Tu vi thần lực thần giới được chia ra, thần lực được phân tới cấp mười, cao nhất cũng chính là cấp mười, mà trẻ con sinh ra ở tại thần giới, lúc chưa đầy năm tuổi đã muốn khảo nghiệm thiên phú, khảo nghiệm thiên phú đứa bé có thần lực đẳng cấp.
Năm đó lúc khảo nghiệm Nguyệt Thần tôn, Huyền Nữ Thần tôn vẫn chưa sinh ra, chẳng qua năm đó khảo nghiệm Nguyệt thần tôn có thiên phú thần lực cấp bốn, đã trở thành phế vật trong miệng người đời, cũng thành trò cười trong thần giới.
Thiên phú thần lực cấp bốn, trong những những người thường thì cũng được coi là không tệ, nhưng nếu người này là Đế Nữ, thì chỉ biết trở thành trò cười trong miệng người ta.
Đế Nữ, là bá chủ Thần giới, con gái của Thần Đế có thần lực cấp mười và Thần Hậu thần lực cấp chín, con gái họ sao chỉ có thể có thiên phú thần lực cấp bốn chứ?
NHưng thời điểm khảo nghiệm năm đó, đúng thật sự Nguyệt Thần Tôn chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn thôi. Chuyện này là Tây Hải Nữ Thần nói cho Huyền Nữ Thần tôn biết, Mẫu Phi đã từng nói qua với nàng ta, năm đó Thần Hậu quá mức mềm yếu, chỉ bị đả kích nhỏ đã tự phong thần lực lại, lại không biết, sau khi bà ấy tự phong thần lực, con gái bà chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn phải tự xử thế nào.
Năm đó sau khi Thần Hậu tự phong thần lực, Mẫu Phi muốn nhân cơ hội diệt trừ Đế Nguyệt, lại không ngờ, vì lời trăng trối của Thần Hậu, cuối cùng Đế phụ cũng phong Đế Nguyệt thành Nguyệt Thần Tôn, rồi lại cho nàng phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện, từ đó, mẫu phi cũng không cách nào ra tay được, dù sao Đế Nguyệt sau khi tiếp nhận phụ trách Nguyệt Thần Điện của Thần Hậu, thì rời xa Đến cung, còn người trong Nguyệt Thần Điện lại cực kỳ trung thành và tận tâm với Đế Nguyệt, vì thế những năm gần đây Mẫu phi chỉ đả kích thế lực Nguyệt Thần Điện, lại chẳng dám ra tay với Đế Nguyệt.
Nàng ta từng hỏi Mẫu phi vì sao không dứt khoát cho người gϊếŧ chết Đế Nguyệt đi, Mẫu phi có nói để Đế Nguyệt phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện như có vẻ thế, nhưng thực ra chỉ là hư danh mà thôi, một kẻ chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn thành Nguyệt Thần Tôn, sẽ chỉ khiến người trong Nguyệt tộc nhạp báng. Chẳng qua Đế Nguyệt chỉ là một phế vật, dù cho sống sót, cũng sống không bằng chết, chỉ có thể cả đời núp trong Nguyệt Thần Điện, càng không có khả năng đo ra tranh đoạt vị trí công chúa thần giới với nàng ta.
Lúc ấy nàng ta đồng ý với lời Mẫu phi nói, Đế Nguyệt chỉ là phế vật có thiên phú thần lực cấp bốn, với người có thiên phú thần lực cấp bảy như nàng ta thì chẳng có bất cứ uy hϊếp nào.
Nhưng nàng ta không ngờ được, Đế Nguyệt lại dám lừa tất cả mọi người, nàng ta vốn chẳng phải là thiên phú thần lực cấp bốn, mà nàng ta có thể thi triển lãnh thổ thần, ít nhất cũng phải có thần lực cấp tám mới làm nổi!
Tu vi thần lực cấp tám, sao thế chứ? Nàng ta sao có thể như vậy được chứ! Huyền Nữ Thần Tôn hoàn toàn bị sự thật trước mắt đả kích, gần như sắp mất đi lý trí gào lên về phía Nguyệt Thần Tôn, “Đây không phải là thật, ngươi gạt ta, ta không tin…”
Nàng ta không tin, cho dù có chết cũng không tin! Rõ ràng Đế Nguyệt chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn thôi, sao có thể chỉ ngắn ngủn trong mười vặn năm đã tu tới trình độ thần lực cấp tám chứ? Nàng ta có thiên phú thần lực cấp bảy, hiện giờ tu luyện qua hơn mười vạn năm, cũng chẳng qua chỉ có thần lực cấp bốn thôi, sao Đế Nguyệt có tốc độ tu luyện nhanh hơn nàng ta chứ? Càng kỳ lạ hơn là, nàng ấy thế mà có thể thi triển được lãnh thổ thần, thật sự đã đột phá thần lực thần tôn cấp tám, mà không phải bị Đế phụ tứ phong hư danh thần tôn thôi sao!
Không thể nào, không thể nào! Nàng ta tuyệt đối không tin!
Thần giới bắt đầu từ thái cổ, sẽ không xuất hiện chuyện hạn chế đột phá thiên phú, thiên phú tu luyện của mỗi người đều có nhất định, thiên phú cao thế nào, thì tu vi người đó cũng sẽ chỉ cao tới thế, tựa như Đế Phụ vậy, đã từng được khảo nghiệm có thiên phú thần lực cấp mười, cuối cùng cũng thuận lợi đột phá cấp mười trở thần Thần Đế. Mẫu phi có thiên phú thần lực cấp sáu, mà hơn mười vạn năm này đã nghĩ đủ cách, lại còn được Đế Phụ giúp, song vẫn không cách nào đột phá cấp sáu để tiến vào cấp bảy.
Rõ ràng Đế Nguyệt chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, sao có thể lên tới thần lực cấp tám chứ? CẢ Mẫu phi cũng không đánh vỡ được sự giam cầm thiên phú đó, nàng ta không tin Đế Nguyệt có thể làm được, như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là nàng ta và Mâu phi, tất cả mọi người đều bị Đế Nguyệt lừa rồi!
Nghe Mẫu phi nói, năm đó lúc khảo nghiệm Đế Nguyệt, là thần Hậu tự mình khảo nghiệm cho Đế Nguyệt, thử biểu hiện trên Thần Thạch chỉ có thiên phú cấp bốn, lúc ấy Đế phụ tức giận rời đi, những người khác cũng không nhìn kỹ, vội vã rời đi. Hiện giờ nghĩ lại hẳn là do Thần Hậu ra tay!
Nếu thiên phú thần lực của Đế Nguyệt không phải là cấp bốn, vậy thì nàng ấy đến cùng là cấp bao nhiêu chứ?
Nghĩ đến đây, Huyền Nữ Thần Tôn rùng mình một cái, chẳng dám nghĩ thêm nữa. Chỉ cần nghĩ tới thiên phú Đế Nguyệt vượt xa nàng ta, trong lòng nàng ta chẳng cách nào bình tĩnh cho nổi, gần như ghen tị muốn phát điên lên được vậy!
“Thiên phú cấp bốn ư? Phế vật sao?” Nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn và mất đi bình tĩnh của Huyền Nữ Thần Tôn, Nguyệt Thần tôn cười lạnh bảo, “Trong mắt Bổn thần tôn, ngươi mới là phế vật đó, nhiều năm như vậy ngươi cho là bổn thần tôn làm cách nào ngồi vững trên ngôi vị Thần Tôn sao? Ngươi cho là Bổn thần tôn cũng giống ngươi, dựa vào Thần Đế sao? Ngươi cần phải cảm tạ Thần Đế, nếu không có ông ta, mẹ con các ngươi sớm đã bị ta bóp chết rồi!”
Ở thần giới, người mạnh là vua, có Đế phụ ở đây, chẳng có ai dám động tới mẹ con nhà Tây Hải Nữ Thần, nếu không có Đế Phụ, với tu vi thần lực cấp sáu của Tây Tải Nữ Thần, cuối cùng cũng chỉ trở thành thịt cá trên thớt người ta mà thôi!
Nàng không phải Mẫu Hậu, cũng không phải vì Đế phụ nói mấy câu mà bỏ qua cho hai mẹ con này, tiếc là hiện giờ tu vi nàng chưa đủ, nếu không nàng cần gì phải sợ Đế Phụ chứ?
Người đàn ông đó, vốn chẳng xứng là phụ thân của nàng!
“Ngươi, ngươi dám bất kính với Đế phụ…”
Trong lòng Huyền Nữ Thần tôn lạnh cả người, Đế Nguyệt thân là Đế nữ, nhưng cũng giống người ngoài gọi Đế Phụ là Thần Đế, điều này quả thật là ngỗ nghịch quá thể…
Nhất là nghe thấy lời cuối đầy sát khí kia của Đế Nguyệt, trong lòng Huyền Nữ Thần tôn càng hoảng loạn, chẳng trách nàng ta thân là Đế Nữ, Đế Phụ lại muốn gả nàng ta cho Ma Tôn, có phải Đế phụ đã sớm biết tu vi của Đế Nguyệt, sợ sau này Đế nguyệt trở thành Thần Đế sẽ gây bất lợi cho nàng ta không?
Ma tôn là người đứng đầu Ma giới, tu vi tương đương với Đế phụ, nếu nàng ta trở thành Ma Hậu, thì dù Đế Nguyệt có thành công đột phá thần lực cấp mười, trở thành Thần Đế, cũng không dám ra tay với nàng ta…
Huyền Nữ Thần Tôn càng nghĩ càng kinh hãi, không khống chế được cả người bắt đầu run rẩy.
Một kẻ mà nàng ta và Mẫu phi cho là có thể nắm trong lòng bàn tay, một kẻ mà các nàng cho rằng chỉ là phế vật có thiên phú thần lực cấp bốn, hiện giờ đột nhiên phát hiện ra chẳng hề giống như các nàng suy nghĩ, nàng ta chẳng những không phải kẻ phế vật như các nàng tưởng thế, hơn nữa lại có thể sẽ trở thành Thần Đế, người như vậy, các nàng biết đối phó thế nào đây?
Đáng sợ hơn là, hiện giờ tu vi Đế Nguyệt đã đột phá cấp tám, thậm chí còn có thể cao hơn cả cấp tám nữa…
Chẳng trách, chẳng trách rõ ràng Đế phụ nói Ma tôn tới Thần giới lần này là muốn làm đám hỏi với nàng ta, kết quả lại cầu hôn Đế Nguyệt, chẳng trách thời gian qua Minh Vương không gần nữ sắc cũng coi trọng Đế Nguyệt…
Không, tuyệt đối không được!
Nàng ta tuyệt đối không thể để cho Đế Nguyệt và Ma tôn làm đám hỏi thành công, nàng ta phải nghĩ cách tiễn Đế Nguyệt đi, đem mình gả cho Ma tôn, chỉ có thế, sau khi Đế phụ siêu thoát lục giới, nàng ta và mẫu phi mới có con đường sống…
Nghĩ đến đây, Huyền Nữ Thần Tôn cũng không cố ghen tị Đế Nguyệt nữa, con ngươi thay đổi, trong lòng cấp tốc tính toán sau này nên làm thế nào cho tốt.
“Bản thần tôn không gϊếŧ ngươi, ngươi về nói cho Thần Đế biết, bảo ông ta đưa toàn bộ di vật của Mẫu Hậu ta tới Nguyệt Thần Điện cho ta, nếu không ta sẽ rời Nguyệt Thần Điện tự mình đi lấy đó!”
Nói xong, ngón tay nhỏ nhắn của Nguyệt Thần Tôn hướng về Huyền Nữ Thần Tôn chút, bắn thẳng nàng ta bay ra khỏi lãnh thổ thần.
Lãnh thổ Đế, chỉ có thần lực cấp tám mới có thể thi triển lĩnh vực, chỉ có thần tôn chân chính mới có thực lực như thế. Hiện giờ mặc dù tu vi nàng đã đột phá tới cấp chín, nhưng vẫn còn cách xa Đế phụ lắm. Có Đế phụ ở đây, nàng sẽ cố giữ gìn, sẽ không ra tay với hai mẹ con người kia, chẳng qua, những thứ thuộc về tộc Nguyệt các nàng, tất cả cần được thu lại.
Chỉ là nếu bọn họ muốn vây toàn bộ nàng và người tộc nguyệt nàng ở chỗ này, thì bọn họ tính sai rồi!
Tôn sư Thần Đế đột phá lên cấp chín, trong ngàn vạn năm nay nàng quả thật không cách nào làm được, nhưng nàng sẽ không chịu há miệng chờ chết!
Khóe môi Nguyệt Thần Tôn nhếch lên cười lạnh. Đế phụ, mặc dù ông vẫn có mấy phần chân tình với Mẫu Hậu, nhưng trong lòng ta lại có kiêng kỵ, những năm gần đây tìm đủ mọi cách dò xét ép thử, nếu không phải vẫn cố kỵ thế lực Nguyệt Thần Điện và tộc Nguyệt, chắc đã sớm xử chết ta rồi nhỉ?
Ông thân là cha ta, lại đối đãi với cốt nhục mình sinh ra như thế, thật sự không xứng làm cha ta!
Sau khi giải quyết hết đám người Huyền Nữ Thần tôn, lãnh thổ thần như thủy triều lui rồi biến mất, chỉ có Nguyệt Thần Tôn đứng đó đón gió, ngẩng đầu nhìn về phương xa không nhúc nhích.
Lâm Nguyệt nhìn cô gái đứng đón gió ấy, áo tím tung bay, phảng phất như muốn thuận theo gió mà đi, chẳng hiểu sao thấy lòng chua xót.
Nàng thấy được trong người Nguyệt Thần Tôn có một tình cảm cô đơn, nhất là loại tưởng nhớ tới người thân nhất, gần như đồng cảm với nàng ấy vậy. Những hình ảnh này là kiếp trước của nàng, nàng chỉ đành đứng yên nhìn sự tình phát triển tiếp.
Mặc dù nàng có thể nhìn thấu tâm tư nhân vật trong hình ảnh, nhưng nàng lại không đoán được vận mệnh của Nguyệt Thần Tôn, trong lòng cảm thấy càng ngày càng bất an, trong lòng Lâm Nguyệt hơi xao động, thậm chí còn xúc động nghĩ không muốn xem tiếp nữa.
NHưng nàng không thể, đá tam sinh này hẳn bày ra cục diện kiểm soát khiến người ta thấy mà giật mình, nếu nàng thuận lợi thông qua, nhất định phải xem tiếp, nếu không qua cửa sẽ thất bại.
Hình ảnh lại đổi lần nữa. Lần này là một cung nhân đi vào Nguyệt Thần Điện, tuyên bố thần chỉ của Thần Đế.
“Đế Nữ Nguyệt, dung mạo đoan trang, tính tình hiền thục, ban thưởng cho Minh Vương Minh giới làm hoàng hậu…” Cung nhân nói ra một tràng khen tặng, rồi mới ngưng cười không nhìn về phía Nguyệt Thần tôn, nói ra, “Đế Nữ Nguyệt, còn không lên nhận tiếp chỉ?”
Mặt Nguyệt Thần Tôn chẳng chút thay đổi, tiếp nhận thần chỉ. Đợi cung nhân rời đi, hình ảnh như quỷ mị của Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt Nguyệt Thần Tôn, cười nhạt bảo, “Xem ra Đế Phụ nàng rất muốn bản tôn cưới nàng đi Minh giới nhỉ, nàng định khi nào sẽ cùng bản tôn đi Minh giới đây?”
Mặt Nguyệt Thần Tôn chẳng chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Minh Vương một cái, cất giọng lạnh lạnh, “Đừng quên ước định của ta, nếu bổn thần tôn không muốn, ngươi không được bức bách Bổn thần tôn!”
Ánh mắt Minh Vương chợt lóe, chậm rãi mở miệng, “Dĩ nhiên bổn tôn sẽ không nuốt lời..”
Hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Minh Vương giống y như Diêm Tinh Vân, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, song tay không kìm được nắm chặt, thân hình khẽ run lên khe khẽ.
ƯỚc định ư? Đến cùng là ước định gì chứ? Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy sâu trong óc chợt có thứ gì đó lóe lên, một cơn đau đơn khó đoán trước ngập tràn trong lòng. Không, đừng đi Minh Giới, đừng có tin hắn, đừng đồng ý với hắn, hắn sẽ lừa ngươi đó…
Giọng nói ấy càng lúc càng lớn, đến cuối cùng như sấm sét nổ vang bên tai, tim Lâm Nguyệt bỗng dau xót, phun mạnh ra ngụm máu tươi!
Hình ảnh lại đổi lần nữa, lúc này không còn là Nguyệt Thần Điện nữa, mà đang ở trong một sơn cốc đẹp như tiên cảnh.
“Nguyệt…”
Thiếu niên yêu nghiệt cũng mặc đồ tím chậm rãi đi vào, si mê, ái mộ chẳng chút che giấu nhìn gương mặt tuyệt sắc của Nguyệt Thần tôn kia.
Đứng cạnh thiếu niên yêu nghiệt là một vị nam tử áo đen, nam tử cũng có gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt như thiếu niên nhưng khí chất lại khác hoàn toàn.
“Diêm Tinh Vân, Diêm Sát…” Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng như tờ giấy, thân hình mềm mại lung lay suýt ngã, nhưng nàng vẫn kiên cường đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên trong hình kia.
Đúng vậy, dù tướng mạo giống nhau, nhưng nàng lại có thể đơn giản nhận ra thân phận họ. Họ có gương mặt giống y nhau, nhưng khí chất lại khác hẳn, mặt ngoài Diêm Tinh Vân hiền hòa như ngọc, thực ra tính cách cực kỳ xảo trá hay thay đổi, âm trầm, còn Diêm Sát trầm mặc ít nói, lạnh băng, tâm cơ thâm trầm khiến không ai có thể nhìn thấu hắn được.
Hai người họ đều có tính chất đặc biệt của Minh Vương, nếu nói mỗi người họ đại diện cho một Minh Vương, vậy Minh Vương và bọn họ mà hợp lại một thể, một kẻ xảo trá hay thay đổi, một kẻ lòng dạ thâm trầm, giỏi tính kế người khác!
“CÁc ngươi đã tới rồi…” Nguyệt Thần Tôn thấy Diêm Tinh Vân, cánh môi hồng chợt nhếch lên cười vui vẻ.
“Nguyệt, nàng thực sự phải về Thần giới sao?” Diêm Tinh Vân có đối mắt tím trong veo thoáng lóe lên bất an, mở miệng hỏi.
Còn Diêm SÁt đứng cạnh cũng căng thẳng nhìn Nguyệt Thần Tôn một cái, nhưng nhanh chóng rời mắt đi.
“Ta phải về rồi” Mặc dù biết họ là phân thân của Minh Vương, nhưng Nguyệt Thần Tôn ở trước mặt họ không che giấu ý mình, nàng tin tưởng hai huynh đệ này.
Ở trong Minh giới mười vạn năm này, nàng đã sớm biết hai huynh đệ họ ái mộ nàng, mà cái kiểu sớm chiều ở chung bên nhau, nàng sao vô tâm được chứ?
Chỉ là tim nàng chỉ có một, nàng không đành lòng làm thương tổn người khác, người đặc biệt ấy còn là một thiếu niên có tình sâu như thế chứ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyệt Thần tôn không kìm được lại nhìn tới người nam tử áo đen trong lòng lại thấy khổ sở.
Thực nực cười, chẳng phải thế sao?
Nàng lấy thân phận Minh Hậu tương lại tới Minh Giới, kết quả lại hết lần này tới lần khác yêu phân thân của hắn, mặc dù họ là một thể, nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng, nàng yêu không phải là Minh Vương, không phải vị thiếu niên cuồng dại một lòng Diêm Tinh Vân kia, mà là ở mười vạn năm trước, lần đầu tiên nàng lén chạy ra khỏi Nguyệt Thần Điện, gặp được người nam nhân kia, Diêm Sát!
Lúc ấy nàng mới chỉ có tu vi thần lực cấp năm, lại vì ngây thơ u mê, xông vào trong cấm địa thần giới cuối cùng suýt nữa bị nhốt chết trong cấm địa, trong lúc nàng tuyệt vọng, Diêm Sát đã xuất hiện cứu nàng.
Nàng và hắn bên nhau, chung sống trong cấm địa mấy vạn năm, ở trong mấy vạn năm đó, nàng đã thích hắn, họ sớm đã bên tình ta nguyện. Sau đó rời khỏi cấm địa, họ lại gặp Diêm Tinh Vân tới tìm.
Chẳng biết là bắt đầu từ bao giờ nữa? Nguyệt Thần Tôn thực ra cũng nhớ không rõ nữa. Nàng không biết Diêm Tinh Vân sẽ thích nàng, thích tới liều lĩnh, không muốn trở về Minh giới với Diêm Sát, ngược lại muốn mạo hiểm ở lại thần giới, chỉ là vì bảo vệ nàng.
Chỉ tiếc, dù có cảm động, dù có thích, vậy thì sao chứ? Hai người họ, bất kể là ai, cũng chỉ hữu duyên vô phận với nàng mà thôi!
Tựa như Diêm sát vậy, là nam nhân nàng tâm niệm trong lòng, lúc biết rõ thân phận của nàng, chẳng phải là vô cùng bất hòa căng thẳng với nàng sao?
Nàng không phải Mẫu Hậu, vĩnh viễn không học được cách để yêu một nam nhân liều lĩnh, nàng thích Diêm Sát, nhưng cũng chỉ với người Diêm Sát này thôi, dù cho Diêm Sát là phân thân của Minh Vương, Minh Vương cũng tuyệt đối không phải là người nàng thích.
Nàng không cách nào tiếp nhận nổi Minh Vương, Minh Vương cũng tuyệt đối không cho phép phân thân hắn ở cùng nàng, vì như thế với Minh Minh mà nói là điều sỉ nhục.
Đã vậy chẳng bằng buông tha tất cả, nàng sẽ không gả cho Minh Vương, chỉ có hoàn hồn giới, tiếp tục bảo vệ Nguyệt Thần cung, hoàn thành chuyện Mẫu Hậu giao.
“Nguyệt Thần Tôn, Minh Vương đã hạ lệnh, ba ngày sau cử hành đại điển phong hậu, ngày đại hỉ của nàng và Minh Vương sắp tới rồi, vì thế nàng không thể rời đi được!” Diêm Sát giọng lạnh băng thốt lên.
Sắc mặt Nguyệt Thần Tôn tái nhợt, không thể tin nổi nhìn Diêm Sát. Đây là người đàn ông nàng yêu, đang ép nàng cùng thân chủ hắn thành hôn sao? Hắn biết rõ nàng không muốn, không muốn tiếp nhận hôn nhân có tỳ vết này, hắn lại nói ra những lời như thế! Diêm Sát, ngươi đến cùng thật sự nhẫn tâm lắm. Chẳng lẽ năm đó ở trong cấm địa, ngươi ôn nhu, thâm tình, đều là giả hết sao?
Nàng không phải không biết trong lòng hắn nghĩ gì, càng không phải không biết thực ra không những là hắn, mà cả Diêm Tinh Vân thực ra đều là Minh Vương, nhưng trong lòng nàng thì lại khác, thật sự không giống nhau, quả thật Minh Vương có được phân thân tất cả đều rất đặc biệt, nhưng hắn cũng chẳng có cảm tình thật với nàng, nàng hoàn toàn có thể cảm giác được, so với Diêm Sát và Diêm Tinh Vân, Minh Vương cách hẳn một tầng khiến cho người ta không cách nào nhìn thấu nổi, hắn yêu cũng không thuần túy!
Đây cũng là nàng biết rõ Diêm Sát là phân thân của Minh Vương, lại chẳng cách nào tiếp nhận nổi Minh Vương!
“Ca….” Diêm Tinh Vân nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Nguyệt Thần tôn, không kìm được mở miệng nói, lại bị Diêm SÁt lườm một cái, cố nén lại không nói ra.
“Ngươi, ngươi hy vọng ta gả cho Minh Vương, trở thành Minh Hậu sao?” giọng Nguyệt Thần Tôn hơi run, đôi mắt đẹp không chớp nhìn thẳng Diêm Sát.
“Nàng biết rõ, hắn là ta, ta cũng là hắn, nàng gả cho hắn, hắn sẽ dung hợp cùng chúng ta lần nữa…” Đôi mắt tím không gợn sóng của Diêm Sát lạnh lùng chợt lóe lên tia thống khổ…
Nếu được, hắn sao không muốn có một mình nàng chứ? Tiếc là hắn vốn cũng không đầy đủ, hắn chỉ là một phân thân, lúc chủ chốt cần thì cũng biến mất hoàn toàn.
Minh Vương cũng bị ảnh hưởng với hắn và Tinh Vân, coi như khắc sâu yêu nàng, nếu nàng gả cho Minh Vương, cuối cùng hắn vẫn có thể ở cùng với nàng, chỉ cần trở thành một thoáng ý thức của Minh Vương, hắn cũng cam nguyện…
“Dung hợp ư…” Nguyệt Thần Tôn lùi mạnh lại sau mấy bước, thân hình mảnh mai mềm mại không kìm được run rẩy, lát sau, nàng đột nhiên cười khẽ, giọng chợt lạnh xuống, “Đúng vậy, Bổn thần tôn sao lại quên chứ, ngươi chẳng qua chỉ là một công cụ phân thân mà thôi, thật buồn cười, quá buồn cười, Bổn thần tôn lúc trước lại bị ngươi mê hoặc thoáng bị tia ý thức mê hoặc chứ…”
Nói đến đây Nguyệt Thần Tôn đứng thẳng lên, hai mắt nhìn về Diêm Sát sắc bén, nói lạnh lùng, “Ngươi đi nói cho Minh Vương, Bổn thần tôn năm đó ước hẹn cùng hắn, lúc trước hắn làm gốc thần tôn đỡ Ma Tôn, Bổn thần tôn tới giờ Minh giới mười vạn năm mới đổi, trong mười vạn năm này nếu bổn thần tôn yêu hắn, sẽ gả cho hắn làm Minh Hậu, nếu bổn thần tôn chẳng có tình với hắn, phần hôn ước này coi như thôi! Hiện tại Bổn thần tôn đối với Minh Vương chẳng có tình yêu nam nữ gì, kính xin Minh Vương không cần nhắc tới chuyện hôn ước nữa!”
Nói xong, Nguyệt Thần Tôn phất áo rời đi.
Thấy Nguyệt Thần Tôn rời đi bóng đầy cô đơn, tim Lâm Nguyệt cũng bất chợt thấy đau.
Hóa ra, hóa ra ở kiếp trước, giữa nàng nàng và Diêm SÁt, Diêm Tinh Vân đều có liên quan như thế, nàng nhìn thấy trước kiếp trước nàng thích hẳn là Diêm Sát, nhưng vì kiếp này nàng gặp Diêm Sát, lại chẳng có cảm giác tý nào nhỉ?
Không, không phải là không có cảm giác, mà có một cảm giác khó giải thích nổi đầy phức tạp, cảm giác như vậy lúc gặp Diêm Tinh Vân nàng từng có, chỉ là nàng cũng không biết để ở trong lòng mà thôi!
Hiện giờ rốt cuộc nàng đã biết vì sao mà Diêm Tinh Vân lại chấp nhất với nàng như thế rồi, chẳng lẽ tình cảm của Diêm Tinh Vân với nàng, là bởi vì hắn coi nàng như Nguyệt Thần Tôn sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chẳng hiểu sao trong lòng Lâm Nguyệt thoáng thấy khó chịu. Nguyệt Thần Tôn đến cùng có phải là kiếp trước của nàng không, thực ra không còn quan trọng nữa, quan trọng là, nàng bây giờ là Lâm Nguyệt, chỉ là Lâm Nguyệt, nàng cũng không phải là thế thân của bất kỳ ai!
Hình ảnh lại đổi lần nữa.
Ở trong một toà đình các đẹp đẽ. Nguyệt Thần Tôn đứng đón gió, cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc đen dài của nàng làm nó bay lên. Một ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cô gái toàn thân đẫm máu, bị thương nặng chật vật xuất hiện trước mặt Nguyệt Thần Tôn, run rẩy giơ tay nắm thần ngọc màu vàng kim trong tay lên.
“Thần, Thần tôn… Minh Vương và, và Thần Đế liên hợp….Nguyệt,. Nguyệt Thần Điện đã bị hủy…. tộc Nguyệt….trúng kế… gần như bị tàn sát hết sạch rồi…”
Cô gái nói chưa hết, đã ngẹo đầu, tắt thở.
Nụ cười Nguyệt Thần Tôn trắng bệch, trong tay nắm chặt khối thần ngọc kia, kinh ngạc nhìn người trong tộc tức giận tắt thở, dần hóa thành một luồng sáng chói, tiêu tán trong không khí.