Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 121: Không đáng một xu.

Nhận được chỉ thị của Cố Bách Thiên, Triệu Đức ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh đã điều tra rõ thông tin chi tiết về công ty Hưng Phúc.

“Chỉ huy, ông chủ công ty Hưng Phúc tên Ôn Bách, là con rể của Liêu gia ở Lâm Sơn!”

“Dự án than kiểu mới của Hưng Phúc nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ, hiện đang nóng bỏng tay trong giới đầu tư, thậm chí đến cả anh Hoàng cũng đầu tư rồi!” Triệu Đức báo cáo chi tiết tình hình cho Cố Bách Thiên biết.

“Đến cả Hoàng Chính Nam cũng có cổ phần?” Cố Bách Thiên hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Hưng Phúc lại nổi tiếng đến vậy.

“Chuẩn bị xe đi, hôm nay tôi phải gặp người tên Ôn Bách này!” Cố Bách Thiên lạnh lùng cười nói, anh không quan tâm Ôn Bách xuất thân thế nào, nhưng bắt nạt vợ anh thì không được!

Trước khi xuất phát, Cố Bách Thiên gọi điện cho Hoàng Chính Nam, dù sao thì Hoàng Chính Nam cũng đầu tư vào Hưng Phúc, nên trước khi động vào Hưng Phúc đương nhiên phải thông báo cho đối phương trước.

Nửa tiếng sau.

Tòa nhà công ty Hưng Phúc. Cố Bách Thiên cùng Triệu Đức bước vào tòa nhà.

“Thưa anh, xin hỏi anh đã hẹn trước chưa?” Hai cô gái lễ tân thấy hai người họ đi thẳng vào không chào hỏi gì liền vội vàng tiến lên định ngăn lại.

Cố Bách Thiên không hề dừng bước, đi thẳng về phía thang máy, theo sau là Triệu Đức.

Thân hình cao lớn của hai người họ thẳng tắp, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng, hai cô gái lễ tân không dám ngăn lại, đến cả bảo vệ trong đại sảnh cũng không dám bước lên.

Hai người bước vào thang máy mà không gặp trở ngại nào.

Một phút sau.

Thang máy lên đến cao nhất, tầng 28. Lúc này ông chủ của công ty Hưng Phúc - Ôn Bách đang vùi đầu trong lòng của nữ thư ký, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa phòng làm việc bị đá văng ra.

Nữ thư ký hét lên, vội vàng vùng ra khỏi lòng Ôn Bách.

Ôn Bách cũng sửng sốt, còn tưởng vợ mình đến kiểm tra, nhưng đưa mắt lên nhìn, không ngờ lại là hai chàng trai xa lạ!

“Các người là ai? Ai cho các người vào đây? Bảo vệ, bảo vệ...

“Đừng ồn ào, người của anh không vào được đây!” Triệu Đức nhíu mày ngắt lời.

Ôn Bách thấy một lúc lâu không thấy ai vào, mới nhận ra có chuyện rồi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, không chịu được nhướng mày hỏi: “Hai cậu chắc là biết lai lịch của tôi nhỉ? Còn dám tới Hưng Phúc gây sợ?”

Cố Bách Thiên gật đầu: “Tôi biết, vợ của anh chính là người nhà họ Liêu, anh chính là con rể nhà họ Liêu, nhưng nói trắng ra, anh chính là con chó nhà họ Liêu!”

“Cậu!”

“Đừng nóng vội, lần này tôi tới là cho anh quyền làm người!”

“Bán cổ phần của Hưng Phúc cho tôi, anh có thể cầm tiền cao chạy xa bay, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Liêu, đây là cơ hội anh phải nắm lấy!” Cố Bách Thiên bình tĩnh nói.

“Cậu muốn mua cổ phần của tôi?”

Ôn Bách bất ngờ, không nhịn được bật cười: “Này cậu nhóc, cậu ngây thơ quá nhỉ? Cậu biết quy mô của Hưng Phúc lớn cỡ nào không? Một mình cậu có thể nuốt được hết sao?”

Ôn Bách cười khinh thường, nói tiếp: "Hơn nữa còn còn muốn cướp miếng thịt từ miệng nhà họ Liêu? Cậu cho rằng cậu..."

Rầm!

Lời nói còn chưa dứt.

Triệu Đức đã giáng một cú đấm xuống bàn làm việc, một vết nứt liền xuất hiện trên mặt bàn gỗ cứng rắn.

Ôn Bách không nhịn được hít một hơi lạnh lẽo.

Người này là ai vậy chứ? Nếu như nắm đấm này đánh lên người mình, thì chắc chẳng cần đi cấp cứu nữa! “Các người rốt cuộc là ai? Hình như Ôn Bách tôi chưa từng đắc tội với các người nhỉ?” Ôn Bách nuốt nước miếng, run rẩy nói.

“Điều kiện lúc nãy của tôi có hiệu lực trong vòng một phút, muộn một giây. Tôi sẽ khiến Hưng Phúc các người thành thứ không đáng một xu!” Cố Bách Thiên liếc nhìn đồng hồ, bình thản nói.

“Ha ha? Này cậu nhóc, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Một phút nữa sẽ phá đổ Hưng Phúc?”

Nghe đến đây, Ôn Bách lại thấy không sợ hãi nữa, đám người này là kẻ ngốc à?

Mà kẻ ngốc có gì đáng sợ chứ!

Ôn Bách không khỏi nheo mắt lại, bình tĩnh nói: “Mặc dù tôi là ông chủ của Hưng Phúc, nhưng đều nương nhờ vào nhà họ Liêu, vòng đầu tư bỏ vốn thứ hai chuẩn bị đưa ra thị trường rồi, cậu muốn đấu với nhà họ Liêu, đúng là mơ mộng hão huyền!”

Biểu cảm của Ôn Bách đầy vẻ khinh thường.

Cho rằng một nắm đấm là có thể đấu lại với con quái vật khổng lồ như nhà họ Liêu sao?

Nếu đúng như vậy, lẽ nào nhà vô địch quyền anh Tyson có thể đấu với Bill Gates?

“Anh còn hai mươi giây!” Cố Bách Thiên cúi đầu nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Nắm lấy hai mươi giây này, anh còn có thể cầm tiền cút khỏi đây, sau hai mươi giây, anh vẫn phải cút, nhưng e là chẳng lấy được đồng nào đâu!”

“Tôi thấy các người nên đến bệnh viện chụp CT não đi, hoặc là đến khoa thần kinh khám, bệnh tình trì hoãn lâu không phải là chuyện tốt!” Ôn Bách tiếp tục chế nhạo.

"Được rồi, hết giờ!”

Cố Bách Thiên lắc đầu: “Thật đáng tiếc, Hưng Phúc của anh, bây giờ chẳng đáng một xu!”

“Đồ điên!”

Ôn Bách nhếch miệng, châm xì gà. Tên nhóc này chẳng làm gì cả.

Chỉ ngồi yên đó, Hưng Phúc của anh ta liền xong đời rồi?

Đúng là một câu chuyện hài hước!

Cộc cộc!

Nhưng đúng lúc này, một nam giám đốc tài chính gõ cửa, bước vào với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốc Ôn, không hay rồi, vừa nãy anh Hoàng đột nhiên chấm dứt hợp đồng với chúng ta, một số đối tác khác cũng rút đầu tư, vòng đầu tư thứ hai của chúng ta thất bại rồi!”

“Cái gì? Không phải Hoàng Chính Nam rất xem trọng dự án này sao? Sao có thể rút vốn đầu tư chứ?” Vẻ mặt Ôn Bách lập tức thay đổi, tức giận đập bàn.

Đúng lúc này, lại một nữ giám đốc khác của bộ phận quan hệ công chúng chạy vào với vẻ mặt hoảng hốt: “Tổng giám đốc Ôn, phía thành phố đột nhiên gửi văn kiện tới, nói những chính sách hỗ trợ cho Hưng Phúc sẽ bị hủy bỏ tất cả những điều kiện có lợi đã đồng ý với chúng ta đều không còn nữa!”

“Hả? Sao có thể chứ?” Ôn Bách ngây người, sự thịnh vượng của công ty hoàn toàn phụ thuộc vào chính sách hỗ trợ của thành phố.

Bây giờ mọi người đều rút vốn, thì Hưng Phúc còn khả năng cạnh tranh gì nữa?

Khác gì những công ty bình thường khác!

“Tổng giám đốc Ôn!”

Tiếp theo, một người đứng đầu bộ phận pháp lý bước vào nói: “Ủy ban chứng khoán nhà nước bất ngờ tiến hành một cuộc kiểm tra đối với chúng ta, họ đã tra ra được một giao dịch cổ phần không hợp pháp trong nội bộ, nên đã hủy bỏ tư cách niêm yết trên sàn chứng khoán của chúng ta rồi!”

Nghe đến lời này, vẻ mặt của Ôn Bách hoàn toàn cứng đờ, mất hết lực ngồi phịch xuống ghế.

Giờ phút này quả thực đúng như những gì Cố Bách Thiên đã dự báo trước.

Hưng Phúc thật sự là vô giá trị rồi!

Nghĩ đến đây, Ôn Bách đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Cố Bách Thiên: “Cậu, cậu rốt cuộc là ai?”

Có thể bày ra một loạt thủ đoạn nhanh như chớp, khiến nhà họ Liêu trở tay không kịp, loại năng lượng này quả thực là kinh người!

Anh ta nghi ngờ thân phận của chàng thanh niên trước mắt, thậm chí còn có cảm giác sợ gợn tóc gáy.

“Tôi là ai, anh không có tư cách biết!”

Cố Bách Thiên đứng dậy, chậm rãi cài khuy áo, liếc nhìn anh ta, bình thản nói: “ Tôi cũng cho anh cơ hội rồi, đáng tiếc là anh không nắm lấy!”

Nói xong, Cố Bách Thiên lắc đầu, cùng Triệu Đức sải bước ra ngoài.

Ôn Bách nặng nề tựa lưng vào ghế, trên mặt lấm tấm mồ hôi lạnh, tới giờ phút này, vẫn có chút cảm giác không chân thực.

Lẽ nào anh ta đã đắc tội ai đó rồi? Nhưng không có mà?

Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào... Người này nhắm vào nhà họ Liêu?

Nghĩ đến đây, Ôn Bách giật mình bởi suy nghĩ của chính mình.

Reng reng!

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang vên, nhìn thấy dãy số nhà họ Liêu, Ôn Bách không khỏi lo sợ.

Ôn Bách lớn mạnh đột nhiên nói sụp đổ, việc này anh ta nên giải thích với nhà họ Liêu thế nào đây?

Quả nhiên vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng giận giữ gay gắt: “Ôn Bách, trong vòng mười phút, anh mau cút đến đây giải thích rõ ràng chuyện Hưng Phúc cho tôi, nếu không cho dù anh là anh rể của tôi, thì tôi cũng đánh chết anh!”

Nửa tiếng sau, trong biệt thự nhà họ Liêu.

“Đồ vô dụng, anh nói xem anh còn có thể làm gì?”

Liêu Văn Cương giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Ôn Bách, tức giận nói: “Nếu không phải vì nể mặt mũi của chị gái tôi, thì bố tôi sẽ giao Hưng Phúc cho anh sao? Anh có biết là sau khi Hưng Phúc lên sàn, thì 5 năm có thể kiếm được 35 tỷ không?”

“Chính vì anh mà 35 tỷ đó không còn nữa rồi!” Liêu Văn Cương giáng thêm một tát nữa, khiến Ôn Bách lảo đảo.

“Văn Cương, thật sự không thể trách tôi được, tôi cũng không biết người đó là ai!” Ôn Bách che mặt run rẩy lùi lại phía sau.

“Anh ta lại có thể yêu cầu Hoàng Chính Nam rút cổ phần, cũng có thể can thiệp vào việc ra quyết định của chính phủ và Ủy ban chứng khoán nhà nước à!”

“Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!” Ôn Bách đau khổ nói, lén nhìn về phía ông lão ngồi trên sô pha.

Ông lão mặc bộ đồ đen, hai bên tóc mai hơi bạc, tay chống gậy, mắt nhắm nghiền, giống như một nhà sư già đang ngồi yên.

Chủ nhà họ Liêu, Liêu Minh Quốc!

Lúc còn trẻ, Liêu Minh Quốc cũng là một nhân vật giàu có ở Lâm Hải, mặc dù bây giờ tuổi đã cao, nhưng trên người vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo.

Việc con rể bị đánh, Liêu Minh Quốc từ đầu đến cuối đều phớt lờ.

Cố Bách Thiên nói đúng, Ôn Bách là một con chó trong nhà họ Liêu, thậm chapter content

chapter content

chapter content