Phó Vân Tiêu uống một hớp trà, khi đối mặt với giám đốc điều hành một lần nữa, hắn chỉ xoa xoa huyệt thái dương đau đớn rồi trực tiếp đứng dậy.
Hắn chậm rãi nhìn các vị giám đốc điều hành nói một câu, "Báo cáo số liệu ngành y dược sửa sang lại một chút, trong tương lai gần chúng ta sẽ đầu tư vào ngành y dược."
Hắn chỉ nói qua loa mấy câu, sau khi nói xong, Phó Vân Tiêu liền đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Để lại cho tất cả các giám đốc điều hành đang ngồi yên ở vị trí của mình trố mắt nhìn nhau, rồi sau đó cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tổng giám đốc Phó vừa rồi thật đáng sợ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị tổng giám đốc Phó phê bình một ngày rồi, kết quả... Tổng giám đốc Phó lại bất ngờ cho họ phương hướng.
Các giám đốc điều hành sợ hãi đến nỗi nhanh chóng đứng dậy, rời đi và trở về văn phòng của mình.
Sau đó nhanh chóng triệu tập cấp dưới đem nội dụng của buổi họp hôm nay triển khai ra ngoài.
Khi Phó Vân Tiêu đi ra khỏi cửa, Lâm Đạt liền vội vã đi theo, Phó Vân Tiêu không đếm xỉa tới, hỏi một câu, "Thư kí Bạch trở lại rồi à?"
“Chưa ạ.”
Lâm Đạt vội vàng trả lời lại.
"Vậy bình bạch trà kia là ai pha vậy?"
"Là thư kí Bạch bảo tôi pha, Tổng giám đốc..."
Lâm Đạt vội vàng trả lời, nhưng, Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng nhìn Lâm Đạt một cái, cái gì cũng không nói liền đi thẳng về phòng làm việc.
...
Bệnh viện nơi Bạch Tô làm việc, không giống như những bệnh viện công lập mỗi ngày phải tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân. Nơi này cao cấp hơn một chút, và đều phục vụ các bệnh nhân cao cấp.
Nói chính xác hơn là rất nhiều người được sinh ra ở chính bệnh viện này, sẽ được tạo một hồ sơ đặc biệt, và các bác sĩ phải tận tình phục vụ người này trong suốt cuộc đời của người đó.
Cho nên, đại đa số mỗi người đều có một bác sĩ riêng cho mình.
Ngày đầu tiên Bạch Tô đến cũng không hiểu cho lắm, đến ngày thứ hai coi như cũng đã hiểu rõ quy trình, chẳng qua là sau khi đã hiểu rõ, cô liền có chút khó xử.
Trung bình, những bác sĩ khác đều sẽ có bệnh nhân đến để hỏi thăm, chỉ có khoa của Bạch Tô là trống rỗng, rãnh đến nỗi muốn phát điên, làm cho Bạch Tô vô cùng áp lực.
Ban đầu, mình có thể tới bệnh viện này làm là chuyện may mắn, kết quả sau khi tới đây, lúc nào cũng không có bệnh nhân, loại cảm giác này thật xấu hổ.
Hơn nữa bệnh viện này còn tính thành tích, mà thành tích lại liên quan đến số người đến xem bệnh.
Bạch Tô lục lọi trong danh bạ của mình, cuối cùng lại buông điện thoại xuống, quả thực cách chào hỏi này thật xấu hổ.
Nếu như cô làm việc ở tiệm bán hoa, còn có thể gọi người tới chơi với cô, táy máy một chút hoa cỏ.
Nhưng cô là bác sĩ, gọi điện cho người khác để họ đến khám bệnh... như vậy không tốt lắm.
Ngay tại thời điểm Bạch Tô chuẩn bị buông bỏ và mặc theo số phận, bỗng nhiên quầy lễ tân dẫn tới một người đàn ông, nhìn trang phục, chắc chắn là người của giới thượng lưu.
Đối phương mở cửa vào, lịch sự chào Bạch Tô.
"Chào bác sĩ Bạch, nghe danh đã lâu."
"Xin chào."
Bạch Tô vội vàng đáp lại một câu, có chút khó xử.
Dù sao cô cũng đã rời khỏi nghề này nhiều năm rồi, danh tiếng từ đâu tới vậy.
"Mời ngồi, anh khó chịu chỗ nào?"
Bạch Tô mời đối phương ngồi xuống, hỏi vài câu cơ bản, kết quả đối phương chỉ nhẹ nhàng ho khan nói, "Tôi mất ngủ."
Bạch Tô làm một cuộc kiểm tra đơn giản, mới lên tiếng, "Bởi vì lo âu."
"Đúng."
Đối phương trả lời lại một câu, Bạch Tô bắt đầu viết đơn thuốc, một chút thuốc an thần, cũng không tính là bệnh gì nặng, nhưng, người này lại thở dài một cái, cùng Bạch Tô nói, "Bác sĩ Bạch, tôi phải làm sao, mới có thể cho bệnh viện này của các cô biết tôi là vì ngưỡng mộ cô mà tới vậy?"
Một câu nói này, liền làm Bạch Tô bối rối.
"Tại sao phải để bệnh viện biết anh vì ngưỡng mộ tôi mà tới chứ?"
Ngưỡng mộ danh tiếng của cô... Cũng không nên như vậy chứ.
Kết quả đối phương vẫn như cũ nghiêm túc nói, "Tôi hy vọng có thể làm cho bác sĩ Bạch ở trong bệnh viện này có danh tiếng tốt."
"Không cần đâu."
Bạch Tô cười một chút, "Chữa bệnh cứu người mới là nhiệm vụ chính của bác sĩ."
Nói xong, cô đem đơn thuốc đưa cho đối phương, kết quả đối phương không có ý muốn rời đi, mà lại tiếp tục cùng Bạch Tô nói, "Bác sĩ Bạch, nguyên nhân tôi mất ngủ, chỉ cô có thể giúp được tôi."
Lần này Bạch Tô hoàn toàn chết lặng.
Người này tại sao lại kỳ quái như vậy.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn rất bình thường, ra hiệu cho đối phương, "Anh nói đi."
Đối phương nghe được câu này, trên mặt nở ra một nụ cười thoải mái, đưa tay lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi xách ra đưa cho Bạch Tô một cách kính trọng, nói, "Chào bác sĩ Bạch, tôi tên là Lâm Dịch, là người sáng lập nghiên cứu khoa học kỹ thuật làm đẹp, có thể nói chúng tôi là một đội đúng hơn là một công ty."
Mấy câu nói này, làm Bạch Tô càng khó hiểu.
Đối phương lại nói, "Chúng tôi là từ 5 người hợp thành một đội, đang nghiên cứu công nghệ chống nhăn tự nhiên, đây là vài sản phẩm của công ty chúng tôi. Ngoài ra cái này là nước trắng da, là đồ uống, nhưng là có tác dụng làm trắng da."
Bạch Tô hơi sửng sốt khi nghe thấy điều này, nhưng những thứ này đều không thuộc lĩnh vực nghiên cứu của cô.
Hơn nữa cô hoàn toàn không biết đối phương tìm cô để làm gì.
Nhưng lúc đối phương giới thiệu, thái độ rất nghiêm túc, hơn nữa, về ngoại hình, người này là kiểu người chăm chỉ làm việc, điều này làm cho Bạch Tô có chút không nỡ ngắt lời hắn.
Qua hồi lâu, sau khi nghe hắn giới thiệu xong sản phẩm, Bạch Tô mới trực tiếp hỏi một câu.
"Tôi hiểu rồi, cho nên anh muốn tôi mua nó?"
Bạch Tô ngây người...
Đối phương liền vội vàng lắc đầu, "Không phải vậy, cô Bạch hiểu lầm rồi, là... là tôi nghe nói Thượng Tắc muốn tham gia nghiên cứu đầu tư vào ngành y dược, tôi và đội của tôi, cũng dành rất nhiều năm tâm huyết nghiên cứu phương diện này, nhưng... Chúng tôi không hiểu gì về tuyên truyền, cho nên sản phẩm của chúng tôi cũng không có ai biết đến, hơn nữa vẫn luôn thiếu tiền, chúng tôi gánh không nổi nữa rồi."
Nói đến đây, mắt người đàn ông người tên Lâm Dịch kia hơi đỏ lên.
"Tôi có thể hỗ trợ công việc của bác sĩ Bạch ở bệnh viện này, cô xem, cô có thể giúp tôi giới thiệu và gặp mặt tổng giám đốc Phó một chút không?"
Lần này Bạch Tô đã hiểu.
Cô thực sự muốn từ chối, sau khi ly hôn cô với Phó Vân Tiêu cũng không còn liên hệ gì nhiều.
Nhưng, đối phương nói chân thành như vậy, cô có chút không đành lòng.
Chỉ có thể hỏi lại đối phương một câu, "Anh chắc chắn Thượng Tắc muốn đầu tư vào ngành y dược chứ?"
" Ừ, chắc chắn."
" Được."
Bạch Tô gật đầu một cái, mặc dù cô không chắc chắn Thượng Tắc có làm thật hay không, nhưng... Cô vẫn nên giúp người ta hỏi một chút.
Trước tiên Bạch Tô giữ lại phương thức liên lạc với đối phương trước, rồi tiễn đối phương đi để tránh trì hoãn công việc bình thường của cô ở bệnh viện, sau đó cô trở lại chỗ ngồi, khi đang chuẩn bị ngồi lên ghế để gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu hỏi một chút, kết quả lại có thêm một bệnh nhân tới.
Bệnh nhân này rất thẳng thắn, trực tiếp hy vọng Bạch Tô giúp đỡ.
Bạch Tô khéo léo từ chối.
Vừa tiễn đi xong, lại có người tới.
Mục đích cơ bản giống nhau, chẳng qua là cách làm không giống nhau mà thôi.
Bạch Tô lại khéo léo từ chối.
...
Cả một buổi chiều, Bạch Tô đều bận rộn về chuyện này, cô có chút muốn điên lên.