Những Quyển Sách Này Muốn Làm Tôi

Chương 10 : Lịch Sử - Thật luyến tiếc

Edit: Đàn Hy

"Có ý là gì?” Hứa Nịnh thả lỏng khóe miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nụ cười có chút bất lực của Pha Tây .

"Cũng không phải không được gặp lại" nghĩa là gì?

Pha Tây ôm cô đặt lên bồn rửa mặt, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mặt Hứa Nịnh, "Tôi chỉ rời đi một đoạn thời gian. Dù sao phía sau có rất nhiều người đang đợi, nên tôi không thể độc chiếm cô gái nhỏ suốt ngày được."

Hơn nữa về sau cũng không có cơ hội để độc chiếm nữa.

Nội tâm âm thầm đáng tiếc, người đàn ông đưa hai tay vuốt ve phần thắt lưng nhạy cảm của Hứa Nịnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đứng thẳng người lên và đập miệng huyệt vào đầu nấm.

“Hừ… đồ cáo già!” Hứa Nịnh vươn tay nhéo eo người đàn ông, nhưng phát hiện bắp thịt căng đầy không cử động được, cô tức giận tăng thêm sức lực vẫn không đỡ.

Nói thở hổn hển hay gì đó! Quá tệ! Khiến cô rơi bao nhiêu giọt nước mắt trong vô vọng!

Thấy tâm trạng cô dần ổn định, Pha Tây đưa tay giữ lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô, an ủi ngón tay có chút mềm nhũn vì dùng lực quá mức. Mυ'ŧ nhẹ và đầu lưỡi liếʍ láp khiến Hứa Nịnh cảm thấy mình trở nên mẫn cảm dù dây thần kinh trên đầu ngón tay không quá nhiều, vẻ mặt nghiêm túc tập trung của người đàn ông khiến cô không chịu nổi mà tiếp tục trách móc anh.

Khuôn mặt Hứa Nịnh bị hơi nước ửng hồng như muốn bốc hỏa, tức giận quay đầu đi, "Đừng tưởng rằng tôi có thể tha thứ cho anh!"

Hoa huyệt bất mãn vặn vẹo, thân trên của Pha Tây dịu dàng bao nhiêu thì thân dưới lại khiêu gợi bấy nhiêu, đầu cự long trêu chọc ngoáy miệng của huyệt nhưng không đi vào, khiến sự kiên nhẫn của cô như dâʍ ɖị©ɧ chảy mất. muốn nuốt nó vào trong, nhưng không dám hành động vì ngại mặt mình, hành lang trống rỗng đến nỗi nước mật chảy ra để lại một vũng nước nhỏ trên bồn rửa bằng đá cẩm thạch.

“Tốt hơn hết là cô gái nhỏ đừng tha thứ cho tôi, tôi sợ rằng tôi sẽ bị lãng quên.” Pha Tây đáp lại sau khi lần lượt phục vụ tất cả năm ngón tay, và đặt tay lên ngực và trái tim cô ” Thành thật mà nói, tôi rất hạnh phúc khi nhìn cô gái nhỏ khóc vì tôi ”.

Cao hứng không nhịn được mà trêu nàng, biết khóc nhiều quá cũng hại mắt nên phải đợi một lúc rồi mới nói thêm câu cuối cùng.

Nhịp tim ổn định và mạnh mẽ được truyền đến lòng bàn tay Hứa Nịnh thông qua các cơ, sau đó truyền đến tim cô qua các dây thần kinh, và nhịp tim của cô nhanh hơn. Cáo già giở trò lừa gạt cô, tha thứ cho anh cảm thấy mình thiệt thòi, nếu không tha thứ thì chỉ là điều anh muốn, Hứa Nịnh trong lòng nhột nhột tức giận, làm sao có thể chịu được loại khốn nạn này!

"Hừ, lời nói ngớ ngẩn--" Không chuẩn bị trước, cây gậy thịt đột nhiên lao vào hoa huyệt, đâm ra những gì Hứa Nịnh còn chưa kịp nói. Bàn tay trước ngực vô thức muốn kháng cự, nhưng lại biến thành một cái âu yếm.

Mị thịt chờ đợi từ lâu đã chào đón nồng nhiệt dương vật của Pha Tây, xếp chồng lên nhau và khóa chặt nó, khiến nó khó di chuyển.

“Chà… cô gái nhỏ thật sự luyến tiếc rôi tôi.” Người đàn ông thở hổn hển gợi cảm, những giọt nước vừa đọng lại trên cơ thể theo động tác trượt xuống cơ bụng, biến mất vào đám lôиɠ ʍυ.

Một nửa que thịt lộ ra ngoài, tiểu huyệt lâu ngày không giãn ra vô cùng chật hẹp, không kém lần đầu tiên. Pha Tây tiến cũng khó mà lui cũng khó, anh thẳng thắt lưng để cho cự long vòng trong huyệt, vươn tay vặn vẹo hạt hoa sưng lên, nghịch ngợm vài cái làm cho mẫn cảm, “Tôi cũng thực luyến tiếc cô bé. Đặc biệt là tiểu huyệ da^ʍ dãng này, làm rất thoải mái ”.

"Câm miệng! Hừm ..." Hứa Nịnh bị chọc ghẹo bởi kỹ năng tuyệt vời của anh. Từng đợt chất lỏng màu bạc rỉ ra từ huyệt, dường như phát ra âm thanh nhẹ của nước khi bị thanh thịt khuấy động. Cô xấu hổ nhìn chỗ đã cắn, lại cắn xuống, nhưng tiếc là trên cơ cứng chỉ để lại một vết răng nông.

Trong tuyến đường nhỏ hẹp, con tàu khổng lồ đi ngược dòng và cuối cùng đến cảng nhỏ nhưng chưa phải lúc dỡ hàng.

Côn ŧᏂịŧ thô to đã hoàn toàn cắm vào, hai cái túi trứng vẫn còn dính chặt lấy cánh hoa run rẩy, Hứa Nịnh khẽ rêи ɾỉ vì bị ma sát, như nhũn ra sau, cả người nổi lên.

"A, thật là căng ..." Trước khi bắt đầu động đậy, ký ức bị làm mạnh bạo bị đánh thức, tiểu huyệt bị huấn luyện một đoạn thời gian liền tự nhiên mυ'ŧ vào kẹp chặt, miệng tử ©υиɠ cũng hài lòng đầu nấm to.

Nam nhân hít một hơi thật sâu áp xuống du͙© vọиɠ muốn bắn tinh, lại rút côn ŧᏂịŧ ra tấn công, lần này mục tiêu không phải là cái miệng nhỏ nhắn nơi sâu xa mà là điểm mẫn cảm khiến nàng phát điên khi bị hắn chạm vào.

Hứa Nịnh không ngạc nhiên hét lên một tiếng, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm của Pha, nhưng cô không có sức để thả anh ra, "Đừng, ở đó, ah, không-ah -"

Vừa rồi còn đang nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy môi lưỡi đầu ngón tay, lúc này lại mạnh mẽ nghịch ngợm sưng tấy đầṳ ѵú, bị cắn kéo thô bạo đầṳ ѵú, đột nhiên bị thả ra mà nện lại, làm cô run lên. Bầu ngực non nớt không được buông ra, anh hôn lên từng tấc da thịt của cô như muốn dập nát nó, sờ soạng tựa như lông vũ, cơ thể đầy du͙© vọиɠ.

Nơi mẫn cảm bị qυყ đầυ đυ.ng vào một cái liền run lên, vách thịt cuồn cuộn như muốn quấn lấy, nhưng không cách nào ngăn cản Pha Tây rút ra, rồi lại miễn cưỡng đâm vào nơi đó. Hoa huyệt giật giật, nhưng da^ʍ dich vẫn tiết ra như thường, mỗi lần đều bị qυყ đầυ cắm đếm cùng, tụ tập dưới mông nhỏ của Hứa Nịnh phản chiếu ánh sáng, thậm chí một ít còn tràn ra trên mặt đất hòa vào nước.

Cơ thể tiếp tục cử động vẫn chưa đủ. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hoa đào đỏng đảnh đã được cắm vào rồi tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ: "Huyệt của cô bé, lại khít lại ướt, một ngày không cắm liền khó chịu.... "

"Đừng, đừng nói, a ..." Hứa Nịnh dùng đôi tay run rẩy che miệng Pha Tây lại, bị anh liếʍ dâʍ đãиɠ mà rút ra như điện giật, chỉ có thể ôm bồn rửa tay tiếp tục chịu đựng lực thóc rút của nam nhân.

“Vυ' cô bé, nhỏ quá,” Pha Tây cố tình tiến lại gần cô để cô nghe rõ hơn, giọng nói khàn khàn của anh như dùng giấy nhám chà xát vào đầu tim cô, “Sữa sẽ bị hút hết một lúc, đúng không? "

"Bang phốc bang phốc" âm thanh phát ra cùng tiếng nước lại cùng ngôn ngữ da^ʍ dãng không tiết tháo của người đàn ông, vang lên trong phòng tắm. Cổ và tai của Hứa Nịnh đã nổi váng lên, cô không thể không tưởng tượng ra cảnh bộ ngực nhỏ chảy ra nước trắng của mình bị một người đàn ông hăng hái ôm lấy mà mυ'ŧ, huyệt lại có thêm một cơn co giật, hai chân quẫy đạp cố thoát ra ngoài. Mở ra, côn ŧᏂịŧ Pha Tây cố định trong đó.

Nắm lấy đùi Hứa Nịnh nhào nặn đủ loại sắc tình, anh hôn lên vành tai của Hứa Nịnh đến cổ tuyết, dùng răng nghiến chặt thịt mềm, “Còn có giọng nói của một cô gái nhỏ, thật dễ câu người. Một bên bắn một bên nghe cô gái khóc. Côn ŧᏂịŧ bắn xong rồi lại cứng, tiếp tục làm"

“Biến…biếи ŧɦái!” Hứa Nịnh yếu ớt ngả người ra sau, nếu không phải Pha Tây kéo cô, cô đã dựa vào tấm gương sau bồn rửa mặt.

Huyệt nhỏ bé, bị nhiều kɧoáı ©ảʍ, yếu ớt giống như một chiếc cốc mỏng manh và nhạy cảm, cuối cùng tràn ra sau khi được đâm hết lần này đến lần khác. Sự thoải mái tràn từ ngón chân đến đỉnh đầu khiến Hứa Nịnh lắc đầu hét lên, trước mắt cô nổ ra một tràng pháo hoa lộng lẫy, xung quanh lỗ tai là âm thanh của gậy thịt, mở rộng kɧoáı ©ảʍ như kính lúp, chấn động tâm trí cô.

Hành lang co giật được bao bọc chặt chẽ như lớp da thứ hai của cây gậy thịt, Pha Tây cũng gầm gừ va chạm mạnh hơn. Như thể cố gắng mở ra từng nếp gấp, lao vào điểm nhạy cảm mất đi sự bảo vệ, cảm thấy mị thịt quyến rũ của cô gái mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn hút mạnh vào.

"A hừ, từ bỏ…." Tay nhỏ nắm chặt đánh đấm trên cơ ngực cứng rắn của người đàn ông. Thật vất vả mới kéo lại chút ý thức thiếu chút nữa bị tiêu tán. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch tuy nhẵn nhụi nhưng vẫn cọ xát kiều nộn trở nên có chút ửng đỏ, Hứa Nịnh rơi lệ nhìn chằm chằm Pha Tây, nhưng đổi anh lại:

"Nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ, càng hung hăng mà làm."

Cô thẹn có hóa hận, anh nói tiếp: "Thật lòng luyến tiếp--" Giọng điệu u sầu không có vẻ gì là giả tạo, ánh mắt dịu dàng ngày thường lúc này lại càng thêm trìu mến, tựa như mỹ lệ ở hồ nước nguy hiểm, một khi bước vào liền hãm sâu.

"Anh, tôi," Hứa Nịnh đứng lên không nói nên lời, trong chốc lát suýt nữa ngã xuống, muốn cầu anh kết thúc vừa thốt lên liền biến thành, cô nói, "Nơi này không thoải mái, chúng ta đổi chỗ đi ..."

Nói xong liền hận chính mình dâʍ đãиɠ muốn tát một cái, nghĩ đến anh sắp rời đi, liền mềm trong lòng.

Anh nở một nụ cười thành công mà không mất đi sự dịu dàng, đẹp trai của mình, chóp mũi thân mật chạm vào gò má phồng lên của cô gái: "Tôi luyến tiếc tính cách này của cô gái nhỏ."

“Hừ, cáo già!” Ngoan ngoãn để người đàn ông lấy khăn lau khô người cho cô, Hứa Nịnh có cảm giác một cô gái ngốc nghếch độc thân bị ông chú biếи ŧɦái lừa về nhà bằng một cây kẹo mυ'ŧ, đương nhiên cũng không tệ hơn bao nhiêu.

Nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng quen thuộc phía trên đầu, cô đã bao lần xuất thần mà rơi lệ, hai mắt mờ mịt, chỉ có màu trắng trong tầm mắt là lắc qua lăn lại, thỉnh thoảng hai bắp chân bị đâm thành vòng tròn. Quay đầu lại nhìn, học, bàn trang điểm, tủ quần áo ... Không chỗ nào trong phòng không có dấu vết giao tình của bọn họ, đứng, nằm, ngồi, ngồi xổm, người đàn ông này có bao nhiêu chiêu trò đa dạng khiến cô vừa thích vừa sợ.

Đôi tay của Pha Tây thờ qua muốn hôn lên mặt cô, râu chọc chọc ngứa ngáy đầu ngón tay, “Nói đi, sao anh lại thành thạo như vậy, anh đã cùng bao nhiêu người trước rồi!” Có chút ghen tị, thiếu chút nữa não uống. Những ý tưởng bên trong thật kỳ lạ.

“Chỉ có một mình cô gái nhỏ.” Miệng nói rõ nhưng động tác trên tay anh vẫn không ngừng chuyển động, một tay nhào nặn con thỏ trắng mềm mại, một tay kéo cặp đùi non mềm trắng nõn của cô gái rồi đâm vào.

Côn ŧᏂịŧ thô dài như cá gặp nước. Vách thịt mỏng manh bị ức hϊếp co giật liên tục, bao bì yếu ớt không thể ngăn cản được công kích của hắn, bị gân xanh ma sát, sinh ra sóng điện, truyền theo dòng da^ʍ dịch làm dây dẫn đến tử ©υиɠ nhỏ bé, thoải mái Hứa Nịnh rêи ɾỉ.

“Ừ… a…” Giọng nói mềm mại quyến rũ, quả thực là cổ vũ anh dùng thêm sức, cuối cùng cũng nắm lấy giọng nói của chính cô, Hứa Nịnh không cam lòng mà hỏi, “Chà, anh chắc chắn, a, a, lừa gạt. Gạt người ... tôi không tin ... "

Đôi má thanh tú của cô gái không thể che giấu được du͙© vọиɠ, nhưng cô kiên quyết không chịu từ bỏ, đôi mắt hạnh như đang ủ một cơn mưa xuân, đôi môi đỏ tươi của cô phun ra trước mặt anh.

“Tôi là sách lịch sử, tôi biết những điều này là bình thường.” Sau khi xoa trán Hứa Nịnh, Pha Tây ôn hòa giải thích, “Trình độ hiểu biết có lẽ cũng ngang với kinh nghiệm bản thân.”

"Nam nhân, cái miệng ... lừa dối, quỷ… a ừ…" Hứa Nịnh nhăn mày liễu, hai mắt mê mang, ngữ khí hoài nghi bị tiếng kêu yêu kiều hòa tan:" Ừ a, đã làm, mới có thể a…. Thuần thục như vậy đi…"

“Khái niệm trên đã làm” anh nắm lấy đùi cô lao vào nhanh hơn, đưa đôi môi nhỏ mềm mại ra vào, gần như mất khả năng mím chặt, “Tôi có tất cả ký ức về hành động của bọn họ. Hum ... tôi đã khắc sâu trong tâm thức khi tôi mới sinh ra. "

Nước mật đã bị chảy ra trải giường bị nhàu nát không biết bao nhiêu lần, để lại một vũng vệt ướt da^ʍ dãng.

"A a a ~" Hứa Nịnh bị làm đến hốt hoảng, khuôn mặt của người đàn ông và trần nhà trắng bị ảnh hưởng cùng nhau trong tầm nhìn của cô. Ngay cả suy nghĩ cũng tốn công sức, hai tay ôm lấy vai anh theo bản năng, "Hừ, tạm thời tin, a uh anh ..."

Tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ càng ngày càng nhanh, người đàn ông hiển nhiên không kìm được suy nghĩ, trứng thịt lắc lư theo dư ảnh, nước da^ʍ bị đánh thành bọt để hoa vô hình. Miệng cung ở chỗ sâu trong bị đầu nấm to đâm vào, vừa nhanh vừa hung tợn như người đóng cọc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tử ©υиɠ phun ra nước để hạ nhiệt.

“Không… A !!!” Hứa Nịnh đột nhiên công người, hai quả cầu tuyết không ngừng lắc lư, hồng mai nhiệt tình nhét vào miệng Pha Tây, dù bị răng cào cấu cũng không thấy đau. Sự sung sướиɠ đến vùn vụt. Mị thịt mất tự chủ nắm lấy cây gậy không cho nó rời đi, ngay cả hình dạng của các đường gân cũng được truy tìm rõ ràng, các hạt noãn bị ép chặt vào hoa đế đang sưng tấy. Hứa Nịnh không khỏi siết chặt eo người đàn ông.

Khắp nguòiq đang kêu lên để được thoải mái, cào trào tiếp tục làm cô gái thở gấp đến độ não cô trống rỗng, và chỉ có các tế bào thần kinh đầy kɧoáı ©ảʍ hoạt động cho đến khi chúng sắp nổ tung.

Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra từ mắt ngựa, được miệng tử ©υиɠ sừng sững đón nhận. Tận hưởng kɧoáı ©ảʍ được phóng thích và sự phục vụ của đường hầm, người đàn ông suýt chút nữa đã bóp chết trong hoa huyệt ấm ấp đã quá yếu không thể khép lại huyệt.

Trước khi hô hấp của Từ Ninh giảm bớt, cô đã bị người đàn ông đặt ở bên người, anh cầm một cái trắng nõn chân kéo lên cao, từ sau lưng cô lần nữa tiến vào tiểu huyệt sưng đỏ.

Tiếng van xin mềm mại và khàn khàn của cô gái và tiếng va chạm của da thịt vang vọng khắp căn phòng, anh dùng côn ŧᏂịŧ thô to ép cô gọi tên anh, và anh càng đâm mạnh hơn theo từng tiếng gọi.

Hứa Nịnh bị làm thức khi cô đang chóng mặt, cô choáng váng khi tỉnh lại, cuối cùng cũng được Pha Tây bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tử ©υиɠ nhỏ, cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

"Sau này còn gặp lại, cô bé."

Cô bỏ lỡ lời từ biệt của anh, được anh nhẹ nhàng nắm lấy tay và buông một nụ hôn nhẹ như lông hồng.

————————

Tác giả có lời muốn nói :

Chú chính thức rời đi, mai sẽ có nam chính mới! Tôi rất phấn khích!

Pha Tây: Lương tâm của bạn có đau không?

Tôi không có lương tâm www.