Trong phòng, ánh đèn ngủ màu vàng tạo nên cảm giác vô cùng ấm áp, cảnh mưa gió ở bên ngoài cửa sổ càng làm sự ấm áp này tăng thêm.
Phó Vân Tiêu nằm đọc sách ở trên giường, lúc Bạch Tô đẩy cửa bước vào hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Không hiểu tại sao khi nhìn thấy ánh mắt đó trái tim của Bạch Tô lại đập thình thịch.
Từ trước tới nay Bạch Tô chưa bao giờ có suy nghĩ sau khi ly hôn lại còn có thể có cơ hội ngủ cùng Phó Vân Tiêu.
Trước kia cô hiểu rất rõ vị trí của chính mình, đó chính là diễn cho tốt cái vai người vợ của Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà hôm nay… Lúc cô đứng ở đây lại phát hiện ra hình như mình đã rung động với Phó Vân Tiêu rồi.
Chuyện rung động với Phó Vân Tiêu ấy mà… cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.
Một người đàn ông ưu tú như Phó Vân Tiêu, không động lòng với hắn ta mới là không bình thường ấy!
Bạch Tô tự an ủi chính mình sau đó giả bộ như không có chuyện gì bước về phía Phó Vân Tiêu sau đó ngồi xuống ở một góc giường.
Cô không hề leo lên giường.
Từ sau khi Bạch Tô bước vào, ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn luôn đặt ở trên người cô.
Hắn có thể cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể mình đã ngóc đầu dậy theo bản năng, từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào có thể khiến hắn như thế.
Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được Bạch Tô rất đặc biệt.
“Có cần dọn dẹp lại phòng dành cho khách một chút không? Tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách sao?”
Bạch Tô do dự một lát mới lên tiếng.
“Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi.”
“Vì thế bây giờ cô nhát gan không dám ngủ cùng tôi sao?”
“Khụ khụ.”
Phó Vân Tiêu vừa mới hỏi xong, Bạch Tô suýt chút nữa thì bị sặc. Cô vội vàng giải thích: “Đương niên không phải rồi, tôi chỉ sợ người yêu của anh Phó sẽ hiểu nhầm thôi. Tôi vẫn luôn tự nói với bản thân là phải làm đúng chuẩn mực của cái danh vợ cũ.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày, nghe xong câu trả lời của Bạch Tô liền cảm thấy rất thú vị.
Hắn cũng không biểu hiện du͙© vọиɠ trong lòng mình ra ngoài, nhưng mà cảm giác động tác của hắn vẫn có chút phóng đãng.
“Từ khi cô rời khỏi đây thì tôi chưa từng ở trong căn phòng này. Vì thế đồ đạc không có đầy đủ như trong tưởng tượng của cô đâu.”
Ý của hắn chính là nếu như Bạch Tô sang phòng khác ngủ không những không có chăn mà đến cả ga giường cũng không có.
“Vậy được.”
Bạch Tô cũng không nói lại nữa, cô không muốn để cho Phó Vân Tiêu nghĩ rằng cô đang sợ hãi. Hơn nữa bây giờ quần áo cô đang mặc trên người rất hở hang, cô cần phải đắp ngay một cái chăn lên người mình.
Vì thế Bạch Tô nhanh chóng nằm xuống giường sau đó kéo chăn đắp lên người.
Khoảng cách giữa hai người cũng không tính là gần, giống như là cố ý duy trì khoảng cách vậy. Thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể đang nóng rực của nhau.
Cơ thể của hai người đã từng tiếp xúc quá gần gũi, có lẽ là do cơ thể vẫn còn nhớ những điều đó.
Vì thế Bạch Tô có thể cảm nhận được cơ thể mình đang có một khao khát mãnh liệt được gần gũi với Phó Vân Tiêu.
Cô vội vàng dập tắt sự khát vọng đó.
Cô đang cố gắng kìm nén.
Hai người không ai nói với ai câu nào cả.
Thậm chí chẳng ai biết tại sao hai người lại không nói gì cả, cảm giác này cũng không biết nên miêu tả như thế nào.
Lúc Bạch Tô đang cố gắng suy nghĩ xem có cần gợi chuyện để nói không thì đột nhiên di động của Phó Vân Tiêu đổ chuông.
Bạch Tô có thể nhìn rõ ba chữ trên màn hình điện thoại – Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô cố ý lờ đi, Phó Vân Tiêu đứng dậy nghe điện thoại. Hắn cũng không kiêng dè Bạch Tô đang ở bên cạnh mà trực tiếp nói chuyện điện thoại: “Vãn Vãn, sao thế?”
“Vân Tiêu, bây giờ anh đang ở đâu? Em sợ quá, anh có thể nói chuyện cũng em được không?”
Giọng nói của Mộ Vãn Vãn vô cùng dịu dàng, lại còn mang theo chút đáng thương.
Ở vị trí của Bạch Tô cũng có thể loáng thoáng nghe được một chút.
Phó Vân Tiêu chậm rãi đi về phía cửa sổ, hắn kéo rèm cửa ra, có thể nhìn thấy mưa đang rơi không ngớt bên ngoài, cũng không có dấu hiệu là trời sẽ tạnh.
Hắn do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nói với Mộ Vãn Vãn: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”
Mộ Vãn Vãn sợ trời mưa, điều này Phó Vân Tiêu biết rất rõ.
Trước kia hai người đã từng yêu nhau một quãng thời gian khá dài, vì thế Phó Vân Tiêu cũng hiểu được đó chính là ác mộng của Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn không thích trời mưa là bởi vì vào một ngày mưa cô đã bước vào bước đường cùng, bị ép làm cái nghề đó.
Cũng vào một hôm trời mưa, suýt nữa ba mẹ đã bán cô đi mất.
Thậm chí trước khi gặp hắn, con đường làm người mẫu gợi cảm của cô cũng không mấy thuận lợi. Cô phải quay chụp những tấm ảnh hở hang một chút, hơn nữa mỗi lần chụp cũng phải mấy tiếng đồng hồ, không có địa vị nên không được người khác xem trọng cho lắm.
Có một lần quay cảnh phim khiêu da^ʍ, bọn họ yêu cầu Mộ Vãn Vãn phải chui vào trong l*иg sắt làm thú cưng, bị đàn ông bên ngoài đùa bỡn.
Để tăng tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác, đạo diễn còn đặt rất nhiều chó săn ở bên ngoài l*иg sắt, xây dưng nên câu chuyện Mộ Vãn Vãn được nuôi cùng lũ chó săn.
Nhưng mà cảnh quay đó phải tận sáng sớm đến hơn nửa đêm mới xong. Sau khi quay xong, nhân về đều đã rất mệt mỏi nên quyết định sẽ đi ăn liên hoan một bữa. Mọi người đều vô cùng hưng phấn vì thế sau khi dọn dẹp xong cũng quên mất Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn ra sức hét về phía bọn họ, thế nhưng những tiếng tru tréo của đàn chó săn trong đêm đã hoàn toàn át đi âm thanh của cô.
Mộ Vãn Vãn chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng của những người đó càng lúc càng khuất dần cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa.
Khi bọn họ đã rời đi thì trời đột nhiên đổ mưa. Mặc dù trên l*иg sắt vẫn có mái che để chắn mưa thế nhưng trận mưa lớn này vẫn có thể làm ngập tới chân cô, nước mưa tới tấp táp vào người cô.
Những con chó săn đứng bên ngoài bị ướt liền cảm thấy vô cùng khó chịu, chúng cũng muốn tránh mưa nên không ngừng cào cào chiếc l*иg sắt muốn đi vào.
Mộ Vãn Vãn nhìn chiếc l*иg bị lung lay dữ dội, cô sợ những con chó săn này vào được sau đó sẽ xơi tái mình.
Nhưng mà đúng lúc đó lại có một tên say rượu đi qua.
Tên say rượu nhìn thấy Mộ Vãn Vãn mặc bộ quần áo trong suốt, dường như là trần như nhộng nên đã nổi máu háo sắc lên sau đó đi về phía Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn vô cùng sợ hãi, nhưng mà cô không có chỗ nào để trốn cả.
Cô nhìn tên say rượu cầm hòn đá để phá khóa l*иg sắt, lúc đó cô sợ tới mức cả người run rẩy.
Cô ra sức hét lên thế nhưng cũng chẳng có ai cứu mình.
Thậm chí cô hàng gào thét, tên say rượu kia càng thấy vui vẻ.
Đúng vào lúc Mộ Vãn Vãn bất lực nhất thì không hiểu sao những con chó săn kia lại đột nhiên nhảy xổ ra cắn tên say rượu, dọa hắn dạy mất dép.
Ngày hôm sau khi được mọi người phát hiện thì thần trí của Mộ Vãn Vãn đã không còn rõ ràng, cô nghỉ ngơi cả một tháng trời nhưng vẫn luôn mơ thấy ác mộng.
Sau này cơn ác mộng này vẫn luôn đi theo cô, chỉ cần trời mưa là nó lại xuất hiện.
Lúc Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn yêu nhau, dường như mỗi lần trời mưa là hắn sẽ ôm cô ngủ cả đêm, khiến cô có cảm giác an toàn.
Vào lúc cô không ngừng kêu cứu, hắn sẽ gọi cô dậy, để cô biết đó chỉ là một giấc mơ.
Vì thế… Phó Vân Tiêu biết Mộ Vãn Vãn sợ hãi như thế nào, phải vật lộn nhiều như thế nào.
“Vân Tiêu, em nhớ trước kia mỗi lần trời mưa anh đều sẽ thức cả đêm không ngủ.”
Đúng lúc này ở phía bên kia đầu dây, Mộ Vãn Vãn chậm rãi lên tiếng.
Dường như đang ôn lại tình cũ.
“Ừ.”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng coi như đáp lại.
Bạch Tô không muốn nghe câu chuyện tình yêu của bọn họ thế nhưng cuộc trò chuyện đó vẫn lọt vào tai.