Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 970: Xưng hô như thế nào?

Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Thời Hoan và Phó Vân Tiêu.

Sau khi Đỗ Đỗ vào phòng bệnh và vạch trần lời nói dối vừa rồi của Thời Hoan thì cô ta đã cảm thấy bầu không khí trong phòng dường như có chút kỳ quái.

“Vân Tiêu, anh tin em đúng không? Em đã ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, đừng để kẻ dối trá ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”

Thời Hoan khẽ đảo mắt, vẫn giải thích một câu.

Cô ta vừa cẩn thận từng li từng tí nói, vừa bí mật quan sát biểu hiện của Phó Vân Tiêu.

Nhưng mà Phó Vân Tiêu vẫn không nói gì.

“Vân Tiêu, để em đút cháo cho anh đi, anh vừa mới tỉnh dậy, như vậy thì thật không tiện.”

Vẫn không đoán được suy nghĩ của Phó Vân Tiêu, Thời Hoan đưa tay ra đón lấy bát cháo từ tay Phó Vân Tiêu, ân cần chăm sóc.

“Không cần.”

Đôi mắt Phó Vân Tiêu dường như chỉ có bát cháo này, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, không phân biệt được là đang tức giận hay là cảm xúc khác.

“Anh phải tin em, em không có quen một bệnh nhân như vậy khi em ở bệnh viện…”

Vì sợ Phó Vân Tiêu nghi ngờ mình nên Thời Hoan vẫn nghiêm túc giải thích, cô ta đã thực sự hoảng sợ.

“Ừm, anh biết.”

Phó Vân Tiêu gật đầu, tâm trạng vẫn không có gì thay đổi.

Không gian lại rơi vào im lặng khó xử, lúc này Thời Hoan đang lo lắng không biết nên nói tiếp hay đợi Phó Vân Tiêu mở miệng trước.

Cho đến khi Phó Vân Tiêu ăn hết bát cháo, Thời Hoan vẫn ngồi bên cạnh, lo lắng xoa tay, cô ta mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đặt bát lên bàn, Phó Vân Tiêu lau miệng, sau đó nằm lại trên giường bệnh nghỉ ngơi.

“Vậy anh trước tiên nghỉ ngơi đi, ngày mai em đến gặp anh nhé?”

Trên khuôn mặt Thời Hoan nở một nụ cười giả tạo, cô ta ngập ngừng hỏi Phó Vân Tiêu.

“Ừm.”

Phó Vân Tiêu gật đầu, không nói gì nữa.

Như trút khỏi gánh nặng trong lòng.

Đây là lần đầu tiên cô ta muốn trốn khỏi Phó Vân Tiêu, nhưng cô ta không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh quay người lại, từng bước một, chậm rãi đi về phía cửa.

Một bước, hai bước.

Cô ta cảm thấy con đường từ giường bệnh ra cửa thật dài.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại thì rốt cuộc cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo trên cổ họng cũng đã rơi xuống.

Chuyện hôm nay quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi cô ta phản ứng lại thì toàn thân đã ướt đẫm, mồ hôi trên trán cũng đã đính đầy tóc.

Nhanh chóng bước ra khỏi bệnh viện, sau đó sắc mặt của Thời Hoan lại trở nên u ám.

Chết tiệt!

Lúc này, khuôn mặt cô ta vô cùng khó coi, cô ta hoàn toàn không nghĩ ra sao lại có người lạ phát hiện ra cô ta là giả.

Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cô ta rồi, thậm chí cô ta còn không biết Phó Vân Tiêu tin những lời vừa rồi của Đỗ Đỗ đến mức nào.

Cô ta không biết phải làm gì bây giờ.

Do dự một chút, cuối cùng cô ta cũng lấy điện thoại di động ra và bấm một cuộc gọi.

“Sao vậy, chuyện gì xảy ra à?”

Trên điện thoại, giọng nói của một người đàn ông bình tĩnh truyền đến.

“Có thể là tôi đã bị phát hiện.”

Thời Hoan không có chủ ý gì cả, giọng điệu cô ta đầy hoảng sợ không thể che giấu được. Hiện giờ cô ta muốn nhờ Bạch Hà giúp đỡ mình.

“Cô bị ai phát hiện ra?”

Có vẻ như Bạch Hà không hiểu ý cô ta.

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, Thời Hoan lại lên tiếng.

“Khi tôi đang chăm sóc Phó Vân Tiêu trong bệnh viện, một người nào đó đã xông vào phòng và nói rằng tôi là giả. Tôi không biết bây giờ Phó Vân Tiêu có phát hiện ra tôi hay không.”

Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc của mình, Thời Hoan giải thích những gì đã xảy ra với Bạch Hà một lần nữa.

“Phản ứng của Phó Vân Tiêu?”

Bạch Hà hỏi một cách bâng quơ, không thể biết liệu cậu ta có thật sự quan tâm đến vấn đề này hay không.

“Tôi không biết, anh ấy vẫn là không có biểu hiện gì, nhưng cuối cùng vẫn đuổi người đó đi.”

Thời Hoan nhớ lại chi tiết một cách cẩn thận, nhưng mà vẫn không biết nên giải thích vấn đề này thế nào.

Bên kia im lặng, không biết anh ta đang nghĩ về điều này hay cái gì.

“Quán cà phê số 37, đường Phong Hòa, ở đây có một người phụ nữ đeo kính râm đang đợi cô, cô ta có thể giúp cô.”

Nói xong địa chỉ này, Bạch Hà liền cúp điện thoại.

Một tiếng “bíp” báo bận vang lên từ đầu dây bên kia, Thời Hoan cầm điện thoại cắn chặt môi dưới, cuối cùng cô ta đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài bệnh viện.

Quán cà phê số 37 nằm khuất trong góc rất sâu của một con hẻm kín đáo.

Quán này không có biển hiệu, trước cửa chỉ treo một tấm bảng đen nhỏ, trên tấm bảng đen nhỏ ghi dòng chữ “Quán cà phê số 37”.

Thời Hoan đứng trước cửa nhìn vào quán cà phê, biết mình sắp gặp một người phụ nữ đeo kính râm, nên cô ta lấy chiếc gương nhỏ mang theo bên mình trang điểm một chút, tô lại son. Lúc này mới đi đôi giày cao gót nhỏ “cộc” “cộc” bước vào.

Quán cà phê không lớn, đứng ở lối vào quán, cô ta nhìn lướt qua, cuối cùng phát hiện một người phụ nữ đeo kính râm gần cửa sổ.

Người phụ nữ này mặc một chiếc váy lớn màu đỏ, tô son lộng lẫy, mặc dù đeo kính râm nhưng ba chữ “không dễ chọc” lại xuất hiện khắp nơi trong tư thế ngồi của cô ta.

May mắn thay, trước khi vào cửa thì cô ta đã trang điểm lại.

Khi Thời Hoan nghĩ như vậy, cô ta nhấc chân đi về phía người phụ nữ đó.

Đôi giày cao gót nhịp nhàng bước trên sàn, Thời Hoan đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ta rất thích cảm giác cao sang như thế này, nhưng mà người phụ nữ mà cô tìm kiếm vẫn đang nhìn nghiêng nhìn cảnh vật bên ngoài như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lông mày của cô ta hơi cau lại, nhưng chúng sớm giãn ra.

Dù sao thì cũng là cô ta đang nhờ vả người khác nên tư thế này của bên kia là chính đáng.

“Xin chào.”

Trên mặt Thời Hoan nở nụ cười lịch sự, cô ta chủ động chào hỏi người đó.

“Xin chào.”

Lúc này thì người phụ nữ đó mới quay đầu lại, nhưng cô ta không có ý tháo kính xuống, giọng điệu và hành động của cô ta lộ rõ vẻ không tôn trọng Thời Hoan.

“Bạch Hà bảo tôi đến tìm cô, nói rằng cô có thể giúp tôi.”

Không tính toán với người kia, Thời Hoan đã thẳng thắn giải thích ý định của mình.

“Ngồi xuống đi.”

Người phụ nữ tháo kính râm xuống, liếc nhìn vị trí của Thời Hoan rồi ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.

“Cảm ơn cô.”

Thời Hoan cố gắng chịu đựng sự lo lắng trong lòng, mỉm cười nhìn người phụ nữ.

“Cô là Thời Hoan đúng không?”

Khóe môi người phụ nữ vẫn luôn nở nụ cười như có như không, cô ta bình tĩnh hỏi mà không hề ngẩng đầu.

“Đúng vậy, tôi nên xưng hô với cô như thế nào?”

Thời Hoan thành thật trả lời.

“Văn.”

Giọng điệu của cô ta vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh đáp ứng yêu cầu của Thời Hoan, không hề vội vàng.

“Là thế này, trước tiên hãy để tôi miêu tả tính cách của Phó Vân Tiêu cho cô nghe.”

Sau khi do dự, dường như Thời Hoan đang suy nghĩ xem nên bắt đầu chuyện này từ đâu trước, tiếp theo cô ta mở miệng, định nói với Văn về tính cách của Phó Vân Tiêu trước.

Tuy nhiên, cô ta không biết rằng Văn không có hứng thú với những thứ này.

“Không cần.”

Không nghe thấy, Văn trực tiếp ngắt lời Thời Hoan.

“Vậy thì tôi sẽ kể cho cô nghe cụ thể những gì đã xảy ra hôm nay?”

Vì Thời Hoan còn nhờ vả đối phương nên không dám làm càn, cô ta không thể làm gì khác ngoài việc thăm dò đối phương.

“Ừm.”

Văn thản nhiên gật đầu, không có lên tiếng.