cười cười.

"Phỉ Nhiễm con đang vẽ gì thế?" Diệp Hồng cẩn thận hỏi từng chút một.

Chỉ thấy tranh của Phỉ Nhiễm không có gì đáng để nói, chỉ là vẽ loạn một đám đen thui.

"Bố mới, con..." Phỉ Nhiễm đang nói chuyện bỗng nhiên bắt đầu ấp a ấp úng.

Giang Thành vội hỏi: "Phỉ Nhiễm không thoải mái ở chỗ nào sao? Có thể nói cho bố biết nha!" Giang Thành cẩn thận sửa lại tóc mái cho Phỉ Nhiễm, trong mắt tràn ngập cưng chiều.

"Không có chuyện gì, chỉ là con muốn đi ăn gà rán Kentucky!" Phỉ Nhiễm cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói, nhưng chỉ là bịa ra một câu.

"Nhưng mà bác sĩ không cho Phỉ Nhiễm ra ngoài." Diệp Hồng khó xử nhìn Giang Thành.

Vốn nói muốn ăn Kentucky chỉ là giả, nếu không đi được thì cũng chẳng sao cả.

Ai nào ngờ Giang Thành lại lấy áo khoác choàng lên người Phỉ Nhiễm: "Bác sĩ chỉ là sợ Phỉ Nhiễm chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi."

Giang Thành giơ tay nhìn đồng hồ, lúc này lượng người đi bên ngoài cũng không nhiều, vì thế nên dẫn Phỉ Nhiễm ra ngoài cũng không có chuyện gì lớn.

Phỉ Nhiễm không nghĩ tới, mình chỉ nói xạo một câu, Giang Thành lại thật sự đưa bé ra ngoài.

Lại thấy Giang Thành võ trang đầy đủ cho Phỉ Nhiễm, dùng tư thế ôm công chúa ôm lấy Phỉ Nhiễm.

Diệp Hồng nhìn hai bố con cả đường nói cười "chạy ra" khỏi bệnh viện, trong nháy mắt vậy mà lại có chút ngẩn ngơ.

Vào giờ phút này Giang Thành có đang nhớ tới vợ của anh ấy hay không?