Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 7: Sách Lược

Phạm Nhất Lĩnh đi ra khỏi đại sảnh nhìn quanh một lượt, rồi đi qua mấy hành lang nối các gian tiền sảnh, qua một khu đất trống để đến gian đại thự xây biệt lập cách xa đại sảnh chính. Nói là căn đại thự nhưng nó xem ra cũ kỹ khác thường, được xây bằng đá thô sơ, xem chừng còn không đủ dung túng ột hộ gia đình tá túc.

Không biết tại sao y lại âm thầm đi đến đây, nhìn quanh một lượt lần nữa mới đẩy cửa bước vào. Bên trong có hai người ăn mặc theo kiểu thổ dân, đầu để tóc dài, chít khăn, cổ đeo vòng bạc, quần áo cộc ngắn làm bằng thứ vải thô. Một người dáng vẻ gày gò, tóc bạc trắng, lưng giắt một thanh chủy thủ thô sơ, người kia thì ở cái tuổi tứ tuần, mặt ngâm đen dáng dấp rất dữ tợn, hai lưỡi búa to bằng cái mâm lớn đặt ngay trên bàn hẳn nhiên là vũ khí của y.

Phạm Nhất Lĩnh vừa thấy hai người rời khỏi bàn chấp tay chào hỏi, cũng chấp tay đáp lễ nói “Tại hạ đã để hai người đợi lâu, thật thất lễ quá!”.

Hai người này đường đường hẳn nhiên là tù trưởng đang đợi y.

Người tóc bạc trắng thở dài một tiếng lắc đầu, mời y ngồi cùng mới nói “ Phạm trấn chủ khách khí rồi, chúng ta vì việc công mà cấp tốc đến đây không còn thời gian để mà câu nệ tiểu tiết làm gì.”

Người trẻ hơn gật đầu nói “Trước giờ bộ lạc chúng ta án ngữ dưới núi Phu Pha Phong, đương nhiên xảy ra cơ sự đều biết hết cả, thật vừa rồi bọn Chiêm binh tập kích, phải có trách nhiệm báo lại với lão quản đốc sư nhưng không ngờ…Hầy!”

Phạm Nhất Lĩnh nghe đến đây tức thời sẫm mặt hỏi “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?”

Người tóc bạc khẽ gật đầu nói “Đúng là vậy, trấn chủ biết đó Lộ Thiết Động…!”

Phạm Nhất Lĩnh vừa nghe qua cái tên Lộ Thiết Động liền thốt lên nói “Sao! Đã xảy ra chuyện gì? Đệ ấy xảy ra chuyện gì rồi?”

Cả hai người thấy Phạm Nhất Lĩnh hỏi dồn thì thở dài một tiếng nói “Mấy hôm trước bọn ta như mọi ngày đến đó xem qua một lượt, không ngờ y đã gϊếŧ chết người mang cơm, phá động biến mất. Hai ta không dám để lộ ra chuyện này tự thân truy tìm y, dò hỏi khắp các vùng lân cận nhưng không hề tìm ra tung tích, khi quay về mới hay bọn Chiêm binh cải trang thành phường thương buôn đã tề tựu hết dưới núi tập kích phiệt trấn, bọn ta không kịp trở tay nên mới đến đây muộn.”

Phạm Nhất Lĩnh hừ lạnh một tiếng nói “Chuyện này không thể để cho bất cứ ai ngoài ba chúng ta biết được, ngay cả lão Nguyễn cũng không được!”

Lão tóc bạc gật đầu nói “Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến đại nghiệp giang sơn không phải là chuyện thường, y trốn ra ngoài thân lại mang bảo vật sợ để lộ tức xảy ra biến cố không nhỏ.”

Phạm Nhất Lĩnh không sao ngồi yên được đứng dậy chấp tay sau lưng rảo bước quanh căn đại thự. Hai vị tù trưởng đương nhiên là hiểu rõ tâm trạng của y, chỉ biết lắc đầu than thở.

“Chuyện đại trọng lại xảy ra đúng lúc này. Đám quân Chiêm không biết vì sao lại kéo đến đây gây chuyện, đáng ngại hơn còn có lão ác tặc Ma Lang Nha nữa.” Phạm Nhất Lĩnh lầm bầm nói.

Hai vị tù trưởng nghe vậy mặt biến sắc‘à’ lên một tiếng, người trẻ hơn nói “Lão ta cũng đến đây ư? Lão ta muốn gì nhỉ!”

Người tóc bạc đáp lời “Lý nào lão đến đây vì Phong Hợp Ngũ Đĩnh!”

Phạm Nhất Lĩnh khẽ nheo mày trầm ngâm lắc đầu nói “Trước giờ hai phiệt trấn vốn võ học khác nhau, không có chút tương đồng. Lão trước giờ không hề có hứng thú đến võ học ngoài tu luyện độc dược, đương nhiên ta không nghĩ lão đến đây vì chuyện này. Ngay đến việc điều động quân Chiêm đến đây hòng cướp lấy bí kiếp lại càng bất cập. ta chỉ sợ lão có ý khác mà thôi!”

Người tù trưởng tóc bạc gật gật đầu tán đồng nói “Lão ác tặc này thâm hiểm khó lường, khó mà đoán được ý lão ra sao.”

Phạm Nhất Lĩnh gật đầu nói “Chuyện này không đáng ngại, việc phó trấn chủ mất tích cùng với bảo vật mới đáng để chúng ta quan tâm.”

Hai tù trưởng trầm ngâm, người trẻ nói “Ta nghe nói bọn quan quân triều đình cũng đến đây không biết là họ có ý gì?’

Phạm Nhất Lĩnh hừ lạnh nói “Chúng muốn chúng ta hợp sức chống Chiêm, hừ hừ, nực cười.”

Người tóc bạc nheo mày khó chịu nói “Trước kia chúng xem ta không ra gì, còn mấy lần đem quân đến thảo phạt, đến lúc nguy nan lại muốn chúng ta ra sức phục dịch. Thật là khó nói nỗi!”

Người tù trưởng trẻ hỏi “Vậy trấn chủ đã có chủ kiến gì chưa?”

Phạm Nhất Lĩnh lắc đầu nói “Ta còn chưa biết phải ứng phó chuyện này thế nào, cự tuyệt tất chẳng phải là ý hay, mà hợp sức với triều đình thì chẳng phải giúp cho cái tên Lê Quý Ly đó hay sao. Quân Chiêm tuy lớn mạnh, mấy năm qua đánh đâu thắng đó, nhưng cái tên họ Chế đó không phải là người có trí thâu tóm thiên hạ, tất không phải sợ. Chỉ là tên Lê Quý Ly trước giờ xem các phiệt trấn như cái gai trong mắt đã có y diệt trừ, lúc này lão thế lực càng vững triều chính nhà Trần mấy khi lại rơi vào tay lão. Lão đích thân sai Lê Hán Thương đến khuyên dụ, tất bên trong đã có chủ ý, ta mà từ chối đại họa ập đến phiệt trấn là điều có thể. Đại nghiệp chưa thành đại họa lại đến hừ hừ!”

Người tù trưởng trẻ lại hỏi “Trấn chủ tính làm sao?”

“Tùy cơ ứng biến vậy!” Phạm Nhất Lĩnh thở dài một tiếng, quay nhìn hai vị tù trưởng chấp tay vái lạy nói “Mấy năm qua ta bận việc tu luyện võ học cho trận đại tỷ thí Nam Tranh Thiên Hạ Nam Quốc sắp tới mà không có thời gian rảnh đến thăm hỏi hai vị, thật đáng hổ thẹn quá. Nhờ hai người báo tin kịp thời, ta cũng yên tâm mà nghĩ cách đối phó.”

Hai vị tù trưởng cũng chấp tay đáp lễ nói “Trấn chủ quá lời rồi, đây là việc trung bọn ta phải có trách nhiệm gánh vác, hà tất trấn chủ lại nói như vậy.”

Phạm Nhất Lĩnh gật đầu nói “Chuyện trước mắt rất bề bộn, ta phải quay lại bàn bạc với lão Quản đốc sư, khi chuyện giải quyết xong xuôi ta sẽ đến thăm hai vị. lần này ta không tiếp đón trọng thể được mong hai vị bỏ quá cho.”

Hai vị tù trưởng khẽ gật đầu rồi đi ra khỏi căn đại thự.

***

Sáng sớm hôm sau Phạm Nhất Lĩnh vội vàng đi vào đại sảnh, mọi người đã tề tựu đông đủ chặt kính đại sảnh đường, vừa thấy y xuất hiện đều chấp tay chào hỏi.

Phạm Nhất Lĩnh an tọa ở chính điện hai bên ghế tả hữu là lão quản đốc sư họ Nguyễn và Lê Hán Thương.

Phạm Nhất Lĩnh nói gấp “Mọi người có kế sách gì thì cứ nói ra, ta nghe nói quân Chiêm ở dưới núi tập hợp mấy nghìn tên có ý đánh lên đây. Ta vừa hay chuyện này, không biết ai đã có kế sách gì chưa?”.

Đám đông nhốn nháo bàn tán, Phạm Nhất Lĩnh quay sang hỏi Lê Hán Thương.

“Tướng quân đã có kế sách gì hay chưa?”

Y nghe hỏi khẽ thở dài một tiếng nói “Tệ hạ cũng vừa hay chuyện này, nên trước mắt không có kế gì khả thi hơn cả” nói rồi đưa mắt nhìn quanh hỏi Nùng Xích “Không biết Trần Hưng Lễ đi đâu rồi?’

Nùng Xích lắc đầu “Tại hạ không biết!”

Lão Nguyên liền nói “Ta cứ án ngữ trong thành đời chúng đến mà đánh, tất chúng không làm gì được.”

Lê Hán Thương gật đầu nói ‘Đúng vậy đó!”

Phạm Nhất Lĩnh gật gật đầu nói “Nếu vậy thì không có gì phải bàn, chỉ là đám Chiêm binh đó có không ít người của phiệt trấn Âm Môn. Lại có cả trấn chủ Ma Lang Nha trợ thủ quả thật khó mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”

Vừa lúc đó ngoài cửa thấy ba bóng người đi vào, chẳng ai khác chính là Trần Hưng Lễ, Cao Bát cùng gã tiểu trại chủ trẻ mà mọi người trong phiệt trấn đều quen mặt Lê Hiểu Bình.

Cả bọn đi vào chào hỏi rồi đứng vào hàng lối, mọi người không để ý đến họ nữa mà chú mắt đến ba người tỉnh tọa trên chính sảnh đang bàn luận kế sách.

Cả ba đương nhiên là không hay biết gì chuyện quân Chiêm đang kéo đến, mãi đứng nghe ngóng một lúc mới biết xung quanh mọi người đang bàn về lão ác tặc Ma lang Nha.

Cao Bát lúc này mới lắng tai nghe ba người ngồi trên chính sảnh bàn kế chống độc thủ của Ma Lang Nha, lại thấy mọi người đều có vẻ sợ hãi thì buột miệng nói chen vào.

“Trần đệ họ nói đến lão ác tặc họ Ma đó phải không?”

Trần Hưng Lễ quay về phía y cười nói.

“Đúng vậy, xem ra Cao đại ca cũng có hứng thú đến lão phải không! Chúng ta chẳng nên đυ.ng đến cái lão ác thủ dụng độc đó làm gì.”

“Ta có hứng thú chứ, lúc dưới núi ta với Lê tiểu đệ đây!” Cao Bát vỗ vai Lê Hiểu Bình“Đã đánh nhau với lão ác nhân một trận, xem ra Trần đệ xem lão ác nhân ấy quá một bật, ta thì chẳng coi lão ra gì.”

Cao Bát cao hứng nói lớn giọng đương nhiên mọi người đều nghe rõ cả, ánh mắt dồn hết về y.

Nghe Cao Bát nói thì sửng sốt ngay đến Trần Hưng Lễ cũng phải giật mình. Từ lúc y đến đây nhìn vẻ bề ngoài mấy phần thư sinh, thì đã không ai chút để ý đến y nhưng nghe y lớn giọng nói ai nấy đều xanh xám mặt mày, mấy phần là kinh sợ, nghĩ y khoác lác quá trớn. Phạm Nhất Lĩnh đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình có ý dò hỏi thấy gã khẽ cúi đầu thì thấy làm lạ hỏi.

“Vị tiểu huynh đài không nói đùa đấy chứ?”

“Vãn bối không nói đùa, chính lão ác nhân ấy!”

Y vừa nói dứt lời thì mọi người xung quanh đều ồ lên bàn tán xôn xao, nửa ngờ, nửa tin, lại có ý khó hiểu, tên tiểu tử này bản lãnh thế nào mà dám khiêu chiến với lão ác nhân mà còn sống được.

Đương nhiên chuyện hôm qua chỉ có Lê Hiểu Bình cùng mấy người tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ Lê Hiểu Bình là biết người đó đích thị là lão họ Ma, nên không ai biết đến.

“Không lý nào?” Lê Hán Thương nhìn Cao Bát nói. “Ta nghe nói lão ác nhân này võ công cao cường, độc ác, chiêu thức đều có ý tuyệt mạng đối thủ. Trên giang hồ có mấy ai dám chống lại lão tà độc đó, tiếng tăm dụng độc nhất đỉnh, lý nào tiểu huynh đệ này coi lão ác nhân ấy không ra gì?”

Cao Bát là người tính khí hào sảng, đương nhiên thấy trước mắt mọi người đều hướng mắt nhìn mình để tâm thì không khỏi hứng chí nói lớn hơn.

“Vãn bối vâng mệnh thúc bá truy tìm lão đã hơn một năm nay nên không có gì là lạ về lão ác nhân ấy cả, lần này xuống nam vãn bối cũng vì việc này.”

Nghe đến vậy ai cũng kêu ồ lên một tiếng Lê Hán Thương lại hỏi. “Vậy thúc bá của huynh đệ là ai?”

“Thúc bá của vãn bối là Cao Thần tộc chủ họ Cao ở Đông Lai { Lạc Sơn, Hòa Bình hiện nay}”

Nghe y nói xong thì ai cũng gật đầu tỉnh ngộ, đều đưa mắt nhìn y chằm chằm. Trên giang hồ ai mà chẳng biết đến Cao Thần biệt hiệu Huyệt Nhân Thiên Tuế, Trần Hưng Lễ phẩy quạt nói.

“Cao đại ca đã động thủ qua với lão ác nhân đó sao?”

“Đúng vậy!”

Trần Hưng Lễ đảo mắt nhìn mọi người ra vẻ hưng phấn nói “Khi ở thành Diễn Châu tại hạ có gặp lão cùng một toán hảo hán người Chiêm đang bàn tính mưu lược, chắc đã có sẵn chủ kiến đánh ta từ trước. Bây giờ mọi người đã tập trung ở đây đầy đủ ai có chủ kiến gì thì hãy nêu ra. Xem ra sắp đến sẽ xảy ra một trận ác chiến rồi!” hắn vừa nói dứt lời thì lời bàn tán xôn xao khắp đại sảnh vang lên.

Nùng Xích nói “Chúng ta cứ phục kích trong thành đợi chúng đến thì đánh một trận là hợp sách nhất!”

Một người khác lại nói “Đúng đấy, tại sao phải sợ tên ma đầu đó”

Tả hữu Trọng Duy nói “Chúng ta mang một ít nhân lực trấn giữ ở rừng cấm, khi nào cần thì dụ chúng vào trong rồi tiêu diệt một thể, cho dù là cao thủ của phiệt trấn Âm Môn lọt vào trong đó tất không có đường ra!”

Nguyễn Văn Dung hừ lạnh nói “Trọng tả hữu nói sai rồi! đó không phải là kế hay. Tuy chúng ta là người trong phiết trấn những chỉ vài người là rành rọt khu rừng cấm, nêu đã vào đó thì khó lòng mà thoát được. Bên trong đặt rất nhiều cơ quan không thể một sớm một chiều có thể chỉ dẫn mọi người hiểu hết được ngọn nguồn bí mật bên trong, vả lại đó là bí mật của phiệt trấn Ẩn Nam không thể tiết lộ cho người ngoài.”

Đám quần chúng trong phiệt trấn nghe vậy đều gật đầu cho là phải.

Trần Hưng Lễ nghe vậy liền nói.

“Theo dự tính thì phải mất vài ngày đám người hảo hán phiệt trấn Âm Môn mới đến được đây nhưng không ngờ chúng lại đến sớm như vậy. Khi đến đây vãn bối mới biết có chuyện chẳng lành, bọn quân Chiêm đã phục kích ở đây từ trước. Lúc này thêm đám người phiệt trấn Âm Môn trợ chiến khác nào hổ thêm cánh, tình thế thật khó lòng đoán định được.”

Phạm Nhất Lĩnh đứng dậy đi quanh đại sảnh vẻ mặt trầm ngậm, chuyện đến quá đột ngột khiến y cũng cau mày thở dài nói.

“Đám Chiêm binh đó vô cớ đánh lên núi Phu Pha Phong không biết là cớ sự làm sao, thật hư bên trong thế nào.”

Vài tiếng ồn ào vang lên.

“Có phải bọn phiệt trấn Âm Môn đến đây vì cuốn bí kiếp Phong Hợp Ngũ Đĩnh của phiệt trấn hay không?”

Trần Hưng Lễ khẽ gật đầu đáp.

“Vãn bối nghe họ nói vậy, một phần nữa là việc bắc chinh của Chế Bồng Nga, y đã coi phiệt trận là cái gai trong mắt lại nghe lời dèm pha của Ma Lang Nha hẳn nhiên phiệt trấn không thể không có sóng gió”.

Phạm Nhất Lĩnh ngờ vựt nhìn Trần Hưng Lễ, không hiểu tên tiểu tử này muốn gì mà nói như vậy, rõ ràng là không có ý tốt đẹp gì. Nghĩ vậy y hừ lạnh nói.

“Không biết Trần công tử đã có chủ kiến gì chưa. Lần này ta quyết phải sống chết một phen với lão ác nhân đó, không thể để lão xem thường phiệt trấn ta được”.

Cao Bát phởn chí lớn giọng nói.

“Vãn bối muốn góp một chút sức lực giúp phiệt trấn vượt qua lần gian nan này. Với lại chuyện ân oán giữa lão ác nhân với thúc bá không thể không trả. Vãn bối sẽ lập tức xuống núi tìm lão đánh một trận xem ra lập chút có công trạng” Cao Bát quay sang Trần Hưng Lễ nói thêm “Không biết đệ đã có chủ kiến gì chưa nhưng nhất định chuyện tìm lão ác nhân phải giao cho ta mới được.”

Trần Hưng Lễ bật cười khẽ gật đầu. Chính hắn cũng chưa từng thấy võ công của Cao Bát như thế nào, kể từ khi hai người gặp nhau ở tiểu điếm trong thành Thăng Long vui chơi cho đến khi từ biệt hai người chỉ quanh quẩn bên mấy cô nương chưa từng nói đến võ học. Chính hắn cũng thấy e ngại.

“Không biết đại ca có thể một mình làm nổi chuyện này không! Từ lúc chúng ta chia tay ở Thăng Long đến nay gần nửa năm, cũng đã kết bái làm huynh đệ không thể để một mình đại ca gặp nguy hiểm mà đệ không giúp một tay được.”

Cao Bát xua tay, vò đầu, y hành xử rất thoáng đạt có ý phớt lờ lời nói nghĩa khí của Trần Hưng Lễ nói.

“Chỉ là đánh một trận thôi mà, nếu đánh không lại ta bỏ chạy là xong đâu đến nổi phải bỏ mạng dễ như vậy, mà lão ác nhân thúi ấy muốn thế cũng chưa chắc đã được.”

Nghe hai người nói chuyện mà đám quần chúng trong phiệt trấn, ngay đến Phạm Nhất Lĩnh cũng mấy phần khen thầm “sóng sau xô sóng trước, tuổi trẻ anh hùng thật hiếm có”

“Tiểu khí của huynh đệ thật phi phàm, bọn ta muốn kính một chum” Nùng Xích không biết từ đâu lão xách đến một chum rượu lớn, kêu lên một tiếng đưa chum rượu lên quá đầu nói, đám quần chúng xung quanh cũng hô lên hưởng ứng.