Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 126: Cuồng Nộ

Lão Cao Thần đâu phải danh bất hư truyền, thấy khó trước mắt nào chịu thua thiệt, chỉ là lão còn đang nghĩ không biết bằng cách nào dụng chưởng đánh ra mà tay vẫn không chạm phải khiên sắt đó. Thừa cơ đám Chiêm bình đã vây sát như vậy. Lão trong tay giữ chặt Thạch Mãn Liên Châu vận kình như muốn nung nóng nó lên, rồi thình lình cứ thẳng khiên sắt của đám Chiêm binh đánh xuống, quả nhiên hiệu quả khôn lường. Dùi nhọn gắn trên mặt khiên bị cắt rời rơi lã chã. Lão đắc thắng liên tục vung thần nõ đánh tới, tay chưởng lực đánh ra hất tung hết tên này đến tên khác ra sau, không chút khó khăn nào. Cao Bát không chịu kém chỉ lực đánh ra, tên nào tên đó đều bức tử mà chết thật là đòn hiểm. Chỉ có Mai Như là khốn khổ, vốn nàng bị vây ráp ở giữa, võ công có giới hạng đương nhiên trọng thướng không ít chỗ trên người, xiêm y màu lam như nhuộm một màu máu, vẻ mặt thập phần kiệt quệ.

“Mai Muội cẩn thận!” Cao Bát dứt lời thì thấy hai mũi kích đâm tới lưng nàng, y gắng gượng phóng thân đến hai chỉ lực cùng lúc đánh vào yết hầu hai tên Chiêm binh, trong tích tắc đó mà cứu nàng thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Mặt Mai Như trắng bệt khi thấy hai tên Chiêm binh phía sau, trợn ngược mắt ngã gục xuống đất.

Đám kỵ binh thấy đám bộ binh đi đầu bị đánh tan tác, cố bủa vây lấy ba người, quần ngựa chạy quanh, giáo có móc sắt hướng ba người chờ thời cơ là móc đến. Chỉ thấy khóe miệng lão Cao Thần khẽ nhếch lên, chân dậm mạnh lên một chiếc khiên thép, lập tức đằng không bay lên, tay trái chụp lấy khiên xoay người đánh ra cắt phăng mấy lưỡi giáo. Cao Bát cùng Mai Như cùng làm theo lão chụp lấy khiên thép phòng thân.

Đám kỵ binh dùng móc câu đâm tới, cả ba đều dùng khiên đón đỡ quả nhiên rất hiệu quả. Luôn tiện chân bộc phát cước thủ đá ra những mũi chông sắt như tên bắn bị Thạch Mãn Liên Châu cắt tiện ra khỏi tấm khiên rơi rớt dưới đất vừa rồi, vô cùng lợi hại, không ít tên kỵ binh trúng phải té xuống ngựa. Đám kỵ bình quả nhiên thất thế mấy phần đành bỏ chạy. Cả ba lúc này mới kịp ngơi tay điều hòa nhịp thở. Cao Bát tay vẫn giữ chặt lấy tay Mai Như, nàng đưa mắt nhìn y thấy thân thể đầy vết thương khẽ rơi nước mắt nói “Bát ca ca, đừng lo uội, Bát ca chạy được thì chạy đừng để muội làm liên lụy đến.”

Cao Bát tính khí trước giờ tinh quái, háo sắc tình trường hơn người nhưng với nàng vẫn một lòng tôn kính. Mấy hôm nay tuy thường xuyên gặp nàng nhưng cả hai hiếm khi có chút không gian riêng tư nói chuyện. Một phần y bị thúc bá rầy la, một phần trải qua vô số chuyện khiến y không còn tâm trạng nào nghĩ đến tâm niệm nam nữ. Mai Như có chút thất vọng nhưng nàng vẫn mực mực không để ý đến, ngay đến chuyện tự nguyện đi theo lão Cao Thần. Bề ngoài lão không ưa chuyện đó nhưng lão ít nhiều được nghe lão sư thái nói về nàng nên mới miễn cương cho đi theo. Tuy là vậy cả hai cũng chẳng có chút thời gian nào nói chuyện, không ngờ hôm nay lại xảy ra cơ sự này thật đáng thương tâm, bốn bề giặc vây trùng trùng, với thương thế hai ngươi thật khó mà thoát khỏi trận này trong lòng bồi hồi nuối tiếc. Trong giờ phút sinh tử không khỏi đau xót, mắt đổ lệ, nàng lại nói tiếp “ Muội..muội lúc nào cũng nhớ Bát ca ca, muội không nở thấy Bát ca ca chết ở đây.”

Cao Bát thở dài một tiếng nói “Như muội đừng nói vậy, chúng ta có chết thì cùng chết lý nào muội lại bảo ta chạy đi một mình hay sao!”

Mai Như nghe y nói vậy khẽ mỉm cười, tay xiết chặt lấy tay y gật đầu thỏa lòng, Cao Bát nhìn nàng gật đầu nói “Muội đừng lo, chúng ta không dễ gì chết ở đây đâu!”

Lao Cao Thần đánh lui mấy đạo binh, trên người không chút thương thế nhưng xem ra sức kiệt, hơi thở đã gấp, trong lòng bực bội vô chừng. Thiết nghĩ mình rơi vào cơ sự này đều tại vì tính hiếu thắng mới xảy ra, để bọn phiệt trấn Âm Môn chuẩn bị đề phòng lúc này thật khó mà chống đỡ nổi. Đám Chiêm bình đã thấy sự lợi hại của lão nên không dám liều lĩnh xông bừa lên như trước, mà thập phần e dè sợ sệt, bất quá mới có mấy tên dám liều thân lao đến. Lão vừa ngơi tay liền quay sang Cao Bát nói “Các ngươi còn nói luyên thuyên chuyện gì đó.”

Cao Bát giật mình nói “Vâng, chúng con nghe theo lời thúc!”

Cao Thần gật đầu nói “Tốt lắm, mau chạy ra sau ta, đợi khi thấy chúng di tản ra lập tức xông ra phá vòng vây mà thoát ra.”

Lão vừa dứt lời thủ chưởng tung ra hất tung đất cát bay lên mù mịt. Huyệt Tịch Thần Công rất ít dùng đến nội lực, không hiểu tại sao lão lại rất hay dùng đến chưởng lực, điểm lạ này ngay Cao Bát cũng thấy làm lạ. Đương nhiên Chế Pháp, và Tề Đàm lại càng thấy quái lạ hơn.

Tề Đàm lúc đó đứng cạnh Chế Pháp nhìn trận pháp mặt toát mồ hôi hột nói “Huyệt Tịch Thần Công trước giờ chỉ dùng song chỉ, ít khi dùng đến chưởng lực, không hiểu lão Cao Thần này đã biến hóa chiêu thức như thế nào mà trở nên thập biến vạn biến như vậy.”

Chế Pháp gật gật đầu nói “Lão đã đạt đến cảnh giới thượng thừa của Tụ Khí Linh Bảo đương nhiên không chút tiêu hao nội lực khi dụng đến chưởng lực. Trước nay điểm yếu của Huyệt Tịch Thần Công là lấy nhanh thắng chậm, nhưng với lão phân cách thực hư, hư thực, nhanh nhanh chậm chậm không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” Chế Pháp vừa nói vừa thở dài một tiếng “Hôm nay không tận diệt lão, phiệt trấn Âm Môn chúng ta khó có ngày yên thân. Thật đáng tiếc với một người võ công cao thâm như vậy chết ở đây không xứng đáng chút nào. Chỉ là mấy hôm nay lão làm trấn chủ bất an đành phải dùng kế sách này đương nhiên là có chút hèn hạ!”

Tề Đàm lắc đầu nói “Hà tất phó trần chủ lại nói vậy. Diệt kẻ ngoại địch bất tất phải băn khoăn, thật không giống Âm Môn trấn chúng ta rồi!”

Chế Pháp hừ lạnh một tiếng quắc mắt nhìn hắn vẻ hằn học “Ý ngươi nói người Âm Môn trước giờ làm việc đê hèn hết cả hay sao! Hừm, mọi chuyện đều có nguyên do, chúng ta không làm chuyện bất đạo hà cớ có được địa vị hiện nay, đến bản thân ngươi có được trọng dụng như vậy hay không. Nước Chiêm Thành nam bắc tất thẩy không dưới năm mươi sáu phiệt trấn lớn nhỏ, lại hơn mấy chục gia tộc lớn. Vô số kẻ đều ngấm ngầm nhòm ngó địa vị phiệt trấn Âm Môn của chúng ta, nếu chúng ta không ra tay trấn áp họ trước, lẽ nào chúng ta có được địa vị hôm nay, được hoàng thượng sủng ái. Hoàng thượng thừa biết mấu chốt quan trọng của chúng ta mà trọng dụng, đến khi hết đất dụng võ tất người sẽ không để yên cho chúng ta đâu, ngươi chớ đắc ý! Chúng ta phải biết lựa theo thời thế, ý hoàng thượng ban ra nhất nhất phải tuân theo. Binh pháp đã nói hà khắc tất dùng nơi loạn, nơi hà khắc lấy vị tha làm trọng. Trước nay nước Chiêm Thành ta quan lại yếu kém, dung túng kẻ phạm pháp, pháp chế không nghiêm, từ khi hoàng thượng đăng cơ đến nay đất nước hưng thịnh, lập không ít đại công, không phải nhờ vào phép nước nghiêm trị hay sao. Hình phạt đại ác, diệt trừ bè đảng bất tất chúng ta phải theo ý người mà làm, không thể kiên dè đại kỵ của giang hồ dèm pha mà bỏ đi được.”

Tề Đàm nghe y nói vậy, mặt đỏ ửng chỉ ậm ự không nói, đưa mắt nhìn chiến cuộc trước mắt vẻ mặt có phần biến sắc đi rất nhiều.

Quả thật lão Cao Thần đã dùng Tụ Khí Linh Bảo bắn về phía tây trận pháp liên tục, làm hỏng một khoảng trống lớn. Quân binh ở đó rối loạn không còn đủ nhân lực kéo đến đó khép chặt vòng vây lại được. Tề Đàm giật mình nói “Lão già đó định phá trận phía tây, ở đó đã hết quân lực tiếp ứng rồi!”

Chế Pháp nhìn một lượt trận pháp nói “Tây nam, tây bắc vẫn còn một ít nhân lực, bất tất phải lo. Ngươi điều ngay đến đó thêm năm mươi kỵ binh, vòng vây tất sẽ vững.”

Tề Đàm gật đầu, lập tức rút một lá cờ màu đỏ tía bên trên có thêu chữ ‘Mã’ phất phất một lượt mấy cái. Lập tức từ trong một nơi kín toán kỵ binh ngăn nắp lộ diện, khiên giáo chỉnh tề hùng hổ xông thẳng về phía tây trận pháp.

Tất nhiên lão Cao Thần đã dùng toàn lực đánh tan tác phía tây trận, lại thêm Cao Bát, Mai Như tốc chiến đánh tới quyết liệt, đám Chiêm binh chết vô số kể. Cả hai vừa chạy ra bên ngoài thấy toán kỵ binh lao đến thì thất kinh hồn vía, Lão Cao Thần thấy không ổn gắng vận lực Tụ Khí Linh Bảo điều động một loạt tên hướng đám kỵ mã. Xung quanh lão lúc này đám Chiêm binh đã vây ráp tới sát bên, trong giây phút đó những mũi giáo thẳng hướng lão đâm tới thập phần nguy nan. Lão vẫn một mực tránh né hướng Thạch Mãn Liên Châu về phía tây. Mặt lão nheo lại khi phía sau vai đau nhói, một thương đâm trúng, máu bắn ra tung tóe ướt đẫm cả trường bào. Lão hừ lạnh một tiếng chân lại khuỵnh xuống, mắt lão nhìn xuống đã thấy mũi thương xuyên qua bắp chân đau đớn không kể xiết. Lão hét lớn một tiếng vung chân đá ra hất tung hết đám Chiêm binh ra xa, gắng sức bắn tên về phía tây. Đám Chiêm binh thấy thương thế trên người lão không nhẹ lại thêm phần can đảm xông đến.

Cùng lúc tên vừa bắn ra, sau lưng lão lại đau thấu xương, một thương trí mạng làm máu phun váy cả lên đầu tóc bạc trắng như tiên cốt của lão, nhìn lão lúc này trong thật kinh tâm. Lão không kịp nhìn về phía tây gầm gừ chụp lấy ngọn thương xoay một vòng, tên Chiêm binh nét mặt vui mừng bỗng tái sẩm. Cả thân người hắn bị hút chặt lấy vào cán thương không sao buông tay ra được, thình lình hất tung hắn lên giữa tầng không, cả cơ thể hắn dính vào cán thương thình lình căng phồng như có trăm ngàn cơn lốc xoáy vào trong người hắn, chỉ trong chốc lát, binh phục trắng xóa của hắn đỏ ửng một màu máu. Kình lực của lão Cao Thần quả nhiên ép vào ngươi hắn đến vô hạn, trong cơn cuồng nộ thêm phần tàn khốc, chớp mắt cả cơ thể hắn đã nổ tung trong không trung. Đám Chiêm binh còn thất đảm, lão đã xoay tít cán thương đánh tới, cán thương không sắt không hiểu tại sao đυ.ng đến ai kẻ đó như sẻ ra làm trăm mảnh, máu tuôn chảy khắp nơi, muồn trùng kinh hãi. Trước mắt đám Chiêm binh lúc này không còn là người nữa mà như một lão già ác quỷ, người đầy máu, mặt mày dữ tợn, ra tay tàn độc đánh tới đâu đám Chiêm binh bỏ chạy tan tác đến đó.