Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 31: Gặp Nạn

Bỗng bên ngoài có một quản gia bước vào nhìn cả bốn người, cúi đầu nói. “Các vị đã về rồi đấy à! Chủ nhân trong thư phòng lát nữa sẽ đến.”

“Được…được! bọn ta không phiền đến tướng quân.” người thương buôn gọi là đại huynh khẽ gật đầu chào nói mừng rỡ.

“Các vị cứ an tọa ở đây.” Tên quản gia nói xong bước ra ngoài.

Cao Bát chẳng để tâm đến chuyện bọn họ nói chuyện, đi quanh căn phòng lớn xem qua một lượt, ngà voi, trạm khắc, sách thư cổ để trên các trạp đều là thứ giấy tốt, lật ra xem đều thấy viết về triết lý khổng tử.

Cả bốn người đi đi lại lại trong phòng đến hơn một canh giờ vẻ hồi hợp lo lắng, thì tên quản gia lúc trước bước vào mang một ấm trà lớn cùng năm cái bát cười nói.

“Chủ nhân tôi sắp đến rồi!”

Tên quản gia rót trà ra năm cái bát rồi mời bốn người cùng uống, thì phía cửa bước vào một người to lớn, da ngăm đen, ăn mặc kiểu quan phục, đầu quấn khăn trắng thêu hoa văn chỉ vàng, áo cánh trắng mỏng, vẻ mặt hớn hở đến cửa đã dõng dạc nói. “Ta để các ngươi phải đợi lâu, nào mời ngồi, mời ngồi…!”

“Thưa tướng quân chúng tôi nào dám phiền ạ!” Cả ba thương buôn đều cúi đầu cung kính nói. Cao Bát chỉ chấp tay chào có lệ rồi thảnh thơi nếm trà. Người vừa bước vào lại nói tiếp.

“Các ngươi cứ ở lại đây vài ngày khi nào bên ngoài yên ổn thì sẽ tính. Quan quân đang truy lùng bắt bớ bọn phản nghịch rất gắt, tuy các ngươi không phải là hung thủ nhưng là người Đại Việt thì không tránh được hiểu nhầm, bắt tiệc của bọn quan trên. Ở phủ ta các ngươi có thể an toàn không phải lo lắng gì hết!”

“Đa tạ tướng quân!” Cả ba thương buôn cùng cúi người cảm tạ.

Tên quản gia rót trà xong thì ra phía sau chủ nhân đứng. Lão chủ nhà được ba thương buôn gọi là tướng quân, quan sát Cao Bát một lúc. Thấy ánh mắt y quay lại nhìn mình chằm chằm thì động tâm, đưa tay nói. “ Nào, nào các vị dùng trà.”

Cao Bát uống cạn trà từ lúc nào, lại nhìn thấy tên tướng quân dáng vẻ khó coi, không ra một vị tướng quân chút nào, mặt mày lấm lét giống một tên đạo chích nhiều hơn đã có ý xem thường, thầm nhủ “ Cái tên này quan chẳng ra quan, thảo khấu chẳng ra thảo khấu, bắt bốn bọn ta đợi ở đây hơn một canh giờ không mời nổi một bữa ăn, một bữa trà, xem ra cũng là cái loại không ra gì!” Nghĩ vậy y bật cười rồi nói “Quả là hảo hạn, không biết trà này có nguồn gốc thế nào. Tiểu nhân thấy vị của nó rất lạ, không giống loại trà ở nước Đại Việt nếu không nói là hơn rất nhiều lần!”

Lão tướng quân nghe y nói vậy thì gật gật đầu, hỏi. “ Không biệt vị này là?”

“Tiểu nhân là Cao Bát, người Đông Lai vốn sống ở xứ trà đạo!”

“Hóa ra là như vậy, vị thiếu niên này quả có khẩu vị hiểu biết, hương vị này ở phương bắc không có mà chỉ có ở thiên trúc Ấn Độ mới có. Được chế biến từ năm loại thảo mộc ở đất xa mạc tích tụ sương gió, đến mùa khô thì hái về, sắc sấy khô viên thành thanh nhỏ được gọi là Thạch Ô Long rất hiếm.”

“Quả nhiên là quý hiếm!” Cao Bát thầm nhủ “Cai tên này nói quá mất thôi, ý ta nói là nó có vị đặc biệt, chứ có bảo nó ngon hơn loại trà thường ở nhà ta đâu, thật là đặt điều nói bừa!”

Cao Bát định buột miệng hỏi đến chuyện ở phủ quan đông thành thì đầu óc bất giác quay cuồng, trước mắt tối sầm cả lại, rồi ngất đi lúc nào không hay biết.

***

Lại nói sau khi tỉnh lại Cao Bát mới phát hiện mình bị giam trong đại lao, xung quanh xây bịt kín không có lấy một chút ánh sáng chiếu vào, ngoài một ánh đèn dầu nhỏ cháy ở phía góc xa. Nhìn quanh không biết lúc này là ban ngày hay ban đêm, mấy phần là không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Y vận kình lên hai chưởng lực đánh vào song cửa sắt, chỉ nghe “chát chát” hai tay tê rần mà cửa không hề mảy may suy suyển méo mó, quả nhiên là nó được đúc bằng thép rất chắc chắn. Cao Bát cố nghĩ lại chuyện gì xảy ra khi ở trong đại sảnh đường của tên tướng quân. Nghĩ đến chén trà thạch ô long, ô diết gì đó thì lạnh hết sóng lưng thầm nhủ “ Chắc hẳn bên trong có gì đó!” Y vận công vừa rồi quả nhiên thấy cơ thể vẫn bình thường không có dấu hiệu gì là trúng độc, vậy là trong trà có thuốc mê. Y buột miệng gọi lớn mấy tiếng. Bên ngoài có vài tiếng chửi thóa mạ văng vẳng đến rồi một tiếng động vang lên của cánh cửa sắt ma sát trên nền đá kéo lê. Ánh sáng từ từ tràn qua cửa ngục, hai tên cai ngục mặt mày bậm trợn, râu tóc dựng ngược, sực mùi rượu bước vào nhìn chằm chằm chằm y làu bàu nói.

“Nhà ngươi kêu cái gì?” Nói vừa dứt lời đã vung roi đánh chát một cái về phía Cao Bát, y lách người né qua giận dữ nói. “Cái tên khốn kiếp này tại sao lại đánh ta?”

“Ta đánh thì đã sao!” Tên cai ngục vừa vung roi lai giơ tay định đánh một cái nữa nhưng tên kia liền đưa tay ngăn lại nói “Quan trên nói hãy đối xử với hắn từ tốn, để quan trên tra vấn rồi lúc đó đánh chết hắn cũng không muộn!”

Cả hai thì thầm nói chuyện rồi bật cười khanh khách chửi “Con bà thằng lỏi này, nhìn mặt đã muốn đánh cho đến chết rồi!”

“Cái tên khốn kia mắng ta à!” Cao Bát phỉ nhổ một cái rồi trợn ngược mắt nói thêm “ Đây là đâu, sao ta lại bị nhốt ở đây? Hai thằng ngốc các ngươi nói ta nghe xem nào!”

“Hý…cái thằng lỏi này dám mắng ông mày à? Đã vậy ta nói cho người biết! Đây là hầm ngục lớn nhất thành Indrapura, người vào đây chỉ có tàn đời chứ không có sống mà trở ra. Thằng lỏi người còn la lối ỏm tỏi nữa thì đừng trách bọn ta cho ngươi chết đói ở đây.”

“Ta ở đây được mấy ngày rồi?” Cao Bát ráng gượng cổ lên hỏi thêm.

Hai tên cai ngục đi ra cửa vừa cười ha hả vừa nói.

“Ngươi còn lâu mới mòn xương, hỏi ngày tháng làm gì!”

Cao Bát định hỏi nửa nhưng cánh cửa sắt đã đánh ầm chở lại. Y định thét lên mấy tiếng nữa thì nghe phía xa xa một tiếng nói yếu ớt vang lên nói.

“Hai ngày hai đêm rồi, ngươi vào đây xem ra thật đáng thương!”

Cao Bát đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy bóng đen cựa quậy phía xa xa dưới ánh đèn dầu lờ mờ, lúc này y mới nhận thấy mùi không khí ngột ngạt của phân người và xác chết lâu ngày rất khó thở, vội ngồi khoanh tròn chân điều hòa khí tức, thầm nói “Vậy là ta ở đây hai ngày hai đêm rồi, thật là khốn kiếp đúng là trong trà có thuốc mê. Tại sao họ lại làm vậy?” Nhưng nghĩ đến những cái xác ốm o, yếu ớt xung quanh cùng mùi hôi thối nồng nặc đã thấy lạnh xương sống.

Ba đại huynh đó là ai? Tên tướng quân đó hẳn là giả mạo nhìn qua đã đón được! Họ liên kết bắt mình vào đây vì chuyện gì?

Cao Bát cố nghĩ xem nguyên cớ để họ làm vậy thì chỉ thêm bế tắc khó hiểu, nghĩ mãi chỉ thêm vô ích. Y thở dài một hơi rồi tiếp tục vận công lên các huyệt, điều hòa hơi thở đẩy lùi mùi hôi thối thốc đến sắp làm y choáng váng đầu óc.

Không biết bao lâu, chắc khoảng nửa ngày thì cánh cửa sắt lại kêu loẹt xoẹt ma sát trên nền đá mở ra, lúc này một thứ ánh sáng ban ngày tràn vào ngục tù, một cảm giác khoan khoái khác thường ùa đến. Cao Bát cố thở, hít liền mấy hơi dài. Quả nhiên trời bên ngoài là buỗi sáng sớm tinh mơ. Y rướng mắt nhìn kỹ thì thấy đó chính là người thiếu niên đã gϊếŧ chết tên quan phủ lần trước, đi phía trước hắn là hai tên cai ngục lúc này cuốn cuồn chạy đến phía cửa sắt nhìn Cao Bát nói. “Chính là hắn ta!”

Tên thiếu niên đưa khăn tay lên bịt mũi liếc mắt nhìn vào song sắt thì ngạc nhiên nói “Sao lại là hắn ta?”

“Chúng tôi không biết, nhưng quan trên nói hắn đích thị là người có đàn ngựa mà các vị đang tìm kiếm. Chẳng phải ngài đang tìm hắn ta hay sao?” Tên cai ngục nhìn hắn ta lo lắng hỏi.

“Có thể là hắn!” Hắn nhìn Cao Bát thì bật cười khanh khách ghê rợn, đến nỗi hai tên cai ngục cũng bất giác run rẩy sợ hãi. “Mở cửa ra!”

Tên cai ngục vội vã mở khóa cửa vừa bước vào, đã bị Cao Bát chưởng phải đánh tới trúng giữa mặt văng ra bên ngoài rơi ‘bịch’ một tiếng. Tên kia hốt hoảng nhìn xuống thì thấy gã đồng bọn của mình đã thổ huyết ra miệng chết từ lúc nào thì tức l*иg lộn rút dao lao vào phía cửa, gã thiếu niên bất thần đưa tay nắm lấy cổ áo hắn kéo quật ngược ra sau. Lực kéo tưởng như là nhẹ, tên cai ngục chỉ thấy thân mình va mạnh về phía sau, vào cửa một nhà ngục khác đánh bịch.

Cao Bát nhìn kỹ hắn cũng té ra đất chết mất. Thấy phía cửa mở rộng y liền vận công lên hai tay thẳng đến phía trước mặt tên thiếu niên song chỉ điểm tới, chỉ thấy hắn tay áo lất phất kình lực vô cùng nhanh nhẹn. Cao Bát vốn lách người từ cửa ngục bay ra thấy tình thế nguy hiểm, định biến chiêu búng người lại phía sau nhưng làm sao có khoảng trống mà lộn người, thì cánh tay hắn đã phóng đến trước mặt một luồn khí lạnh toát thổi vào mặt y. Chỉ thấy thân người rũ rượi, hai mắt rát buốt, hơi thở nhẹ bẩn, chân vừa ra khỏi cửa đã quỵ xuống, y chỉ kiệp kêu lên “ối chao!” thì đã bất tỉnh nhân sự.